An Nhiên ôm bên má sưng vù, Bùi Thi Thi cực kỳ giận dữ, hận không thể đi tới cho cô mấy cái bạt tai nữa!
“Cô Bùi.” An Nhiên tránh né cô ta nhìn về phía một bóng ngoài đang chạy trốn bên ngoài, “Quả thật, tôi là người đàn bà mà Lạc Lãnh Thần không cần, là vợ trước bị anh ta vứt bỏ, chỉ có điều, hiện giờ tôi chính là thư ký của anh ta, cô là người của công chúng, hi vọng cô nên giữ lại đường lùi cho mình, vừa rồi lúc cô đánh tôi hẳn đã bị người khác chụp được, bây giờ đuổi theo, vẫn còn kịp đấy.”
Bùi Thi Thi tức giận tới mức phát run, nhưng cô ta rất vất vả mới léo đến vị trí ngày hôm nay, vì ngày này cô cố gắng duy trì hình tượng của mình ở trước mặt công chúng, nếu chỉ như vậy mà bị huỷ, vậy tiền đồ của cô cũng bị huỷ, thế nhưng muốn cô ta cứ vậy bỏ đi, tha cho An Nhiên, Bùi Thi Thi siết chặt tay, cô ta không cam tâm!
An Nhiên nhìn về phía Lạc Lãnh Thần từ đầu đến giờ không nói gì: “Lạc tổng, tôi nghĩ, chuyện giữa chúng ta do anh nói thì tốt hơn.”
Bùi Thi Thi cũng nhìn về phía hắn, cô hi vọng tất cả đều như lời An Nhiên nói, giữa họ, căn bản là không có gì.
Nới lỏng cà vạt, sắc mặt Lạc Lãnh Thần không vui: “Sao hôm nay em lại tới công ty?”
Bình thường, trước giờ cô ta chưa hề lỗ mãng xông tới như vậy, Lạc Lãnh Thần cảm thấy hơi chán, hắn ghét nhất chính là việc bị đàn bà quấy rầy, mà ban đầu, Bùi Thi Thi biết tiến biết lui, ở bên cạnh cô ta hắn cũng thấy thoải mái không ít, cho nên, mới có thể nghĩ đến muốn kết hôn.
Bùi Thi Thi nhìn dáng vẻ của hắn, biết mình hôm nay xông vào đây nhất định để lại cho hắn ấn tượng rất xấu, chỉ có thể cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh của mình: “Thần, thư ký trước của anh vốn làm rất tốt, vì sao bây giờ lại bảo cô ta đảm đương chức thư ký này? Thần, chúng ta sắp kết hôn rồi, dù sao cô ta cũng là vợ trước của anh, hai người ở trong cùng một công ty, anh bảo người trong công ty nhìn em thế nào?”
Giọng điệu có chút nghẹn ngào, hốc mắt Bùi Thi Thi ửng đỏ, Lạc Lãnh Thần đi tới áp mái đầu rối bời của cô ở sau tai, giọng nói mềm mại hơn nhiều: “Khi bọn anh kết hôn, toàn bộ người trong công ty đều không biết gì cả, hơn nữa, cô ấy đến công ty đã lâu như vậy chẳng phải không có lời nào truyền ra ngoài sao? Em yên tâm, sẽ không ai biết đâu.”
An Nhiên đứng một bên, chỉ cảm thấy chói tai, Lạc Lãnh Thần là người kiêu ngạo cỡ nào, từ bao giờ lại ăn nói mềm mỏng với người khác như vậy?
Bùi Thi Thi đương nhiên cũng hiểu rõ hắn đang nhượng bộ, nếu cô còn quấy rối chọc giận Lạc Lãnh Thần nữa, chưa chắc cô ta đã thấy dễ chịu, vì thế liền đi xuống theo thang: “Thần, xin lỗi anh, hôm nay là em hành động thái quá.”
An Nhiên cảm thấy mình đứng giữa bọn họ lúc này đúng là rất dư thừa, đang nghĩ tới việc đẩy cửa đi ra ngoài, lại bị Bùi Thi Thi ngăn lại: “Cô An?”
Bùi Thi Thi lấy điện thoại di động của mình mở ra một tin ngắn để ngang trước mặt An Nhiên: “Cô An, không ngờ trước kia tôi lại đánh giá thấp cô, tin nhắn này là cô nhắn cho tôi thì phải? Chính là muốn tôi ngang ngược xông tới đây, khiến Thần cảm thấy không vui vì tôi, muốn phá hỏng mối quan hệ của chusg tôi sao?”
“Tin nhắn?” An Nhiên không hiểu ra sao: “Tin nhắn nào?”
Bùi Thi Thi lấy điện thoại cho Lạc Lãnh thần xem: “Thần, đây chính là tin nhắn em nhận được ở trong nhà, nhìn tin nhắn em mới vội vàng chạy tới, Thần, nhất định là cô ta cố ý gửi tin nhắn đến điện thoại của em.”
An Nhiên không biết tin nhắn kia rốt cuộc là gì,nhưng Lạc Lãnh Thần chỉ nhìn thoáng qua mặt liền hoàn toàn lạnh xuống, nhìn về phía An Nhiên, trong thần sắc còn thêm chút xem thường: “Xem ra, tôi thật sự đúng là coi thường cô, trò chơi kiểu này rất vui sao?”
Sắc mặt An Nhiên tái nhợt, coi thường, lại là coi thường, chẳng lẽ cô tới đây là do cô cầu xin chứ không phải do hắn quyết định sao?
Lạc Lãnh Thần, người không biết sự thật của chuyện này có thể xem thường tôi, nhưng, anh thì không thể!
“Lạc Lãnh Thần, tôi nghĩ tôi phải nói rõ, An Nhiên tôi không phải cái loại người quấn chặt lấy người khác, nếu không thích, đã ly hôn tôi sẽ buông tay thẳng thừng, không tiếp tục quấy rầy gì nữa, người thứ ba, cũng không phải ai cũng vui vẻ làm được, ít nhất ….” An Nhiên nhìn sắc mặt Bùi Thi Thi hơi trắng bệch, trong mắt có phần mỉa mai: “Tôi coi thường, trong lòng tôi khinh thường kẻ thứ ba!”
Sắc mặt Bùi Thi Thi trắng xanh, cắn môi run rẩy lại nói không nên lời, kẻ thứ ba … An Nhiên và Lạc Lãnh Thần ly hôn là do cô can dự vào, chính là kẻ thứ ba phá hỏng hôn nhân của người khác, kẻ thứ ba bị người ta coi thường.
An Nhiên không thèm đếm xỉa, đoạn tình cảm này cô đã lựa chọn rút lui, dựa vào gì mà đến bây giờ vẫn chụp cái bô lên đầu cô?
Chẳng lẽ cô còn phải nói xin lỗi với kẻ thứ ba, nếu không là cô ta cướp Lạc Lãnh Thần lúc còn kết hôn với cô, cô cũng cũng sẽ không trở thành người thứ ba bị người khác phỉ nhổ?!
“Còn nữa, cô Bùi, không phải người nào cũng đều cố sống cố chết bám vào một người đàn ông, anh ta không quan tâm An Nhiên tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi còn không thể đi tìm người đàn ông khác kết hôn à?!”
Sắc mặt Lạc Lãnh Thần xanh mét: “Câm miệng!”
“Tôi không câm đấy!” An Nhiên nhìn Bùi Thi Thi giễu cợt, “Cô Bùi, những kẻ thứ ba, thứ tư này có thủ đoạn đặc biệt chia rẽ gia đình người ta, vậy chắc hẳn cô mới là người trong nghề? Nếu tôi hiểu được những việc này, cô cho là cô còn có thể đứng ở đây một cách quang minh chính đại thế này sao?”
Nói đi, nói hết đi, nói hết tất cả những gì tích tụ từ trước tới nay từ tận nơi sâu nhất trong tim đi!
“Cô Bùi …”
“Tôi bảo cô câm miệng!”
An Nhiên đang muốn nói nữa, Lạc Lãnh Thần nhìn về phía cô đầy lạnh lùng, gằn từng chữ, trên trán của hắn, gân xanh gồ lên, hiện lên rõ ràng cơn giận của hắn.
“Tôi nói tôi TM* không câm miệng!”
“Bốp!”
Câu đầu tiên, là An Nhiên hét lên, âm thanh thứ hai, là tiếng bạt tai vang lên dữ dội.
Lạc Lãnh Thần siết chặt tay của mình, ánh mắt phức tạp.
An Nhiên quay đầu đi, một bên má, sưng tất lên, đó là, bàn tay của một người.
“Anh, đánh tôi?” Gượng cười đau khổ, An Nhiên nhìn về phía Lạc Lãnh Thần, trong lòng đau đớn, sờ má “Thật ra, một phần cũng là tôi TM tự chuốc lấy! Lạc Lãnh Thần, cho dù bố của tôi hôm nay ở bên trong bị người ta đánh, TM tôi đem mình bán cho người khác, cũng sẽ không đến van xin anh!”
Giơ tay lên, tát mạnh cho Lạc Lãnh Thần một cái, An Nhiên cười, khóc, hốc mắt đỏ lên chạy ra ngoài.
Lạc Lãnh Thần, lúc này đây, thật sự xong rồi! Ngay cả bạn bè, cũng không thể làm!
Trên mặt Lạc Lãnh Thần có mấy dấu tay đỏ rất rõ ràng, nhìn thấy cánh cửa rung động theo bước An Nhiên đi, nắm tay, bóp chặt, rồi lại buông ra.
“Thần,” vẻ mặt Bùi Thi Thi vui mừng, Thần lại vì cô ta phá bỏ thói quen không đánh? Điều này đối với cô ta mà nói, là một điều tốt lành không còn nghi ngờ gì nữa, có chút đau lòng nhìn lên dấu vết trên mặt Lạc Lãnh Thần, “Có đau không?”
Đầu óc Lạc Lãnh Thần hiện giờ vô cùng hỗn loạn, chỉ muốn một mình yên tĩnh một lát, đẩy tay Bùi Thi Thi ra , “Ra ngoài đi, đóng cửa lại.”
“Thần…”
Lạc lãnh Thần chỉ vào cửa: “Tôi nói, đi ra ngoài.”
Bùi Thi Thi cắn môi, nhưng không dám chọc giận hắn, chỉ có thể không cam lòng rời đi.
Mấy tài liệu trên bàn bị Lạc Lãnh Thần ném hết xuống dưới đất, buồn bã day trán, hắn nhớ lại cái tát của mình lúc trước, còn cả lúc An Nhiên bỏ đi, hốc măt ửng đỏ nhưng lại bướng bỉnh không chịu để nước mắt rơi xuống, trong lòng như có thứ gì đè lên, nặng nề, khiến hắn không thở nổi.
Day đầu mày: “Tôi không phải cố tình muốn đánh em.”
Cái tát ấy, không phải cố tình, nhưng lại khiến bọn họ lâm vào cảnh không thể quay về được nữa
Trong lòng, luôn có cảm giác mình mất đi thứ gì.