Lạc Tích

Chương 139: Sinh thần




"Đi ra ngoài."

Thái y bất đắc dĩ nhìn Bạch Lạc Tích, vị tân sủng này của hoàng thượng, mắt thấy sẽ là Vương Gia quyền lực triều chính.

"Vương Gia, vết thương của ngài cần xử lý một chút, lão thần.."

"Không cần, ta thì sẽ xử lý."

"Nhưng hoàng thượng phái.."

"Cút."

Bạch Lạc Tích ngữ khí lành lạnh, thái y thấy thế chỉ đành cầm lấy hòm thuốc rời khỏi, hắn không dám tùy ý làm tức giận vị hoàng nữ ương ngạnh như lời đồn này.

"Sinh thần.."

Bạch Lạc Tích cuộn tròn ở trên giường, nhìn kiếm gỗ trong hộp gấm, lẩm bẩm nói nhỏ.

Năm ấy sinh thần, là quá khứ nàng không muốn nhớ lại, trong lao tối đen kịt, Bạch Lạc Tích bị xích sắt cầm cố ở chính giữa.

"Nói đi, dư nghiệt Bạch gia chạy trốn giấu ở đâu?"

Hắc y nhân đem dao găm kề sát ở gò má Bạch Lạc Tích, vỗ nhè nhẹ, lấy đó uy hiếp.

"..."

Không có bất kỳ phản ứng nào, Bạch Lạc Tích liếm liếm khóe miệng nhuốm máu.

"Miệng đúng là rất cứng, hoàng thượng phái chúng ta đi thẩm vấn, ngươi tốt nhất thành thật giao phó, nếu không bị khổ vẫn là bản thân ngươi."

Hiển nhiên đã lãng phí thời gian rất lâu, hắc y nhân có chút nôn nóng.

"Ạch.."

Hàn quang lóe lên, một trận đau nhói, máu tươi theo gương mặt chảy xuống.

"Người xinh xắn như thế, đáng tiếc rồi."

Hắc y nhân lau sạch lấy dao găm, khẽ lắc đầu.

"..."

"Bốp bốp bốp."

Thấy Bạch Lạc Tích vẫn thờ ơ không động lòng, hắc y nhân cầm lấy roi sắt bị nước muối ngâm rất lâu.

"..."

Bạch Lạc Tích bị đau đớn kịch liệt kích thích, roi sắt cắt phá da thịt, nước muối đúng lúc xâm nhập vết thương, nàng chỉ có thể miệng lớn thở dốc.

"Bốp bốp bốp."

Roi sắt liên tục không ngừng hạ xuống, không giống lúc trước ở trong hoàng cung bị Tiêu Yến giáo huấn, có chừng có mực, đây chính là tra tấn bức cung, không chừa thủ đoạn nào.

"Bốp bốp bốp bốp."

Thương tổn roi sắt tạo cho người ta là Bạch Lạc Tích chưa bao giờ lĩnh hội qua, không tới 10 roi cũng đã không chống đỡ nổi, mùi máu tanh trên người làm cho nàng buồn nôn.

"Đủ rồi, các ngươi không thể như vậy.. Điện hạ! Điện hạ."

Tiểu An bị khóa ở trong góc, không cách nào nhúc nhích, thấy được Bạch Lạc Tích đã gần như ngất đi, trong lòng cực kỳ phẫn hận, trong ánh mắt đã tràn ngập sát khí, nàng không hiểu Tiêu Yến vì sao đối xử một trẻ con vô tội như vậy.

"Nàng không nói, vậy ngươi nói."

Hắc y nhân quay người đi đến phía Tiểu An, trong giọng nói mang theo một tia tàn nhẫn.

"Nàng cái gì.. Cũng không biết, khụ khụ, ngươi cho là ta sẽ.. Đem chuyện quan trọng như vậy nói cho một tỳ nữ sao?"

Bạch Lạc Tích nỗ lực điều chỉnh hô hấp, suy yếu mở miệng, nàng không muốn liên lụy Tiểu An.

"Xem ra ngươi biết!"

Lời nói này thành công hấp dẫn hắc y nhân, lại tiếp tục đi trở về bên người Bạch Lạc Tích.

"A! Ách.."

Thấy Bạch Lạc Tích không có tiếp tục mở miệng, hắc y nhân cầm lấy chìa khóa đồng để ở một bên, theo vết thương của roi sắt rạch xuống.

"Người ở đâu?"

"Ta.. Không biết."

"A a!"

Thấy Bạch Lạc Tích không có cung khai, hắc y nhân tiếp tục động tác trên tay, dòng máu theo vết thương lưu lại, nhiễm đỏ vạt áo màu trắng, trong phòng tối quanh quẩn tiếng kêu thê thảm, Bạch Lạc Tích cuối cùng được toại nguyện ngất đi.