Lạc Trần

Chương 112




Thương Huyền không những có đam mê với hội họa, mà còn thiên phú cũng không thấp, nam nhân được vẽ trong bức họa vẻ mặt lười nhác chẳng để tâm, nhưng như vậy lại càng thu hút ánh mắt của người khác, nhất là đôi mắt màu cà phê, khiến người ta say đắm, đôi tay như ngọc đang cầm một ly rượu vang đỏ, rượu trong ly sóng sánh dưới ánh sáng...

Động tác của Thương Huyền khựng lại, trong mắt bỗng dưng hoảng hốt, tựa như nhìn thấy thứ trong tay nam nhân không phải ly rượu, mà là...

- Tay nghề của em thật tốt.

Nhìn bức tranh, Liên Tư Vũ hơi cười, tâm trạng cũng tốt lên.

Y cũng từng vẽ Thương Huyền, nhưng hội họa hiện đại và cổ đại khác nhau rất lớn, y vẫn luôn thích bức tranh mà mình vẽ, nhưng không ngờ Thương Huyền vị diện bày vẽ còn đẹp hơn y... có chút ghen tị nha.

- Là do anh đẹp.

Thương Huyền giấu đi phức tạp dưới đáy mắt, cười cười trả lời.

- Anh cũng thấy vậy.

Liên Tư Vũ tự luyến thừa nhận.

Thương Huyền có chút không đỡ được với câu trả lời của y, nhưng nghĩ lại lời của y vốn chẳng sai.

- Haizzz...

- Anh có đi Trích Tinh Tháp nữa không?

- Đi chứ.

...

Liên Tư Vũ gật đầu, lúc đến Trích Tinh Tháp mới biết số 6 đã tự vào trước rồi, bởi vì Trích Tinh Tháp là một địa điểm không tệ để tăng cấp nên người đến cũng không ít, Liên Tư Vũ và Thương Huyền cũng gặp những đoàn người khác, nhưng hai bên cũng không xích mích gì, coi như nước sông không phạm nước giếng.

Tầng 34...

Mất nửa năm, cả hai rốt cuộc đi đến tầng 34, số 6 thấy 2 người tăng cấp nhanh cũng dán lại đi cùng.

Số 6 vốn mặt dày, Liên Tư Vũ và Thương Huyền đều không để tâm.

Tầng 34 là một phó bản rất lớn, nhiệm vụ để vượt qua tầng này không phải giết quái, mà là tìm đồ vật.

Mỗi người cần tìm một chìa khóa thì mới qua cửa, nhưng vấn đề là,bản đồ quá lớn, chìa khóa quá nhỏ, người gần một ngàn, mà chìa khóa chỉ có mười cái.

- Anh muốn tìm không?

Thương Huyền quay người hỏi Liên Tư Vũ.

- Còn em?

- Tìm khổ quá, cướp dễ hơn.

Thương Huyền cười rất chi là gian trá.

Liên Tư Vũ:... Thương Huyền ôn hòa thật thà của tui bị đánh tráo rồi!

- Em học từ anh mà.

Giống như biết Liên Tư Vũ nghĩ gì, Thương Huyền cười càng tươi.

Liên Tư Vũ xụ mặt, có chút không biết trả lời thế nào.

- Chúng ta lên đó trước đi?

Thương Huyền chỉ vào ngôi nhà cao tầng nhất.

- Ừ.

Liên Tư Vũ gật đầu,càng ngày càng ra dáng... cô vợ nhỏ nghe lời.

Sân thượng của cao ốc này rất cao, có thể quan sát toàn cảnh của bản đồ này. Thương Huyền còn chuẩn bị đồ ăn vặt và nước uống, hệt như đi dã ngoại, nhàn đến mức những người bên dưới ghen tị.

Bọn họ cực khổ tìm chìa khóa, hai kẻ kia thì hay rồi, thế mà còn có thể nhàn nhã ăn uống!

Bọn họ cũng bội phục sự bình thản vô tư này rồi! Không thấy giao diện có thời gian đang đếm sao?! Hừ!

Vài người phát hiện mánh khóe của phó bản liền cười đắc ý, đồng thời vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Liên Tư Vũ và Thương Huyền.

Tại sao bọn họ lại chú ý hai kẻ đã leo lên sân thượng cao cao kia?

Còn tại sao à?!

Có biết nửa năm nay bọn họ nghẹn khuất thế nào không?!

Ngươi thử nghĩ xem, dùng vài tháng tìm được một con boss, dùng nửa tháng liên tục tấn công để tìm được nhược điểm, thế mà khi chuẩn bị đầy đủ, nắm chắc phần thắng thì lại bị cướp quái! Cướp quái a! Hai tên này còn vô sỉ bảo bọn họ không có thực lực nên thua... Aaaaaa!!!

Nghĩa lại liền muốn giết người.

Chưa hết chưa hết, dốc hết tất cả tài sản để mua tin tức về tầng trên, mua thì mua được đó, đúng thì cũng đúng đó, nhưng mà bọn tao là mua tin tức tầng 30 chứ không phải tầng 31!!! Nhớ lại liền muốn lột da cho hả giận.

Nhưng như vậy đã là gì? Hai tên kia mẹ nó cấp bậc mấy 30,31, thế mà có thể chém boss cấp 50 mới sợ!!

Cái này là quái vật ai thả ra vậy?! Đây chính là tông tại để đả kích người khác biết không?! Ai mẹ nó tạo ra hai người này, nói tên để ông đây đi chém tổ tông cả lũ!!!

Nhưng mà ngoài oán hận bọn họ có thể làm gì?

Đánh trực diện không thắng, ám sát giết không xong, bỏ thuốc tụi nó không chết... đến bây giờ vẫn còn sống nhăn răng, ngẫm lại liền sợ.

Nếu đây là một trò chơi, chắc chắn hai kẻ kia hoặc là boss cấp thế giới, hoặc là kẻ tạo ra trò chơi này!

Thương Huyền và Liên Tư Vũ rảnh rỗi liền đi kéo cừu hận, bây giờ còn không biết đã bị một đám người nguyền rủa các kiểu.

Thực ra khá oan uổng cho bọn họ nha, bọn họ cũng chỉ muốn dùng cách nhanh nhất, tốn ít sức nhất để hoàn thành nhiệm vụ thôi mà...

Nếu đám người bị hố mà nghe thấy câu này chắc thổ huyết luôn, khỏi tìm chìa khóa vàng nữa.

- Thời gian còn 30 '.

Thương Huyền nhìn góc trái giao diện, ôn hòa nhắc nhở.

- Ừm ừm, anh ăn xong chùm nho này liền đi cướp.

Liên Tư Vũ vừa bóc vỏ nho vừa gật đầu, nửa năm nay Thương Huyền chăm sóc y quá tốt, tính tình y trẻ con hơn hồi xưa rồi.

Dùng sao phó bản cũng không cấm việc cướp giật, hai người làm rất thuận tay.