Lạc Tích

Chương 137: Ép hỏi




Tiêu Yến không có tiếp tục rơi roi, mà là nhìn chằm chằm Bạch Lạc Tích.

"Nói thử xem, cách nghĩ của ngươi."

Khẽ thở dài một cái, hòa hoãn ngữ khí.

"..."

Bạch Lạc Tích chớp chớp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ tâm tư của Tiêu Yến, chờ đợi chốc lát, có được vẫn cứ là trầm mặc.

"Bốp."

Tiêu Yến thừa nhận chính mình không quen dụ dỗ đứa nhỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường của đứa trẻ, một tia tức giận xông lên đầu.

"Ách.."

Khiến Tiêu Yến bất ngờ chính là Bạch Lạc Tích không có tiếp tục ẩn nhẫn, lại mở miệng kêu đau.

"Để ngươi nói thật có khó khăn như vậy?"

Tiêu Yến dừng lại roi ngựa trong tay.

"Mẫu Hoàng muốn nghe lời nói thật sao? Được, mấy người áo đen kia nhi thần nhận ra."

Bạch Lạc Tích cảm giác đau đầu càng lúc càng lợi hại, không muốn tiếp tục hao tổn với Tiêu Yến nữa, mặc dù biết Tiêu Yến đa nghi, biết trong tay mình không có chứng cứ.

"Nhận ra?"

Quả nhiên, Tiêu Yến nghe được câu này, ngữ khí dần lạnh, cô đã trải qua quá nhiều phản bội, không thể không cẩn thận, không thể không hoài nghi, tuy vừa rồi Bạch Lạc Tích xông lên phía trước nhất, cùng hắc y nhân liều chết chiến đấu, nhưng chuyện này cũng chính là chỗ mà cô nghi hoặc, thích khách đột kích, nếu như không biết thân phận đối phương, cách làm ổn thỏa nhất là như Ninh Vương, ở cùng đội vệ binh thân binh, mà không phải một mình đi truy sát. Trừ phi quen biết với thích khách, xác định đối phương sẽ không làm thương tổn chính mình, hoặc là muốn ở thời khắc nguy cấp thả thích khách một con đường sống.

"Phải, nếu như nhi thần không có nhận sai, thích khách hẳn là Vương thái phó phái tới."

Bạch Lạc Tích nhàn nhạt mở miệng, nói ra suy đoán của mình.

"..."

Lần này đến phiên Tiêu Yến trầm mặc, con mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Lạc Tích, trong ánh mắt không hề che giấu chút nào hoài nghi và tìm tòi toát ra.

"Mẫu Hoàng nếu đã không tin, vì sao còn muốn nhi thần nói, ngài muốn nghe được cái gì? Thích khách là Nhi thần phái tới, cho nên nhận ra, cấm quân cũng là nhi thần cố ý phái đi, là vì ám sát thành công, như vậy, ngài hài lòng rồi chưa?"

Bạch Lạc Tích thấy được phản ứng của Tiêu Yến, trong lòng rất là oan ức, nàng liều mạng bảo vệ, đổi lấy cư nhiên là nghi vấn như vậy, không khỏi nói mỉa mai.

"Ngươi.."

Tiêu Yến vốn đang bán tín bán nghi, kỳ thực trong lòng đã tin Bạch Lạc Tích, nhưng nghe được đứa trẻ một phen châm chọc, lửa giận trong nháy mắt được nhen lửa.

"Bốp bốp."

Roi ngựa lần nữa hạ xuống, vốn là bị ngôn ngữ làm tức giận tùy ý rơi roi, đương nhiên không có chú ý phương hướng.

"Hí.."

Theo một tiếng kêu đau, Bạch Lạc Tích giơ tay cản lấy roi ngựa tiếp tục hạ xuống, một roi vừa rồi trùng hợp rơi vào nơi vết thương trên cánh tay, vết thương trong nháy mắt rạn nứt, đau đến nàng cắn chặt môi dưới.

Đứa nhỏ này luôn là có thể nhẹ nhàng làm tức giận chính mình, cũng luôn có thể trong lúc vô tình chạm đến địa phương mềm mại nhất trong lòng mình.