Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Chương 52: Gia thế trong sạch , có thể làm vợ




Đứa cháu hồ đồ ngu xuẩn không khéo léo của mình lại chủ động dẫn con gái về nhà cho ông gặp hơn nữa còn nói là cháu dâu ông?

Sự kinh ngạc và niềm vui ngắn ngủ qua đi , Thẩm lão gia rất lãnh đạm bình tĩnh lau vết nướt trà mình vừa phun ra , lại đưa mắt nhìn đánh giá người con gái được gọi là cháu dâu của mình lần nữa.

Ừm , Thẩm lão gia rất hài lòng gật đầu , thực ra , nếu không nhìn đầu tóc bị nước trà làm ướt và thần sắc có chút không bình thường ra , cô bé này coi như không tồi rồi , nhìn qua ôn nhu trầm tĩnh , so với mấy nữ minh tinh nào đó trước kia từng có tin đồn tình ái với A Mặc thì khuôn măt non nớt này tốt hơn nhiều , thanh khiết , không giống người trong giới giải trí , cô gái nào cũng đều bị nhiễm hư , Thẩm lão gia càng nhìn càng thấy cháu dâu này phù hợp với dáng vẻ cháu dâu trong lòng ông ,khuôn mặt lập tức cười nở hỏi : “Cháu tên gì ? Quen Thẩm Mặc ở đâu vậy ? Hai con qua lại bao lâu rồi ? Tính khi nào thì kết hôn ? Sau khi kết hôn chuyển ra ở hay là ở nhà này ?”

Thẩm lão gia một hơi không nghỉ hỏi mấy vấn đề , An Nhiên hơi trợn mắt , đạp lên Thẩm Mặc , vô cùng không giống với những gì cô tưởng tượng , vốn là cô nghĩ Thẩm lão gia hẳn là sẽ ăn nói nghiêm túc giống trong TV , nói không chừng còn có thể hỏi nhà của cô có xứng với Thẩm Mặc hay không chẳng hạn , kết quả , ông lại chỉ hỏi những việc này ?

Thẩm Mặc lấy khăn lau nước trà trên mặt An Nhiên , mấp máy môi nói với ông : “Ông nội , con dẫn cô ấy đi gặp cô và dì , ông ở đây từ từ xem TV đi.”

Kéo An Nhiên qua , Thẩm Mặc liền đi ra ngoài , An Nhiên lúc này mới nhìn lại mặt Thẩm Mặc , nhìn thế nào cũng cảm thấy đây kkhông phải sắc mặt nghiêm chỉn của anh , mà là anh nhất định bị sự tích cực và nhiệt tình truy hỏi của Thẩm lão gia đả kích .

Đến khi đi ra ngoài phía sau vẫn còn truyền đến tiếng Thẩm lão gia cười to : “Ha ha ha , A Mặc tên tiểu tử thối kia còn biết thương vợ của mình cơ đấy? Ha ha ha …”

An Nhiên cảm giác trên trán có mấy vệt đen hạ xuống , nhìn lại Thẩm Mặc , trên mặt cũng thoáng qua vẻ bất đắc dĩ , xem ra , anh và cô cũng chẳng khác nhau mấy .

Đến bên cạnh , Thẩm Mặc đi gõ cửa , sau đó nắm tay An Nhiên , thấp giọng nói : “Đợi lát nữa ,mặc kệ dì nhỏ và cô của tôi nói gì , nhớ kỹ , ngàn vạn lần đừng có biểu hiện bộ dạng hứng thú , có thể hất bao nhiêu nước lạnh thì chứ cho mấy người đấy , còn nữa , đợi lát nữa mầy người đấy hỏi tôi sẽ đáp.”

An Nhiên nghe anh dặn dò , trong lòng phỏng đoán , anh nói như thế , vậy cô và dì nhỏ nào đó của anh , rốt cuộc là người như thế nào ? Những người trong trạch viện hình như không quá áp lực , gặp qua Thẩm lão gia là biết.

Đang nghĩ ngợi , cửa đã được người mở ra , mơ hồ nghe được người bên trong hình như đang gọi điện thoại .

“A Mặc ? Thật sao ? Thật sự là con gái , cha không nhìn lầm chứ ? ! Ừm, ừm , con biết , cha , con biết rồi , ừm , con nhất định sẽ lên tiếng hỏi giúp cho , được , con nhất định phải nhìn một chút , được , cứ như vậy.”

An Nhiên kinh ngạc , nhìn cái gì , ánh mắt thăm dò , chẳng lẽ … Không thể nào?

Bộ dạng của Thẳm Mặc cũng là một kiểu chịu không nổi , nhún vai “Cô nghĩ sao?”

An Nhiên quay đầu một cái , nhìn qua cửa kính vừa đúng lúc thấy Thẩm lão gia đặt điện thoại xuống .

Thẩm lão gia để điện thoại xuống đang dịnh tiếp tục xem TV liền thấy cháu dâu đang nhìn mình chằm chằm , cười hắc hắc lập tức xoay người chạy vào bên trong .

An Nhiên nhỏ giọng nói thầm : “Không phải ở bên cạnh sao ? Tại sao còn phải gọi điện thoại?”

Thẩm Mặc rõ ràng là đã luyện thành thói quen : “Ông nhất định đem vấn đề muốn hỏi chuyển đến đây , đợi lát nữa khi đi vào cô phải cẩn thận hơn đấy”

An Nhiên tuy rằng không biết tại sao Thẩm Mặc phải nói nghiêm trọng như vậy , nhưng vẫn gật đầu .

Đi vào bên trong … An Nhiên thử đếm , mười đầu ngón tay cũng đếm không đủ , tất cả đều là phụ nữ .

Mà lúc này đây , mấy chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào An Nhiên , chỉ là không có phát ra ánh mắt sâu kín giống như lang sói.

An Nhiên nắm chặt một góc áo , kéo Thẩm Mặc qua nói bên tai anh . “Đây , đều là người thân nhà anh ?”

Yên lặng nhìn qua một vài khuôn mặt tươi cười , An Nhiên cảm thấy được , thân thích nhà Thẩm Mặc này cộng lại không biết chừng còn có thể trở thành một nữ binh đoàn.

Thẩm Mặc có chút bất đắc dĩ , gật đầu : “Ừ , một phần là cô tôi , một phần là dì nhỏ , tóm lại … Lát nữa chính cô phải cẩn thận , có lẽ đến bản thân tôi còn khó bảo toàn.”

Thẩm Mặc đi tới , từ đầu tới cuối chỉ vào từng khuôn mặt theo thứ tự nói đây là cô cả , cô hai , cô ba , còn mấy dì nhỏ có dì tám dì chín , quay quanh một vòng lớn trở về , đầu óc An Nhiên cũng choáng váng , từng khuôn mặt nhanh chóng chồng chéo một chỗ ở trong đầu cô.

Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ của cô liền biết cô không nhớ rõ ai với ai , trực tiếp kéo cô ngồi xuống , một tay đặt ở trên bàn trà : “Nói đi , lúc nãy ông bố trí nhiệm vụ gì , mọi người bắt đầu hỏi đi?”

Mấy cô , dì của Thẩm Mặc đưa mắt nhìn nhau một chút , sau đó nhanh chóng xấp thành hàng , đội ngũ uốn lượn tới cửa mới miễn cưỡng dừng lại , đứng đầu hàng chính là một cô có tuổi khá lớn , nhìn An Nhiên , tuy rằng bộ dạng không ra gì , nhưng khí chất không tồi , xem như vượt qua kiểm tra rồi .

“A Mặc , chúng ta là muốn hỏi chuyện bạn gái của cháu , một tên đàn ông lớn tướng như cháu không đi xem trận đấu với ông nội cháu lại chạy đến chen vào chỗ chúng ta làm gì?”

Thẩm Mặc nhíu mày , một tay kéo bả vai An Nhiên âm thầm dùng sức khiến An Nhiên không thể không rúc vào trong lồng ngực của anh , cười khẽ nói : “Cô , cô muốn hỏi cô ấy cái gì mà không hỏi con được chứ?” Tay anh , xoa xoa vành tai của cô , trên mặt đỏ ửng không biết là bởi vì một câu này của Thẩm Mặc hay là bởi vì động tác của anh tạo thành .

Một câu nói mờ àm khiến sắc mặt An Nhiên xấu hổ mà lại khổ không nói nên lời , nhìn ánh mắt mấy người trong này đều biến thành vẻ mờ ám , khuôn mặt An Nhiên lại càng đỏ hơn , khó xử cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Hơi hơi ngẩng đầu ,liền nhìn thấy thẩn sắc mơ hồ không rõ từ lúc đứng ở cửa cho đến giờ , An Nhiên bóp chặt tay , mà tay cô , lại đang bị Thẳm Mặc nắm trong tay .

Thẩm Mặc nhíu mày , bóng lưng cũng hạ xuống , dám nhéo anh ? Anh làm như ậy không phải để giải vây cho cô sao ? Đúng là không nhìn được lòng tốt của người ta !”

“An Nhiên , năm nay hai mươi ba tuổi ,nhân viên của tập đoàn Lạc thị , tốt nghiệp ở đại học XX , ba mẹ là giáo sư đại học , tổ tiên cũng chưa từng phạm tội , gia thế trong sạch , những việc này đã đủ rồi chứ?

Mí mắt Thẩm Mặc cũng không hạ xuống , trực tiếp nói thẳng .

Toàn phòng đều im lặng , A Mặc không phải là người thường xuyên tức giận , cho nên , thi thoảng anh tự nhiên phát hỏa một hai lần cũng đủ làm cho người ta khó chịu , mà thường thường , khi anh nói nhiều lời cùng một lúc , chính là điểm báo sắp tức giận.

Liếc nhìn nhau , trên mặt mấy ngừời cô và dì nhỏ đều có cùng một ý nghĩ , không nên hỏi , cũng không cần hỏi lại , được rồi , tất cả đều vô cùng tốt.