Toái Tâm Chưởng cũng đồng thời đánh nát ngực tên đại hán còn lại, cả một vùng không gian tràn ngập mùi vị huyết tinh nồng nặc.
Đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long giết người, trước kia đến con gà hắn còn không dám cắt cổ, thật ra ban đầu sâu trong đôi mắt hắn có chút hoảng loạn, nhưng qua mấy cái hơi thở thời gian vốn trở lại bình thường, trong xanh không có lấy một gợn sóng, càng nhìn càng không giống với hình dung của kẻ lần đầu sát nhân hơn nữa lại là hai mạng người.
" Hôm nay ta không giết bọn hắn thì bọn hắn sẽ giết ta, ở cái thế giới này càng không thể chịu thua thiệt ".
Lúc này bên trong U Linh Sơn Trang, trên đại điện, một đám người đang nhìn lên hai tấm bài vị lóe sáng rồi chợt tắt.
Nam nhân thân mang hắc bào tướng mạo hung tợn, ở giữa trán mơ hồ có một tinh điểm lóe sáng, nam nhân tức giận đập tay lên bảo tọa.
" Có kẻ dám giở trò ở địa bàn của ta, lệnh cho năm huynh đệ không cần biết kẻ đó là ai, lập tức đưa đầu hắn về đây ".
Dưới điện hàng chục tiếng vâng dạ vang lên như thủy triều cuồng quấn, trong một căn hầm ngầm, năm cái bóng đen mơ hồ xuất hiện như u linh, sau đó hóa thành năm đạo cầu vòng gào thét phá không mà đi, chứng tỏ tu vị bọn người này đã ở hậu kỳ Ngưng Khí.
Vũ Thiên Long đã đi sang hướng khác được hơn mười dặm, từ bên trong đại não không ngừng truyền đến một cỗ cảm giác bất an thật sâu, tuy không thể nhận thức được sự kiện gì đang phát sinh, thế nhưng từ khi đột phá trung kỳ Ngưng Khí, Vũ Thiên Long đã mơ hồ xuất hiện một tia thần thức, lần này thần thức kia mang lại sinh tử chi ý ngập trời.
" Có kẻ đang hướng ta truy sát, là người của U Linh sơn trang!! ". Trái tim Vũ Thiên Long không khỏi gia tốc một hồi, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, cước bộ cũng được đẩy nhanh lên mấy lần.
Đạp đất bằng một đường trốn chạy, sau lưng mồ hôi lạnh toát, gió thổi khiến từng đám lá rừng bay xào xạc, thỉnh thoảng có từng tiếng vượn hú thê lương từ xa vọng lại, lúc này thiên không cũng vừa khéo ùn ùn mây đen kéo đến, khiến cho hư vô một thoáng vì vậy mà biến sắc, gió lạnh từng cơn thổi qua như con dao sắc bén cắt vào da thịt hắn tê buốt.
Mấy mươi hơi thở sau, trên tán rừng từng đám lưu tinh bay vụt qua, có kẻ lăng không, một số người lại đạp pháp bảo phi hành, rõ ràng tốc độ vượt trội so với Vũ Thiên Long không biết bao nhiêu lần.
" Tiểu tử!! Ngươi chạy không thoát ". Thanh âm chói tai mang theo ba phần lạnh giá như từ cõi Cửu U vọng lại.
Lúc này năm bóng người sừng sửng đứng trước mặt Vũ Thiên Long, bọn người này hình thể bất đồng, toàn bộ đều là nam tử trung niên, bên ngoài thân bận một bộ y phục màu đen rộng thùng thình, càng nhìn càng yêu dị giống như u linh, dã quỷ, trong đó có một tên, chỉ riêng ba động linh lực trên người y tỏa ra cũng đủ khiến cho Vũ Thiên Long cảm giác hít thở không thông.
" Giết huynh đệ U linh sơn trang ta!! chết " Nhanh như cắt, một đạo ngân quang từ tay của một kẻ trong đám người kia thình lình bắn ra, chỉ pháp sắc bén phá không rít gào.
Vũ Thiên Long chưa kịp định thần thì chỉ pháp kia đã đến ngay trước ngực, Vũ Thiên Long cũng vừa kịp xuất ra một chưởng đón đỡ.
" Keeng ".
Vũ Thiên Long thối ngược về phía sau năm bước, cánh tay tê dại, trong lồng ngực vang lên từng hồi tiếng chấn " Ong! ong ".
Một kẻ trong số đó cười lớn, tay phải y nhanh chóng chộp mạnh vào hư vô, tức thời vùng không gian phía trước chợt trở nên vặn vẹo, một cánh tay cực lớn do linh khí huyễn hóa thành nhằm hướng Vũ Thiên Long đánh tới.
Khuôn mặt Vũ Thiên Long lúc này xanh lại, cảm giác như linh khí bên trong thân thể bị một thứ lực lượng nào đó kiềm chế, đến di chuyển còn thấy vô vàn khó khăn, cánh tay kia tựa hồ phong bế hoàn toàn đường lùi của hắn.
Không kịp nghĩ nhiều, Vũ Thiên Long vội vàng vỗ mạnh lên ngực, ho ra một búng máu, theo đó ấn ký chiếc rìu trên mi tâm chợt lóe sáng.
Một cái cự đỉnh đỏ thẫm thình lình xuất hiện giữa hư vô, thời khắc khi Chiến Thần Đỉnh hiện thế có thể nghe ra rõ ràng thanh âm quỷ khiếu rợn người.
Chiến Thần Đỉnh không ngừng xoay vòng trên hư vô tạo thành một mảnh huyết vụ dày đặc, đồ án " Vạn Long Củng Nguyệt " Như hóa thành thực chất, một vạn đầu tiểu Kim Long cùng thức tỉnh, tiếng long ngâm chấn nát không gian.
" Phong..Trấn...Sát.."
Theo thanh âm của Vũ Thiên Long vang lên, Chiến Thần Đỉnh lúc này chấn động càng thêm dữ dội, một màn huyết quang bao trùm phương viên trăm trượng ngăn cản thủ trảo to lớn kia, đại đỉnh như một ngọn núi nhỏ đang nặng nề từ hư không đập xuống, khiến cho một vùng đại địa bên dưới lắc lư cuồng chấn.
Mặc dù ngăn cản được một kích, thế nhưng Vũ Thiên Long cũng tiêu hao không ít sức lực, lúc này hắn cắn răn niệm pháp quyết thu hồi Chiến Thần Đỉnh, sau đó nhanh chóng phi thân tìm cách đào tẩu.
Hắc y nhân khí tức kinh khủng nhất khuôn mặt âm trầm: " Kẻ này tuyệt đối bất thường, với tu vị năm tầng Ngưng Khí vậy mà không những không chết dưới một trảo của ta ngược lại còn đủ sức ngăn cản, các ngươi không cần trực diện đôi công, chỉ cần khiến cho hắn hao mòn sinh lực lúc đó tự tay ta sẽ kết liễu ".
Tuy có lợi thế khoảng cách, nhưng tu vị lại chênh lệch quá xa, không qua mấy cái chớp mắt, đám người U Linh sơn trang đã áp sát đến sau lưng: " Nếu cứ như thế này, không cần bọn chúng động thủ ta cũng mệt chết a! " Vũ Thiên Long âm thầm suy tính.
Đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng sắc bén, lúc này hắn không bỏ chạy nữa mà thình lình quay đầu, ánh mắt mang theo sát khí nhìn chằm chằm vào một tên hắc y nhân có tu vị thấp nhất.
Lăng Không Kình hóa thành một đoàn ánh sáng rực rỡ, tốc độ nhanh chóng siêu việt cả thiên lôi, không khí xung quanh thậm chí còn bị cắt đứt tạo thành hai luồng khí lưu đối lập " Xoẹt " Hắc y nhân kia há hốc mồm, chỉ khí này vô cùng nhanh, theo phản xạ hắn chỉ kịp đưa tay đón đỡ.
Một dòng máu tươi phun thẳng lên bầu trời, khuôn mặt hắn giờ phút này vô cùng dữ tợn, đôi mắt trợn ngược tràn đầy vẻ khiếp sợ, tích tắc sau thủ cấp vô thanh vô thức rơi xuống, lăn tròn đúng một vòng trên mặt đất, thân thể y theo đó cũng đổ sụp, bốn tên hắc y còn lại đầu tiên là hãi nhiên, sau cùng tỏ ra điên cuồng, la lớn.
Vũ Thiên Long lại quay người chạy trốn, hắn vốn tốc độ không được nhanh nhưng trong rừng rất nhiều chướng ngại, vả lại Vũ Thiên Long luôn tìm cách thay đổi phương vị, vậy nên đám người kia cũng không dễ dàng bắt kịp.
" Trước hết phải loại bỏ một vài tên, nếu không ta hoàn toàn chẳng có chút cơ hội nào trốn thoát " Vũ Thiên Long lại âm thầm đánh ra một chỉ vô định vào không trung, mục đích cầm chân đám người này
Thình lình một tên hắc y nhân vừa kịp vọt tới sau lưng Vũ Thiên Long, cũng cách không đánh ra một chưởng.
Một chưởng kia đánh trúng vào lưng, khiến cho Vũ Thiên Long miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, khuôn mặt tái nhợt, khí huyết trong thân thể đã tán loạn, nương theo đà của chưởng lực kia hắn đẩy người vọt nhanh về trước, nhưng sau lưng lại truyền đến một luồng hơi thở lạnh lẽo.
Hắc y nhân cất tiếng cuồng tiếu, cánh tay đã đặt ở phía trên đỉnh đầu Vũ Thiên Long, nhưng cũng một khắc này hắn cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Một chưởng kia không phải chụp vỡ đầu đối phương mà đánh lên một vật thể vô cùng sắc nhọn " Phóc ".
Chỉ khí xuyên thấu cánh tay, không dừng ở đó mà một đường đâm thẳng vào yết hầu tên hắc y nhân.
Lại một kẻ nữa ngã xuống, lần này Vũ Thiên Long không hề quay mặt, hắn lấy tính mệnh của mình ra đặt cược cho một kích vừa rồi.
Ba tên còn lại ngây ngốc một chút, bọn hắn tuy không phải cường giả hàng đầu, thế nhưng dù sao cũng một đời chém giết, kinh nghiệm thực chiến phải nói hết sức phong phú, bất quá, một chỉ kia lại vô cùng chuẩn xác chứng tỏ đối phương trước khi xuất thủ đã suy tính rất kỹ càng.
" Ngươi bản lĩnh không nhỏ, kỹ năng đối chiến vô cùng sắc sảo, nhưng giết của ta bốn huynh đệ, chắc chắn sẽ chết rất khó coi ".
Dứt lời, hắc y nhân lấy từ trong túi trử vật ra một lá phù màu vàng, lá phù này bên trên được thêu bằng chỉ đỏ tạo hình ký tự tối nghĩa, xung quanh hoàng kim quang sắc chập chờn phiêu động nhìn qua vô cùng đẹp mắt.
Kim phù vừa xuất, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, gió thổi mây phun, phong vân biến sắc, cả một vùng hư không như bị một chiếc lồng sắt chụp lấy.
Vũ Thiên Long thở dốc, trên khuôn mặt bắt đầu có chút dao động chi ý.
Hắn cảm giác được lá phù này chứa đựng một loại lực lượng kinh khủng, thần thông kia tuyệt đối không phải thứ mà phàm nhân có thể kháng cự, ẩn chứa một tia nhỏ nhoi thiên địa pháp tắc.
" Một kích Trúc Cơ, ngươi đi chết đi ".