Lạc Tích

Chương 159: Kết cục hai (1)




Hình bộ.

Tiêu Yến nhìn Hạ vương được thu xếp ở chính giữa đại sảnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không có một chút hồng hào, chậm rãi duỗi ra hai tay vuốt lên cái trán của đứa trẻ.

Xúc cảm lạnh lẽo làm cho cô toàn thân run lên.

"Chuyện khi nào?"

Tiêu Yến không biết nên nói cái gì, đầu óc trống rỗng, cô không muốn tin tưởng tất cả những thứ này.

"Hồi hoàng thượng, sáng nay khi ngục tốt phát hiện, Vương Gia đã.."

Hình Bộ Thượng Thư Vạn Lễ ở một bên nhỏ giọng trả lời, đây là hắn bất ngờ, vẫn không có thẩm vấn, thậm chí ngay cả mặt của Hạ vương cũng không nhìn thấy.

"Ừm, biết rồi."

Tiêu Yến bình tĩnh đáp lại.

"Phốc."

Chậm rãi đứng dậy, một ngụm máu tươi dâng lên mà ra, cảm xúc ngột ngạt hồi lâu trong nháy mắt bạo phát, hai hàng lệ theo gương mặt lướt xuống, cũng nhịn không được nữa, Tiêu Yến suy yếu tựa ở trong lồng ngực Bạch Lạc Tích.

"Mẫu Hoàng? Nhi thần đỡ ngài trở về thôi."

Thấy thế Bạch Lạc Tích vội vàng đỡ lấy, nhìn tia đỏ tươi trên áo bào vàng, không khỏi hơi thở dài, đem Tiêu Yến đỡ ra Hình bộ.

"Phân phó xuống, dựa theo quốc lễ.."

Nói được nửa câu, Tiêu Yến nghẹn ngào lên tiếng, tanh nồng trong miệng cùng không khỏe của thân thể làm cho cô cảm giác càng thêm bất lực.

"Vâng, nhi thần biết."

Bạch Lạc Tích đúng lúc lên tiếng, nàng biết Tiêu Yến giờ khắc này có thể làm cũng chỉ có những thứ này, còn về tội trạng của Hạ vương khi còn sống, cũng không ai sẽ truy cứu nữa.

Hoàng cung.

"Sư phụ, thế nào rồi?"

Nhìn lông mày hơi nhíu của Minh Trúc, Bạch Lạc Tích trong lòng căng thẳng, từ hình bộ trở về, Tiêu Yến thì luôn hôn mê.

"Vốn dĩ là thân trúng kịch độc, hơn nữa bi thương quá độ, cho nên mới sẽ hôn mê, tuy nghiêm trọng, nhưng cũng không phải không có thuốc nào cứu được."

Minh Trúc thu hồi tay bắt mạch, suy tư chốc lát, chậm rãi mở miệng.

"Vẫn xin sư phụ cứu mẫu hoàng."

Bạch Lạc Tích lo lắng nắm lấy cánh tay của Minh Trúc, dường như vừa buông lỏng thì mất đi cơ hội cầu cứu.

"Trị là có thể trị, chỉ là cần nhiều loại dược liệu quý giá, trình tự chế biến và phân lượng cũng phải nắm bắt chuẩn xác."

"Những thứ này cũng không phải vấn đề, ta sẽ phái người đi tìm."

"Chỉ là, thuốc này cần thuốc dẫn mới có thể có hiệu lực."

Trúc Minh nhìn ra vội vả của Bạch Lạc Tích, không có kéo dài, nói thẳng ra mấu chốt.

"Thuốc dẫn gì?"

"Bên trong thuốc giải này cũng chứa đựng độc tính, cần do người chí thân dùng trước, loại bỏ độc tính trong đó, dẫn ra máu tươi, lại thêm thuốc bổ, mới có thể để bệnh nhân dùng."

Minh Trúc nhìn con mắt của Bạch Lạc Tích, muốn từ trong có được một ít thông tin, nàng không muốn đứa nhỏ này làm ra hy sinh như vậy, vốn là thân thể tàn phá, không chịu nổi dằn vặt như vậy.

"Được, đây không phải vấn đề, thuốc giải để ta uống, cần bao nhiêu máu?"

Bạch Lạc Tích không chút do dự nào, nàng giờ khắc này quan tâm chỉ là sinh tử của Tiêu Yến.

"Một ngày ba lần, mãi đến tận loại bỏ độc tố trong cơ thể bệnh nhân, nhanh nhất cũng phải năm ngày."

Minh Trúc yên lặng suy tư, năm ngày có lẽ không thể hoàn toàn loại bỏ độc tố trong cơ thể của Tiêu Yến, nhưng đây cũng là hạn mức tối đa Bạch Lạc Tích có thể thừa nhận.

"Ừm, ta biết rồi."

Khẽ gật đầu, Bạch Lạc Tích đem toa thuốc trên bàn đưa cho Tiểu An, dược liệu phía trên tuy quý giá, cũng không khó tìm, một trái tim cuối cùng cũng coi như hạ xuống, nàng không muốn một lần nữa cảm thụ loại tư vị mất đi kia, tuy cảm tình cùng Hạ vương cũng không sâu, nhưng trong lòng Bạch Lạc Tích vẫn là đau buồn, nàng không biết, nếu như đổi thành Tiêu Yến sẽ thế nào, cho nên cho dù dùng hết tất cả, nàng đều phải đem Tiêu Yến cứu trở về.