Lạc Tích

Chương 67: Dùng bữa




Nhiệt khí bên trong bốc hơi, Bạch Lạc Tích hoàn toàn không quan tâm thương thế phía sau, vùi đầu vào trong nước, cảm thụ lấy nhiệt độ và mềm mại của nước, qua một lúc lâu mới chậm rãi nổi lên mặt nước, tóc đen rủ xuống trên vai, hơi nước khảm ở mi mắt, đứa trẻ chưa qua thế sự, thấy được Bạch Lạc Tích như vậy, ai cũng sẽ không nghĩ đến nàng đã từng trải qua thói đời nóng lạnh, thấy quen tính người đáng ghê tởm.

Sau một canh giờ, thân mang áo trắng đứng trước mặt Tiêu Yến, tuy sắc mặt vẫn là trắng bệch, cũng đã không có chật vật của vừa rồi, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt rõ ràng, cho dù có điều bớt phóng túng, nhưng khí tức hào hiệp từ bên trong tỏa ra.

"Hoàng thượng."

Bạch Lạc Tích nhẹ giọng kêu, cô vốn không muốn đánh vỡ bình tĩnh như vậy, chỉ là thể lực quả thật có chút không chống đỡ nổi.

"Ừm, ăn chút gì đi." Tiêu Yến rất lâu không có nhìn kỹ nữ nhi này, không khỏi xuất thần.

"Vâng." Tuy không có khẩu vị gì, nhưng Bạch Lạc Tích vẫn là cung kính trả lời.

"Ngồi đi." Tiêu Yến chỉ vào món ăn đã chuẩn bị tốt trên bàn.

Bạch Lạc Tích ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy Tiêu Yến không nhúc nhích đũa, không dám tự ý hành động, chỉ có thể nhìn chằm chằm chén bạch ngọc trước mặt xuất thần.

"Không hợp khẩu vị?"

Tiêu Yến thấy đứa trẻ thật lâu chưa động, lên tiếng dò hỏi.

".. Không có, rất tốt."

Bạch Lạc Tích bị hỏi đến kinh sợ, thân thể run lên, cuống quít bưng lên cháo trắng trước mặt.

"..."

Tiêu Yến thấy Bạch Lạc Tích như vậy, không khỏi có chút mất mát, hôm qua vốn là tức điên mới có thể đem Bạch Lạc Tích ngủ mê đi nhốt vào phòng tối, không ngờ binh mã đại nguyên soái suốt đêm bẩm báo, nạn hạn hán tái ngoại đã lâu, nếu không kịp xử trí, chỉ sợ có bạo loạn. Mấy người thảo luận chính vụ cho đến buổi trưa hôm nay, đợi Tiêu Yến vội vã chạy tới phòng tối, chỉ thấy Bạch Lạc Tích co lại thành một cục run lẩy bẩy, trái tim không khỏi mạnh mẽ nhíu một cái.

"Chậm một chút, ăn nhiều thức ăn."

Nhìn đứa trẻ chỉ lo húp cháo, tóc rối thái dương rơi xuống, Tiêu Yến ngẩng đầu muốn đem nó kéo đi.

"Bốp."

Theo âm thanh bát ngọc rơi xuống đất, thân thể Bạch Lạc Tích cứng đờ, cảnh giác nhìn tay Tiêu Yến nhấc ở giữa không trung.

"Lạc Tích biết sai."

Giằng co chốc lát, Bạch Lạc Tích đứng dậy quỳ xuống đất, cung kính thỉnh tội.

Tiêu Yến ngượng ngùng thu tay về, nhìn người quỳ xuống đất, tản ra lạnh lùng từ chối người ngàn dặm, khuôn mặt nhỏ vừa rồi còn trắng bệch, hiện tại hơi ửng hồng, bộ ngực phập phồng tỏ rõ căng thẳng của chủ nhân.

"Đứng lên đi."

Tiêu Yến nắm chặt nắm đấm mới áp chế kích động một chưởng vỗ xuống, phản ứng của đứa nhỏ làm cho cô có chút căm tức.