Lạc Tích

Chương 77: Cố nhân




Cả một ngày, Bạch Lạc Tích ngồi ở chỗ đó nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không có bị chuyện đã xảy ra trước đó ảnh hưởng.

Vào đêm, nàng vẫn không có ý muốn ngủ, dưới tình huống này, nàng nhất định phải duy trì tỉnh táo, tìm cơ hội.

"Ngươi không đi nghỉ ngơi?" Tất cả mọi người ai đi đường nấy, chỉ duy nhất thủ lĩnh ở bên cạnh đống lửa, Bạch Lạc Tích đánh vỡ yên tĩnh.

"Ta không cần." Người kia tuy lạnh lùng, nhưng vẫn là làm ra trả lời.

"Không biết nên xưng hô như thế nào?" Bạch Lạc Tích tiếp tục đặt câu hỏi.

"..."

Người kia không tiếp tục để ý, cầm lấy cành cây một bên, ném vào đống lửa.

"Hoặc là, ta có thể gọi ngươi Bạch Tường?" Bạch Lạc Tích cũng không ngại thái độ của đối phương, nhàn nhạt phun ra một câu nói.

"Ngươi nhận lầm người rồi." Dường như bị nhòm ngó đến bí mật không thể cho ai biết, ánh mắt mang theo sát ý, nhíu chặt lông mày, tuy vừa lóe lên.

Xem ra không có nhận sai, nỗi lòng lo lắng của Bạch Lạc Tích dần dần hạ xuống, Bạch Tường, tướng lĩnh tiên phong năm đó, đi theo Bạch Hiên nhiều năm, nàng cũng chỉ là ở quân doanh gặp một lần, trước đó ở ngoài thành lần nữa gặp lại, Bạch Lạc Tích cho rằng là chính mình xuất thần rồi, dựa theo cách nói của Tiêu Yến, Bạch gia chỉ có một minh Bạch Hiên chạy trốn, bây giờ xem ra, tình báo này vẫn có lầm.

"Sẽ không nhận sai, năm đó mấy viên đại tướng của của Bạch gia, ngài là xếp hạng vị trí đầu não." Bạch Lạc Tích nhìn người trước mắt, và tướng quân phong lưu tiêu sái kia của năm đó như hai người khác nhau, nếu không phải vết sẹo trên cái trán kia, nàng kiên quyết sẽ không đem hai người liên quan với nhau, trong lòng không khỏi có chút bi thương.

"Ngươi.. Xem ra không lưu lại được rồi." Bạch Tường lấy ra bảo kiếm, đứng dậy đi đến phụ cận.

"Tường thúc, thật sự là ngươi sao?" Bạch Lạc Tích nhìn người đứng trước mắt, trong lòng buồn vui đan xen

".. Điện hạ?" Bạch Tường sửng sốt một lát, chậm rãi thả xuống bảo kiếm, nhìn chằm chằm người trên đất, dường như muốn nhìn thấu nàng.

Sợi dây trên người bị bảo kiếm cắt đứt, Bạch Lạc Tích khẽ mỉm cười, hoạt động thân thể đã cứng ngắc

"Ngài làm sao?" Bạch Tường nhiều năm ẩn náu trong núi rừng, không biết tình thế triều đình hiện nay, đối với sự xuất hiện của Bạch Lạc Tích rất là kinh ngạc.

"Đương nhiên là đến bình loạn, ngược lại Tường thúc, ngài tại sao lại ở chỗ này? Năm đó.." Bạch Lạc Tích không biết làm sao đặt câu hỏi, nhưng hai người đã rõ trong lòng, năm đó việc bất luận đối với người nào đều là thiệt hại nặng.

"Năm đó ta dẫn quân đội tiên phong xuất phát sớm, thiếu tướng quân trấn thủ trong quân, chỉ nghe nói trên đường hành quân nhận được mật thư, đại quân đi vòng đường cũ" Bạch Tường nói đến một nửa dừng lại, giương mắt nhìn phản ứng của Bạch Lạc Tích một chút.

"Ừm." Bạch Lạc Tích ra hiệu hắn tiếp tục.

"Quân tiên phong còn chưa kịp chạy về, liền nghe nói hoàng thượng đã phong tỏa xung quanh Kinh Thành, sau đó.. Ngươi đều biết rồi, Bạch gia bị định tội, diệt môn. Còn về ta, bị truy nã hơn tháng, trằn trọc nhiều chỗ, mãi đến tận ở trên núi này ẩn cư."

Bạch Tường che giấu Vinh Thiển giúp hắn trãi qua thay xà đổi cột, nếu không phải Vinh Thiển trên dưới khơi thông, tìm được người tương tự đi thế thân, hắn sao có thể còn sống. Tình cảm của năm đó ở sau chuyện này cũng bị hai người giấu ở trong lòng, kiếp này cũng không thể có bất cứ liên quan nào nữa.