Tiêu Yến nhìn vết thương trên cánh tay của Bạch Lạc Tích, trong lòng có chút tự trách.
"Buông tay"
Roi ngựa bị cản ở giữa không trung, Bạch Lạc Tích hành động như vậy, là Tiêu Yến không thể khoan dung.
"..."
Bạch Lạc Tích không có hành động, một tay nắm lấy roi ngựa, trong ánh mắt tràn đầy buồn bực, nàng hiện tại đã không thể nghiêm túc suy nghĩ, đầu đau càng nghiêm trọng, lại nhớ tới loại điểm giới hạn ngay cả mình đều khó mà khống chế kia, giờ khắc này Bạch Lạc Tích không thích bất kỳ va chạm nào, nói chuẩn xác, là bất kỳ va chạm nào đều sẽ khiến nàng thống khổ gấp bội.
"Làm càn!"
Tiêu Yến không nghĩ tới Bạch Lạc Tích sẽ nhìn mình chằm chằm như vậy, không e dè, công nhiên phản kháng.
"Mẫu Hoàng.. Nhi thần có chút không khỏe, trở về trước."
Bạch Lạc Tích cố nén kích động nổi giận, hất tay ném xuống roi ngựa, quay người rời khỏi chủ trướng, lưu lại Tiêu Yến kinh ngạc đầy mặt.
Nhìn bóng lưng của Bạch Lạc Tích, Tiêu Yến chậm rãi nhặt lên roi ngựa trên đất, phía trên còn nhuộm vết máu đỏ tươi, xem ra chính mình hoài nghi trong phút chốc, cuối cùng là tổn thương đứa nhỏ này rồi. Từ sau khi Bạch Lạc Tích trở về, chính mình lại lần nữa tìm về niềm vui làm mẹ, loại cảm giác này là Ninh vương và Hạ vương không cách nào cho cô, trong lòng Tiêu Yến biết rõ, mấy lần sự cố đều có Vương gia tham dự, nhưng cô không muốn lần nữa dính dáng, lại càng không nguyện Hạ vương dẫm vào vết xe đổ của Bạch Lạc Tích, bởi vì đây là nổi đau một đời của Tiêu Yến.
"Vinh Thiển."
Nhẹ giọng kêu.
"Hoàng thượng?"
Đi vào lều lớn, Vinh Thiển nhìn thấy Tiêu Yến ngồi yên ở trên giường, trong ánh mắt tràn đầy cô đơn.
"Tìm thái y xem cho Lạc Tích, nó bị thương rồi."
"Vâng."
"Còn có, đưa cái này tăng cho nó."
Tiêu Yến lấy ra hộp gấm, bên trong để hai chuôi kiếm gỗ nhỏ, trong đó một thanh tuy không phải rất tinh mỹ, nhưng có thể nhìn ra chế tác cẩn thận.
Chuôi kiếm gỗ nhỏ này là Bạch Lạc Tích trước khi bị đi đày, quà sinh nhật cuối cùng tặng cho Tiêu Yến.
"Mẫu Hoàng, nhi thần chúc ngài phúc thọ an khang."
Tiểu Lạc Tích cầm trong tay kiếm gỗ quỳ ở bên chân Tiêu Yến, thanh âm mềm mềm đã sớm đem trái tim của mọi người ở hiện trường hòa tan.
"Tích Nhi mau tới đây, để Mẫu Hoàng xem thử, quả hồ trăn* của trẫm tặng cái gì.
(*) quả hồ trăn: Là gọi những người làm cho người khác vui vẻ.
Tiêu Yến kéo đứa nhỏ lên, ôm ở trong lòng.
" Ừm.. Mẫu Hoàng không thể cười Tích Nhi. "
Đứa nhỏ nhìn quà ca ca tỷ tỷ tặng, nhìn lại mình một chút chuôi kiếm gỗ có chút xấu xí này, có chút ngại ngùng.
" Sẽ không, Tích Nhi tặng, Mẫu Hoàng đều yêu thích. "
" Tích Nhi tự mình làm kiếm gỗ, tặng cho Mẫu Hoàng. "
" Ha ha ha "
Lấy ra kiếm gỗ, quả nhiên giành được mọi người ở đây cười to.
"... "
Tiểu Lạc Tích hơi cúi đầu, chính mình làm rất lâu, không ngờ..
" Trẫm rất thích, chuôi kiếm gỗ này là quà tốt nhất trẫm nhận được, Mẫu Hoàng đáp ứng ngươi, sang năm sinh thần của Tích Nhi, tặng ngươi một thanh chuôi kiếm gỗ tinh mỹ, có được hay không. "
Tiêu Yến từ trong tay đứa bé cầm lấy kiếm gỗ, bỏ vào trong lòng, nhẹ giọng dụ dỗ, cô biết đứa nhỏ này từ nhỏ đã yêu thích đao kiếm.
" Được, một lời đã định."
Đứa nhỏ vui vẻ ngẩng đầu lên, trong mắt lập loè ánh sáng vui sướng.
Tiêu Yến đem kiếm gỗ thả lại bên trong hộp, chính mình cuối cùng vẫn là nuốt lời rồi, không có đợi được sinh thần của Bạch Lạc Tích.. Nhưng cô vẫn là ở ngày sinh thần của đứa nhỏ này sai người chế tạo gấp gáp ra kiếm gỗ, chính mình cầm hai thanh kiếm gỗ ngơ ngác ngồi ở tẩm cung Bạch Lạc Tích, không ai biết tâm tình ngay lúc đó của Tiêu Yến, chỉ là sau ngày ấy, cô liền đem cái hộp gấm này khóa lại.