Tuy vẫn là lo lắng thương thế của Bạch Lạc Tích, nhưng tình thế bức bách, Tiêu Yến hạ lệnh tức khắc về kinh.
"Hoàng thượng, đã an bài thỏa đáng." Vinh Thiển đi vào nội thất, liếc nhìn Bạch Lạc Tích trên giường, cúi người ở bên tai Tiêu Yến nói nhỏ. "
" Ừm. "
Tiêu Yến khẽ gật đầu, lần trước khi dò hỏi nội thương Bạch Lạc Tích đến từ đâu, cô liền bắt đầu hoài nghi bên trong ám vệ có người bị mua chuộc, lần này vì lý do an toàn, cố ý ở trước khi chính mình xuất phát đem đại quân chia thành ba đường, phân biệt bảo vệ ba chiếc xe ngựa nhìn như tầm thường.
Mấy tổ ám vệ đương nhiên cũng bị phái đi bảo vệ, ám vệ hoàng gia ngoại trừ trong bóng tối bảo vệ an toàn của chủ nhân, trong mỗi tổ cũng không quen biết, cũng không ai biết ám vệ đến tột cùng có bao nhiêu, Tiêu Yến muốn thông qua cơ hội lần này thăm dò ra nội ứng, đem tay đưa đến bên trong ám vệ, việc này cô chắc chắn sẽ không nhân nhượng.
" Chúng ta cũng xuất phát. "Tiêu Yến thay đổi trang phục ngày xưa, tùy ý ăn mặc.
" Vâng. "
Vinh Thiển theo tiếng lui ra chờ đợi, ngựa và đội cận vệ của Tiêu Yến từ lâu chuẩn bị kỹ càng, bên trong triều đình không ai sẽ đoán được, hoàng thượng của bọn họ chỉ mang mười mấy thị vệ, cưỡi ngựa trở về kinh.
" Thay ta bảo vệ cẩn thận đứa nhỏ kia. "Tiêu Yến thong dong lên ngựa, nhìn về phía Vinh Thiển.
" Ngài yên tâm."
Vinh Thiển khẽ thi lễ, cũng không lên ngựa theo Tiêu Yến đồng hành, mà là nhìn theo Tiêu Yến rời đi, quay người tiến vào bên trong phòng, nàng phải đợi Bạch Lạc Tích tỉnh ngủ, rồi mang nàng chậm rãi về kinh.