Lạc Trần

Chương 137




Sau khi nghe Thần đế răn dạy con nhỏ, Liên Tư Vũ dắt Ngâm Cẩn về Ngọc Các chữa thương.

Tam hoàng tử dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, lực tay cũng không thể khiến Ngâm Cẩn nội thương, chủ yếu là vết thương cũ và thân thể Ngâm Cẩn vốn thiếu dinh dưỡng nên cần tĩnh dưỡng nhiều hơn mà thôi.

Tuy rằng Ngâm Cẩn cần tĩnh dưỡng, tuy nhiên đã xác định Ngâm Cẩn là người kế nhiệm, Liên Tư Vũ không bỏ qua khoảng thời gian này, tranh thủ dạy Ngâm Cẩn vài thứ.

Cơ mà chưa kịp dạy, Liên Tư Vũ lại nhận được nhiệm vụ mới.

[ Nhiệm vụ chính: Hoàng thành nhiệm vụ của mục tiêu: Trở thành Hoàng đế, sánh vai cùng Quốc sư.]

Liên Tư Vũ một tay cầm cuốn sách dày cộm, một tay cầm cây thước nhỏ, lúc nhìn thấy nhiệm vụ này liền dùng ánh mắt trầm ngâm đánh giá Ngâm Cẩn đã ngủ say.

- Thôi, mai lại nói...

Thở dài một hơi nhỏ đến không nghe thấy, sau đó Liên Tư Vũ cầm sách và thước ra ngoài.

- Quốc sư, tư liệu ngài cần.

Tử Trúc đúng lúc trở lại, trên tay là một xấp giấy mỏng manh.

- Lui ra đi.

Liên Tư Vũ cầm giấy trở về phòng mình, yên lặng lật xem tờ đầu tiên, phụ quân ( tương đương mẫu phi) - Kỷ Lăng của Ngâm Cẩn chính là một công tử khuê các cửa lớn không ra cửa sau không bước của một phú thương giàu có ở Bạch Thành, năm đó Thần đế tuổi trẻ vi hành đến Bạch Thành,lòng nổi lên nghĩa hiệp, muốn cướp giàu chia nghèo, nhắm ngay ác bá giàu nhất vùng - Kỷ gia.

Phụ thân Kỷ Lăng là kẻ ham tài háo sắc dã tâm không nhỏ, ỷ vào việc trời cao hoàng đế xa mà hoành hành ngang ngược, nhân tâm oán than cho nên Thần đế diệt Kỷ gia không chút áp lực.

Chỉ là lúc đó Kỷ Lăng cũng chỉ là một tiểu ca nhi vô tội, Thần đế diệt Kỷ gia nên Kỷ Lăng chẳng còn nơi để về, Thần đế nhất thời nổi lòng thương tiếc mang người về, tiếc là Kỷ Lăng tính tình cứng cỏi, bề ngoài tỏ vẻ thỏa hiệp nhưng trong lòng lại ân thầm tính kế trả thù, sau khi có Ngâm Cẩn, lợi dụng đứa con khiến Thần đế lơi lỏng cảnh giác nên ám sát ông, nhưng kế hoạch thất bại, Thần đế đẩy Kỷ Lăng đang mang thai vào lãnh cung.

Tờ thứ hai nói về cuộc sống trong lãnh cung của Ngâm Cẩn, Ngâm Cẩn là một đứa trẻ khôn khéo, tuy rằng thường ăn không no mặc không ấm lại bị người khác khi dễ, nhưng thật ra... hắn cũng không đến nỗi chết được. Bởi vì mật thám ám vệ cũng không thường lui tới lãnh cung, càng không để ý đến Thập hoàng tử này nên tư liệu có phần qua loa.

Liên Tư Vũ ánh mắt bình thản đốt những tư liệu kia, ngọn lửa dần dần nhuốm lên tờ giấy, thiêu hủy những dòng chữ nhỏ tinh tế kia, ngỏn lửa tươi sáng như đang nhảy nhót trong đôi con ngươi hồng ngọc.

...

Liên Tư Vũ nói với Thần đế mình muốn cùng Ngâm Cẩn ra khỏi cung một chuyến, lễ tế thiên coi như tạm gác lại.

Thần đế cũng do dự một chút rồi đồng ý.

Liên Tư Vũ sở dĩ làm ngư vậy là bởi vì lễ trưởng thành của Ngâm Cẩn sắp tới, chỉ cần qua lễ này Ngâm Cẩn liền có thể lên tế đàn kiểm tra xem có tư cách trở thành thiên tử hai không.

Không phải muốn trở thành Hoàng đế sao?

Lễ tế này là một bước quan trọng a.

Hơn nữa y có dự cảm nữ nhân tên Liên Mộng kia chưa chết, nếu tế lễ lần nữa cũng sẽ bị cô ta gây khó dễ, chi bằng dời ngày tế lễ để có thời gian để tìm tung tích của cô ta, thế giới này có linh khí, muốn tìm Liên Mộng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

- Quốc sư, chúng ta đi đâu vậy?

Ngâm Cẩn chớp mắt, bộ dáng tì mò hoạt bát đúng tuổi của hắn.

- Đến Nguyệt Quốc thăm lão bằng hữu của ta.

Tuy nói thứ "ký ức " mà y nhận được chỉ là sự đánh giá phân tích của hệ thống về thân phận này, nhưng Thiên Đạo phắp tắc sẽ tự động bổ sung những thứ còn thiếu, vị dụ quá khứ chân chân thực thực của Quốc sư Thần quốc.

Liên Tư Vũ hỏi bóng hỏi gió rốt cuộc từ miệng của thị tùng thân cận hỏi ra vài điều, thì ra Quốc sư Thần Quốc và Quốc sư Nguyệt Quốc là sư huynh đệ đồng môn, quan hệ vẫn luôn thân thiết, huống hồ Nguyệt quốc phong cảnh tú lệ, sơn thủy hữu tình cho nên Liên Tư Vũ mượn cớ tham bằng hữu, muốn đến nơi đó dạo chơi một hồi.

Vô nghĩa, y cùng Lan Tước giao dịch chính là ra khỏi lồng thủy tinh kia, tiến vào thế giới ảo để ngắm cảnh, thuận tiện làm chút nhiệm vụ chơi đùa mà thôi.

Nói ra thì vị diện này rộng lớn vô ngần, đại lục chia làm tứ quốc Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần và vô số tiểu quốc bộ tộc phụ thuộc, phần hải đảo thì do các môn phái ngoài tứ quốc cai trị, chế độ không nói là hỗn loạn nhưng cũng chả yên lành.

Cách lúc Ngâm Cẩn thành niên còn vài tháng, vài tháng này tốt nhất dạo chơi hết tứ quốc đi.

Liên Tư Vũ xoa xoa cằm, rất hài lòng về tính toán của mình.

***

Linh Lan Hoa: Theo tui biết thì tuổi thành niên ở cổ đại hình như là 14 tuổi?( thực sự không nhớ rõ lắm). Cho nên thật ra Ngâm Cẩn tuổi vẫn chưa lớn đâu...