Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Chương 67: Tiệc đính hôn (2)




Tin tức náo động trên trang nhất tất cả đầu báo đều đồng loạt đổi thành chuyện đính hôn của hai viên kim cướng lớn , riêng có chuyện tình cảm của thái tử gia Thẩm Mặc thì vẫn là bí ẩn , tuy mấy tay chó săn hay báo chí theo dõi anh cả trong sáng lẫn trong tối không ít , nhưng vẫn chưa có được một chút tin tức liên quan đến đến nửa khác hay bạn gái của anh , ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ người đàn ông tôn quý này không đồng ý nói chuyện yêu đương , thì đột nhiên truyền ra tin tức đính hôn không thể nghi ngờ chính là một quả bom , khiến tất cả mấy tin giải trí gì đó đều bị đánh tan , đến lúc kịp hồi phục tinh thần thì đều nhao nhao đem tất cả sức lực nhằm vào người con gái có thể may mắn trở thành vị hôn thê của Thẩm Mặc , rốt cuộc là người con gái như thế nào , lại có thể nắm giữ được trái tim của người đàn ông ưu tú như thế.

Ngoài ra còn có một tin tức nữa chính là tình yêu của Lạc Lãnh Thần của giới kinh doanh và cô nàng minh tinh Bùi Thi Thi cuối cùng cũng đơm hoa kết trái , mọi người đều biết , tuy rằng Lạc Lãnh Thần không có mỹ danh bên ngoài như Thẩm Mặc , nhưng bên cạnh luôn không thiếu mấy hồng nhan tri kỷ , lần này lại cùng với cô nàng minh tinh Bùi Thi Thi một tay hắn nâng đỡ có kết quả , đối với những người nào đó là một mánh lời không thể bỏ qua , lượng tiêu thụ của báo chí có tốt hay không , tất cả đều nhờ hai vị tổ tông này.

Càng khéo hơn chính là , tiệc đính hôn của hai người này không chỉ sắp xếp cùng một ngày , mà còn là ở cùng một địa điểm , đều được tổ chức ở công viên bờ sông, công viên bờ sông là nơi các đôi tình nhất thích đến nhất , nằm cạnh sông , xung quanh là phong cảnh xinh đẹp , hiện tại đã được đóng cửa phân chia làm hai bên , một bên tiệc đính hôn của Bùi Thi Thi và Lạc Lãnh Thần , còn một bên khác , là tiệc đính hôn của Thẩm Mặc và vị hôn thê bí ẩn của anh .

An Nhiên thay một bộ lễ phục đi ra , bộ lễ phục trước tuy rằng kiểu dáng không tồi nhưng lại có chút không thích hợp , cho nên anh đưa cho người ta sửa lại , ngày hôm nay mới được đưa tới , cô còn chưa biết có hợp không đã bị người ta ép buộc mặc lên , có thể cho cô một cái gương để cô soi xem một chút được không , cô cũng phải biết bộ dạng cô bây giờ rốt cuộc là như thế nào chứ.

Xách làn áo cưới ,trong lòng An Nhiên có chút không yên , theo như kích thước thì rất vừa vặn , nhưng không phải là kiểu dáng lúc trước , kiểu dáng này cô không biết mình mặc vào trông thế nào , có đẹp hay không , ngộ nhỡ mặc vào không ra sao thì làm sao bây giờ?

Nắm chặt làn váy , An Nhiên ở bên trong không chịu đi ra , Thẩm Mặc chờ đợi bên ngoài có phần sốt ruột , bước vào xem .

“Làm sao vậy ?”

Thẩm Mặc kéo một người anh gọi đến để đổi lễ phục cho An Nhiên lại hỏi : “Tại sao còn chưa đi ra?”

Người kia nhìn vào bên trong , có chút không biết phải làm sao : “Cô ấy ở bên trong nói là không nhìn thấy dáng vẻ của mình , sợ đi ra ngoài doạ người khác…”

Thẩm Mặc cười khẽ , thật sự là không ngờ được còn có một mặt như vậy . Cẩn thận như thế , có phải là nói ở trong mắt cô , bữa tiệc đính hôn này , cô cũng rất coi trọng không?

Ý cười lại sâu thêm một chút , Thẩm Mặc đẩy cửa đi vào , An Nhiên không biết người đi tới là Thẩm Mặc , còn tưởng là cô gái cô vừa nhờ đi lấy gương , nhìn cũng không buồn nhìn cứ nắm chặt váy cưới của mình , nói : “Gương đâu ? Mau đưa gương cho tôi xem , ngộ nhỡ có chỗ nào không ổn đợi lát nữa đi ra ngoài bị chê cười thì không tốt đâu.”

Chờ một hồi cũng không thấy có người đưa gương cho cô , cũng không nghe thấy tiếng , An Nhiên không kìm được quay đầu nhìn ra sau , vừa mới nhìn cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên … Thẩm Mặc ?!

“Anh … Tại sao anh lại vào đây ?” An Nhiên nắm chặt lấy cổ áo cưới , ngay cả nói cũng nói không rõ , áo cưới này không không chê vào đâu nhưng phần ngực rất thấp , mặt An Nhiên đỏ ửng , lúc trước cô chọn áo rõ ràng là rất bảo thủ rồi , ai biết người ta mang tới cái áo kiểu dáng nóng bỏng như vậy , nghĩ lại , ngộ nhỡ Thẩm Mặc không biết tưởng lầm là chính cô chọn lựa kiểu dáng này thì sao giờ ? Người ta , có phải nghĩ lầm là cô muốn dụ dỗ gì đó hay không ?”

An Nhiên vẫn kéo kéo cổ áo , chết tiết , không kéo được chỗ thắt lưng , sắc mặt vừa buồn bực vừa xấu hổ , tầm mắt cũng không dám liếc nhìn Thẩm Mặc , không chú ý tới ánh mắt sâu thăm thẳm của anh , có một cơn sóng ngầm bắt đầu khởi động .

“Cái này … Bộ áo cưới ban đầu tôi chọn không phải kiểu này , tôi không biết bọn họ tại sao lại đổi thành cánh này , tuy rằng kích cỡ không sao , nhưng mà , hình như rất thiếu vải ,” Nói xong câu này cũng không thấy Thẩm Mặc nói gì , chỉ một mặc nhìn cô chằm chằm , An Nhiên tiếp tục giải thích “Cái này , bộ này không phải tôi chọn , tôi .. tôi thật sự là không biết.”

Thẩm Mặc đi về phía cô kéo bán tay nhỏ bé sắp xé rách bộ áo cưới xinh đẹp của bọn họ xuống , nắm chặt tay cô trong tay , cúi đầu , giọng nói trầm thấp giống như một loại rượu ủ lâu năm , chỉ riêng mùi hương cũng khiến người khác nhịn không được mà say trong đó , không thể phản kháng : “Cô không biết , nhưng … tôi biết.”

“An Nhiên ngẩng đầu : “Hả?”

Thẩm Mặc nhìn bộ dạng cô kinh ngạc thì bật cười , vươn tay thật tự nhiên cọ chóp mũ đáng yêu của cô “Bởi vì , cái áo cưới này là tôi bảo bọn họ mang tới , hôm đó cô mặc bộ đồ kia không hấp dẫn gì cả , sau đó tôi lấy kích cỡ của cô , đổi lại một bộ đồ khác … không cần kéo , rất được , cô mặc bộ áo cưới này , thật sự rất được …”

Đến cuối cùng thanh âm này thậm chí đã có một chút hương vị mê muội , sắc mặt An Nhiên đỏ bừng , không biết mình nên nói gì .

Nhưng mà , thật sự đẹp sao?

An Nhiên lại muốn kéo váy , động tác lại bị Thẩm Mặc ngăn lại , đọc hiểu suy nghĩ trong mắt cô , Thẩm Mặc cam đoan : “Đẹp , thật sự nhìn rất đẹp.”

Đó là một vẻ đẹp chưa từng được cô khai quật ra.

Áo cưới bó sát eo buộc quanh vòng eo không đủ một vòng tay của cô , tấm voan mỏng mềm nhẹ như ẩn như hiện kéo từ eo xuống , trên lớp vải lụa trắng điểm xuyết vài viên kim cương , làm cả cái váy đều hiện lên ánh sáng loá mắt , khiến người ta không thể dời mắt , bộ y phục thấp ngực tạo thêm một đường rãnh trước ngực cô , không thể không nói , bình thường giấu ở sau bộ quần áo rộng rãi thân hình của cô thật sự rất đẹp , không hề thua kéo với những nữ minh tinh bao nhiêu , bộ váy nổi vật đường nét hoàn mỹ trước ngực cô , một đường cong lên hướng xuống , nổi bật ưu điểm cả dáng người cô , còn chưa lộ hết… bởi vì được che dấu rất khá , cho nên không nhìn ra.

Trong mắt Thẩm Mặc có chút sợ hãi , bàn tay to tự nhiên ôm eo cô : “Không cần soi gương , tin tưởng chính mình một chút đi , tin tôi , ngày hôm nay , cô rất đẹp .”

Vành tai An Nhiên đỏ hồng , trong lúc nhất thời không thể nào quen cách nói chuyện kiểu này của Thẩm Mặc .

“Bây giờ , giao chính mình cho tôi , tôi dẫn cô đi ra ngoài .” Thẩm Mặc đưa tay ra trước mặt cô , dụ dỗ nói .

An Nhiên do dự nhìn bàn tay chìa ra trước mặt cô , ngập ngừng chưa di chuyển.

Thẩm Mặc biết nỗi băn khoăn của cô , nhưng anh hi vọng cô tin tưởng anh hơn , không có nhiều nỗi băn khoăn và sự cảnh giác như vậy đối với anh .

“Đi theo tôi , cùng đi ra ngoài , được không ?” Thẩm Mặc dẫn dắt cô từng bước một , “Ngày hôm nay , cô chính là cô dâu xinh đẹp nhất.”

Có lẽ bởi vì sự kiên trì và vẻ tự tin trong mắt anh cũng có lẽ là bởi vì lời nói của anh , cuối cùng , An Nhiên chìa tay mình ra , được anh nắm chặt trong lòng bàn tay , hai người nhìn nhau cười , đẩy cửa đi ra bên ngoài.