Lạc Tích

Chương 107: Thuốc trị thương




Mẹ con hai người độc lập ở chung phòng, tuy yên tĩnh, nhưng cũng không còn lúng túng của trước đó, có lẽ tất cả đều là tâm ma tác quái. Bạch Lạc Tích không hối hận đi tìm Bạch Hiên, chí ít hiện tại nàng có thể buông tay đánh cuộc, làm chuyện chính mình muốn rất lâu nhưng từ đầu đến cuối không muốn.

Hơi thở của Tiêu Yến bao quanh Bạch Lạc Tích, cảm giác lâu không gặp làm nàng say mê, trái tim cứng rắn trong nháy mắt mềm mại, nước mắt cứ như vậy yên lặng chảy xuống.

"Bao lớn rồi, còn khóc nhè."

Tiêu Yến cầm lấy khăn lụa một bên thay đứa nhỏ lau chùi.

"Vâng, nhi thần lớn rồi, không khóc."

Bạch Lạc Tích từ trong lồng ngực Tiêu Yến tránh thoát, lung tung lau nước mắt, đường sau này còn dài, không thể bởi vì một tia ấm áp này thì mềm yếu, nàng nhất định phải để cho mình kiên cường.

"Được rồi, đi lên giường đi, trẫm giúp ngươi xem vết thương."

Tiêu Yến mỉm cười nhìn đứa nhỏ, ôn nhu nói.

"Không cần, họ căn bản không dùng sức, chút vết thương nhỏ không tính là gì."

Bạch Lạc Tích đầu đầu từ chối.

"Ừm, xem ra vẫn là đánh nhẹ rồi, những nô tài này thực sự là không có ích, ngày mai để họ đi lĩnh 20 bản."

Tiêu Yến hơi híp mắt lại, lạnh giọng nói ra.

"Mẫu Hoàng, không trách họ, là nhi thần.. Nhi thần kỳ thực rất đau."

Bạch Lạc Tích cuống quít giải thích, nàng không muốn liên lụy người khác.

"Biết rõ cơ thể ngươi yếu, còn ra tay nặng như vậy, càng nên phạt, 20 bản là nhẹ rồi."

Tiêu Yến nhìn dáng dấp nghiêm túc giải thích của đứa nhỏ, cố ý trêu đùa.

"..."

Bạch Lạc Tích không biết làm sao khuyên can, đơn giản ngậm miệng không nói.

"Đi thôi, trẫm bôi thuốc cho ngươi, mau tốt chút, mấy ngày nay mang ngươi đi ra ngoài du ngoạn, trên người có thương làm sao tận hứng."

Tiêu Yến dụ dỗ.

Nhìn biểu hiện không cho cự tuyệt của Tiêu Yến, Bạch Lạc Tích chỉ có thể thỏa hiệp, dưới cái nhìn của nàng chút vết thương nhỏ này thật sự không tính là gì, lúc trước cũng chưa từng bôi qua thuốc trị thương, chỉ là Tiêu Yến kiên trì, nàng cũng không tiện quá mức ngỗ nghịch.

Quần áo rơi xuống, da thịt trắng nõn đập vào mi mắt, vài đạo dấu ấn ửng đỏ che ở trên lưng, hơi sưng, không nghiêm trọng lắm, cung nhân vẫn là hạ thủ lưu tình.

"Sau này lại tùy hứng như vậy, thì không dễ dàng như vậy."

Tiêu Yến nhẹ giọng răn dạy, lập tức cầm lấy thuốc trị thương, bôi lên ở chỗ sưng, xúc cảm da thịt để Bạch Lạc Tích có chút không thoải mái, tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, đã vượt qua giới hạn cuối cùng an toàn của nàng.

Theo động tác mềm nhẹ trên tay của Tiêu Yến, Bạch Lạc Tích cắn chặt môi dưới, cố nén cảm giác vừa đau lại ngứa, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, yên lặng đem chăn một bên nắm lấy, che ở trên đầu, cực kỳ giống dáng vẻ lúc nhỏ phạm sai trốn tránh trách phạt, cho rằng đem đầu nhỏ giấu ở trong chăn là có thể tránh thoát tất cả

"Cái này.. là cái gì."

Tiêu Yến nhìn theo đứa nhỏ, hưởng thụ lấy niềm vui thiên luân hiếm có, nhưng địa phương ngón tay chạm đến lại làm cho trong lòng cô cả kinh, tuy vết tích đã tan đi rất nhiều, nhưng đây rõ ràng là trúng tên.

"A? Cái này.. Ở quân doanh không cẩn thận bị thương."

Bạch Lạc Tích ảo não, chính mình quá sơ suất rồi, quên vết thương phía sau.

"Đây là trúng tên? Còn không chỉ một chỗ, ngươi xác định là ở quân doanh.."

Tiêu Yến rõ ràng không tin, cô nhạy cảm phát hiện phía sau Bạch Lạc Tích không chỉ có mấy chỗ trúng tên, còn có vết roi, tuy dấu vết đã mất đi, nhưng khoảng cách gần như vậy phân biệt, vẫn có thể phát hiện cùng da thịt trắng nõn xung quanh có chút không giống.