Lạc Thiên Ký

Chương 170: Bức tranh




Cuồng phong, Gió đang rít gào, cát vàng mù mịt đầy trời.

Gió cát vẫn không thể cản được bước chân của một nhóm yêu thú đang lầm lũi tiến lên. Bên trong sa mạc hoang vắng tưởng như vô tận này, có một nhóm Yêu Thú vẫn bất chấp thời tiết, bất chấp hiểm nguy mà tiến lên. Đây là nhóm Yêu Thú Lạc Thiên, Lục Ngạc, Song Ưng và Hồng Mãng đang suy yếu nằm trong lòng Quái Giao.

Nhóm yêu thú này đã vất vả lữ trình trong sa mạc vô tận này được gần ba tháng thời gian rồi. Hồng Mãng cũng đã thức tỉnh được vài tuần, vậy nhưng cơ thể quá suy nhược chỉ có thể nằm trong vòng tay Lạc Thiên. Thế nhưng cái mặt xà kia không hề có chút nào khó chịu hay đau đớn vì vết thương. Chỉ thấy trong đó ánh lên vẻ thẹn thùng, bẻn lẽn, còn pha them hạnh phúc. Nếu cái mặt xà không phải vốn dĩ màu đỏ thì có lẽ giờ đây chúng nhân sẽ được chứng kiến một cảnh con rắn đỏ mặt thẹn thùng. Cái miệng xà đúng là cười mỉm không thôi, suốt từ lúc nàng thức tỉnh đến giờ con chưa ngậm cái miệng lại đấy.

Biết Lạc Thiên không thích Yêu thú ăn sống nuốt tươi, kể từ lúc tỉnh lại nàng nhất quyết không ăn Huyết thực tươi sống mà Lục Ngạc và Song Ưng đưa đến. Lạc Thiên thấy vậy không phải là cách, Hồng Mãng quá yếu đuối, giờ mà còn nhịn ăn thì cơ thể càng suy nhược, vậy nên hắn không đành lòng mà vuốt ve khuyên nhủ nàng.

- Là trước đây ta sai lầm. Yêu tộc không ăn huyết nhục thì ăn cái gì.... nàng nhìn ta này... ực ưc ực... không ăn lam sao mà khỏe... không khỏe làm sao có thể cùng ta đi hết con đường này.... nghe ta ăn chút gì đi... muội vốn dĩ... xinh đẹp rồi.... có làm gì thì vẫn xinh...

Chiêu thức tán gái của tiểu thuyết rẻ tiền trên mạng ở Địa cầu rất có lực sát thương.... đối với những cô gái ngờ nghệch mới lớn. Nếu ngươi đem đi áp dụng với mấy cô gái từng trải thì... thôi không nói nữa. Nhưng nó lại có tính sát thương cực mạnh với Hồng Mãng. Chỉ thấy nàng ánh mắt long lanh ngước lên mà nhìn hắn...

- Muội xinh đẹp thật sao....

- Phải rồi.... biết lần đầu gặp nhau trên cánh đồng thảo nguyên Man Hoang sao... lúc đó ta nghĩ thầm. Quái co cái nhà ai mà xinh thế... lại còn đi lạc đến đây..... ha ha ha

Lạc Thiên lại tung thêm một quả bom thật lớn, mục đích là dụ cho Hồng Mãng ăn huyết thực. Con rắn hồng ngơ ngác mà xấu hổ cúi gằm cái đầu xà, quay đi một hướng khác mà nuốt huyết thực. Thi thoảng cái mắt xà vẫn len lén nhìn lại xem phản ứng của Lạc Thiên, chỉ thấy hắn ngồi đó khoanh tay mỉm cười nhìn nàng ăn ngon lành. Hắn giờ đây đã là yêu thú mười phần, làm gì còn kì thị với mấy màn máu tanh này nữa. Yêu tộc là ăn thịt tươi uống máu nóng, thế nhưng đó là nghĩa đen. So với nhân tộc ăn thịt uống màu còn kém xa sự tàn nhẫn. Không tin sao, ác nhất là nhân tộc mà không phải Ma tộc, Yêu tộc hay Quỷ tộc. Vì lòng ích kỉ, hận thù, ganh ghét thì nhân tộc có thể biến thành tàn bạo hơn Yêu Thú, thâm độc hơn quỷ tộc, hung tàn hơn ma tộc, điều này nhiều lần lịch sử đã chứng minh. Vì hai chữ quyền lực mà phụ thân huynh đệ có thể dễ dàng chém giết, ăn tươi nuốt sống lẫn nhâu. Vì một chữ sắc Mà vợ chồng chó thể phản bội sau thời gian dài đằng đẵng chung sống. Vì một chữ tài mà anh em tranh dành đến không còn nhìn mặt nhau. Vì một chữ ghen mà người với người dễ dàng bỏ qua luân lý đạo đức và phản bội, mà giết nhau. So với Yêu tộc ăn tươi nuốt sống hay giết chóc đó chỉ là vì sinh tồn vì bản năng thì cái nào đáng hận, cái nào đáng tru ai cũng hiểu.

- Phụ Thân sắp đến nơi chưa.....

Lục Ngạc gào lên trong gió cát, càng đến gần nơi vọng ra tiếng kêu gọi thì thời tiết càng ác liệt. Lạc Thiên cảm thấy đã đến gần mục đích lắm rồi. Phải nói rằng hắn không biết minh đã lạc đến phương nào. Vậy nhưng cái mặt trời đỏ một cách thiếu tự nhiên cộng them bầu trời không sao đầy quang lam dị sắc khiến hắn có thể lờ mờ đoán ra đây không phải là bầu trời của Tử Sa giới.

Có lẽ đến được cái nơi phát ra tiếng kêu gọi, gặp được cái "thứ" đã kêu gọi hắn thì có lẽ hắn sẽ có câu trả lời.

- Sắp tới rồi... ta cảm nhận được nó ở rất gần phía trươc.... tất cả cố gắng tiến lên.... lần này lại làm cho ta nhớ lại trước đây chúng ta năm người cũng vạn dặm mà lữ hành trong Man Hoang Chi địa a... ha ha

*************************************************************************************

Trong gió cát mịt mù phí xa lờ mờ hiện ra một ngọn núi khổng lồ, đỉnh núi phải cao vượt tầng trời. Chân núi thì quá mức to lớn khó có thể ước tính bằng số đo kích thước. Nhóm Yêu thú Lạc Thiên biết được rằng chúng đã tiếp cận vô hạn gần mục tiêu lần này rồi.

Đây là cảnh tượng mà trong gió cát bụi mù gây nên cảm nhận sai lầm. Giờ đây cả đám yêu quái đang há hốc mồm mà đứng trước cái mà chúng cho rằng là một ngọn núi khổng lồ.

Đây chính một tòa kiến trúc cung điện cự cự đại. Nó to lớn đến mức đoàn yêu thú không thể hình dung ra: ai và bằng cách nào mà có thể kiến tạo ra một tòa kiến trúc vượt mọi tầm hiểu biết như vậy.

Lúc này đây năm con yêu thú đang ngước đầu, há mõm nhìn lên cánh cửa cự đại cao đến trăm dặm rộng mấy chục dặm này. Lạc Thiên thực sự thắc mắc đó là không biết cánh cửa này xây dựng để cho sinh vật nào đi qua. Nếu có sinh vật nào sống tại đây thì kích thước của nó phải kinh khủng đến nhường nào.

Điểm ấn tượng khi quan khán chỉ riêng cánh cửa này thôi thì ngoài sự to lớn đến biến thái ra đó chính là những hoa văn họa tiết khắc họa trên cánh cửa bằng kim loại không biết tên này. Trên mỗi cánh cửa alf từng bức tranh, từng hình ảnh hoa văn cổ phác khắc họa lại một trận chiến đấu thảm liệt. Một người đàn ông khổng lồ có Đầu rồng thân lại là nhân tộc một tay cầm Phủ một tay cầm dùi,dẫn dắt một đám yêu thú đang chiến đấu cùng một đám cự nhân khổng lồ khác. Mà dẫn đầu đám cự nhân này vậy mà là một vị Nhân tộc song thân hình to cao đến không tưởng, nếu đem so sánh thì thể hình không kém so với người đầu rồng. Trên tay cự nhân Nhân tộc vậy mà cầm một chiếc thương phía mũi thương khắc họa một tia sét.

Trong bức tranh này thế mà Hai vị thủ lĩnh đang chiến đấu hăng say, trong đó thể hiện ra có vẻ sức chiến đấu là ngang tài ngang sức. Song điểm chú ý trong bức tranh này lại không chỉ nămg ở hai vị thủ lĩnh khổng lồ mà còn nằm ở nhiều vị trí khá đặc biệt trong chiến trường rộng lớn. Ví như một con rồng to lớn đang dẫn dắt một đám cự long chiến đấu cùng một đám nhân tộc có cánh. Trong cánh quân Yêu thú thuộc phe người đầu rồng thì Đám cự Long này được khắc họa nổi bật nhất, có vẻ như chúng là chủ lực trong cánh quân. Ngoài ra đại quân Yêu thú có rất nhiều chủng loại, từ tẩu thú, điểu, ngư tất cả đều có. Song phải nói đến lạ lùng nhất là một nhóm nhân tộc nhỏ bé tí teo nhưng số lượng rất đông cũng có mặt trong quân đoàn của người Đầu Rồng cầm Phủ. Đám nhân tộc nhỏ tí hon này lại có người đáp phi kiếm mà bay, có người điều khiển những cỗ máy kì lạ để chiến đấu với cự nhân. Nhưng phần lớn trong bức tranh những nhân tộc tí hon số lượng cực lớnlại được mô tả như một đội quân hậu cần khổng lồ đang chế tác vũ khí, công cụ, chăn thả lương thực v.v...

Bức tranh thứ hai lại khắc họa về chiến thắng, Người Đầu Rồng ngồi trên vương tọa xung quanh là cảnh mừng vui của đạo quân chiến thắng, trong bức tranh này ngoài người Đầu rồng thủ lãnh thì nổi bật ra bốn nhân vật được khắc họa cực sống động. Bốn vị này dường như địa vị cực cao chỉ kém vị Đầu rồng khổng lồ mà thôi. Đứng đầu trong bốn nhân vật là một con Cự Long thật khổng lồ đang an tọa trên một cái ghế chỉ thấp hơn Người đầu rồng một bậc, thứ đến là một nhân vật nửa thân trên là Nam tử nửa thân dưới lại là rồng loại, tỏa ra một khí thế uy nghiêm như bậc Hoàng Đế. Bên cạnh dó là một nữ nhân quá mức xinh đẹp, vẻ mặt nhân từ đến cực độ nhưng nửa thân dưới của nàng vậy mà là thân rắn loại. Hình ảnh miêu tả nàng đang hạnh phúc mỉm cười với nam nhân Thân Người chân Rồng Uy nghi kia. Vị còn lại trong 4 nhân vật quan trọng vậy mà lại có hình dáng Giống nhân tộc hoàn toàn nhưng có khác là cơ thể khổng lồ mà thôi.

Bức tranh thứ ba vậy mà lại miêu tả chiến tranh giữa Long tộc, các Loại Long khác nhau đang vậy công Hỏa Long mà trong đạo quân lien hợp các long loại khác vậy mà thấp thoáng bóng những người có cánh, những nhân tộc khổng lồ.

Bức tranh thứ tư thì bị tàn phá kiểu như có một quái thú nào đó dùng móng vuốt khổng lồ cố ý cạo đi vậy.