Lạc Trần

Chương 134




Đêm diễn ra lễ tế, tuyết phủ liên miên,li ti phất phơ theo gió, trăng sáng treo cao, ánh sao điểm tô bầu trời.

Đỉnh Thiên sơn có trận pháp, sương tuyết đương nhiên không lọt vào tế đàn, nhưng cũng có chút cản trở.

Quốc sư khoác áo lông chồn màu bạc, từng bước từng bước lên tế đàn. Ánh trăng rải rác khắp đạo bào trắng tinh, khiến Quốc sư trở nên thánh khiết không thể đến gần.

Trên tế đàn sớm đã chuẩn bị đầy đủ tế phẩm, hoa quả tươi, động vật sống, nhang đèn, nến...

Thế giới này có linh khí, nhưng không có thần.

Cho nên chỉ cần theo quy cách tế lễ được chỉ định, không cần sợ việc thần không ưa tế phẩm nên sẽ nổi giận.

Sao đế vương đêm nay đặc biệt sáng, sáng đến có phần chói mắt, cho thấy Thần quốc hiện giờ dưới sự cai trị của đế vương đã phồn vinh đến mức nào. Liên Tư Vũ ngẩng đầu nhìn ngôi sao kia, trầm giọng nói.

- Lễ tế, bắt đầu.

12 cung nhân đã được phân phó tiến lên tế đàn, trên tay là mấy ngọn đuốc nhỏ, dùng để châm nến.

Nến này dùng để bày trận pháp, lấy Quốc sư làm trung tâm, bày thành một đồ án kỳ lạ.

Ánh nến màu cam dần dần lan rộ, chiếu sáng gương mặt tuyệt trần của Quốc sư, ánh sáng nhuốm màu ấm áp khiến biểu tỉnh của Quốc sư trở nên ôn hòa.

[ Cẩn thận!]

Hệ thống Manh Manh hoảng hốt kêu lên.

"Keng!"

Ánh trăng phản chiếu ánh sáng của thanh nhuyễn kiếm sắc bén, thị tùng gần nhất rút kiếm đâm về phía Quốc sư.

Quốc sư phản ứng rất nhanh,,nhưng thân thể lại không theo kịp phản ứng đó, khiến một kiếm kia đâm vào vị trí trái tim của Quốc sư, máu tươi nhuốm đỏ đạo bào trắng, tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết, diễm lệ dị thường.

- Hộ giá!

11 thanh kiếm sắc bén xuất hiện, đồng loạt chỉ vào kẻ đã đâm kiếm vào người Quốc sư.

Các thị tùng ở gần nhất, cũng là người phản ứng nhanh nhất, trở tay rút nhuyễn kiếm trên eo ra, chỉ vào thích khách kia.Toàn bộ ngự lâm quân bên dưới cũng đồng loạt rút kiếm, nhưng không ai động đậy.

Cục diện nhất thời lâm thời lâm vào tình trạng giằng co quỷ dị.

- Khụ khụ.

Liên Tư Vũ nhân lúc thích khách thất thần mà lùi ra sau, làm kiếm kia rời khỏi thân thể.

- Quốc sư!

4 thị tùng thân cận vội vàng vận dụng khinh công bay lên tế đàn, tiếp được thân thể sắp ngã của Quốc sư đại nhân.

- Liên Tư Vũ! Ngươi sẽ chết không toàn thây!

Thấy một kiếm của mình chưa đâm chết người kia, thụ tùng chuyển tay muốn đâm thêm vài nhát, đôi mắt tràn ngập oán hận căn bản không nhìn đến những thanh kiếm và sự uy hiếp của những người xung quanh.

Thấy chiêu thức liều mạng của thích khách, các thị tùng cũng không kiêng kỵ nữa, kiếm chiêu linh hoạt sắc bén mà ra tay tấn công.

- Có thích khách! Bảo vệ Bệ hạ!Bảo vệ Quốc sư!

Những người khác bây giờ như mới tỉnh ngộ, tiếng la hét chói tai, tiếng khóc thét, tiếng quát tháo,... náo loạn vô cùng.

Bên tai truyền đến âm thanh hỗn loạn, tầm nhìn mơ hồ lại đụng phải một đôi con ngươi trong trẻo xinh đẹp, Liên Tư Vũ bỗng thất thần trong chốc lát, sau đó phun thêm một ngụm máu, tiện thể ngất xỉu.

Ngâm Cẩn trừng mắt nhìn Quốc sư "đau đến ngất xỉu" trong lòng như bị kim chích, đau đến khó thở, trước mắt lóe qua rất nhiều hình ảnh xa lạ, sau đó hắn bị dòng người xô đẩy mà ngã xuống đất, ngất xỉu.

Lễ tế thiên năm nay không thể hoàn thành.

...

Hoàng thượng đến đâu đội ngũ đến đó, đội ngũ này vô cùng chu toàn, cấm vệ quân, nam phi, thị tùng, quan thần, ám vệ, đầu bếp, ngự y... là không thể thiếu, lần này lên Thiên sơn cũng vậy, cho nên Liên Tư Vũ bị đâm một nhát kiếm sau đó đã được đưa về phòng, cấp tốc mời ngự y chữa trị.

Vừa nhìn thấy vết thương của Liên Tư Vũ, ngự y bị dọa không nhẹ, càng kiểm tra thì càng hoảng hốt, nhưng có Bệ hạ ở một bên trông trừng, đốc thúc ngự y chưa thương, ngự y phải cứng nhắc hoàn thành các giai đoạn giải độc, rửa vết thương, băng bó.

- Bệ hạ, Quốc sư, Quốc sư...

Hoàn thành các thao tác, tay ngự y run rẩy, toàn thân run theo, ánh mắt trợn trừng, sợ đến mức suýt ngồi không vững.

- Thương thế của Quốc sư rất nghiêm trọng?!

Hiển nhiên vẻ mặt của ngự y khiến Thần đế nghĩ đến tình trạng xấu.

- Không, không phải.... này này...

- Nói!

Ngự y ấp úng nửa ngày khiến Thần đế không còn kiên nhẫn, ông tức giận quát lớn.

- Bệ,Bệ hạ tha...

Chữ mạng còn chưa kịp thốt ra thì người trên giường đã tỉnh dậy.

Gương mặt vì mất máu mà tái nhợt, nhưng vẫn không che được sự tuấn mỹ và thiện lương trên đó, y ngồi dậy, kinh ngạc khi nhìn thấy hai người trong phòng, sau đó có vẻ muốn ngồi dậy hành lễ.

Thần đế vội ngăn cản động tác của y, nhanh chóng nói.

- Quốc sư đang trọng thương, lễ nghi miễn hết đi. Quốc sư có chỗ nào không khỏe không?

- Đa tạ bệ hạ quan tâm, ngự y đã xử lý vết thương rất tốt. Bệ hạ, thần có chút việc muốn nói riêng cùng ngự y, không biết...

- Được được, trẫm đi qua xem Tiểu Cẩn trước.

- Cung tiễn bệ hạ.

- Cung, cung tiễn bệ hạ.

Ngữ y cẩn thận cúi đầu, ngữ khí giống như đang thều thào.

- Trịnh thái y, chuyện này... không nên nói ra ngoài.

Liên Tư Vũ nhìn vị ngự y kia, ngữ điệu hết sức nghiêm túc, vẻ mặt không còn sự ôn hòa thường ngày.