Lạc Thiên Ký

Chương 133: Thiên Không Chi Thành




Có lẽ lần này sẽ phí một phen công phu khi không hề có một thu hoạch mang tính thực dụng nào... những thông tin phát hiện được không hề mang lại lợi ích thiết thực cho Càn Không Tông, số căn phòng loại nhỏ đã mở ra nhiều lên đến gần 80 cái rồi, nhưng tất cả chỉ là bàn ghế và tủ mà thôi. Số lượng căn phòng chưa mở chả còn lại là bao nhiêu. Hạ Hầu Uyển Vân cũng khá nóng nảy rồi, tính nàng ham chơi, ưa mạo hiểm nhưng lần lượt mở những can phòng giống hệt nhau làm nàng cảm thấy nhàm chán đến vô cùng.

Ngay khi mọi chuyện tưởng như đi đến hồi thất vọng nhất thì tất cả nhóm thám hiểm tinh thần được dựng lên cả ngàn trượng. Vậy mà căn phòng cuối cùng lại không hề trống trải. Một căn phòng nhỏ đặ biệt hơn nhiều được mở ra, điểm đặc biệt ở đây vậy mà tất cả vật dụng đều đầy đủ hết. Tủ sách đầy đủ, trên bàn vẫn cong một cuốn sách đang mở ra. Trong tủ vậy mà còn đựng vài bộ chiến giáp nhân loại kiểu hình, Bên vách tủ vẫn treo một thanh Kiếm theo kiểu đại bản kiếm dùng bằng hai tay. Quan trọng nhất là trên giường còn có nằm đó một khối khô cốt.

" Tất cả đừng động vào thứ gì cả.... nơi này thời gian phong hóa quá lâu, chỉ cần hơi nhẹ chạm vào sẽ tan vỡ ngay..." Lạc Thiên vừa nói vừa giơ tay ngăn cản lại Hạ Hầu Uyển Vân đang hưng phấn bừng bừng chuẩn bị lao lên khám phá lục lọi mấy đồ vật.

Tất cả đoàn thám hiểm dừng hết mọi động tác lại mà nhẹ nhàng trở ra, họ phải tìm ra cách có thể tiến hành bảo tồn lại tất cả những vật trong căn phòng sau đó mới có thể lôi ra mà tìm hiểu. Những vật bằng kim loại thì không đáng ngại vì chúng chỉ là mất đi hiệu quả của linh lực mà thôi, trở thành sắt thép bình thường của phàm nhân, thế nhưng khối khô cốt và một số sách vở làm bằng da yêu thú thì không thể bảo tồn được như vậy. Lạc Thiên vậy mà kì quái, rõ ràng trình độ văn minh của những sinh vật thống trị tòa cổ thành này rất cao, vậy mà không chơi trò khắc tri thức vào ngọc giản như tu sĩ vẫn làm mà lại dùng da của động vật. Cũng tại Lạc Thiên thiên không biết mà thôi. Cái trò khắc thần niệm vào ngọc giản thực ra lại là phương pháp còi nhất trong việc lưu trữ thong tin, còn còi hơn cả cái Usb của Đại Cầu vậy. Nếu so sánh khối lượng thông tin của một cái ngọc giản to bằng bàn tay và một cái USB bằng ngón tay của Địa cầu thì.... ngọc giản không có cửa. Vậy nên với trình độ cao của những sinh vật tại đây vậy mà họ có cách khác để lưu trữu thong tin của riêng mình, cong sách vở chẳng qua là một số thói quen vậy thôi, co những người thích đọc sách kiểu dở dở lật lật các trang giấy vậy, đó cũng là một cái thú. Ví như thanh niên Việt nam thích cắm mặt vào điện thoại để đọc này nọ nay lướt Fb, bộ nhớ của một cái đại thoại có khi lưu được cả trăm quyển sách vậy, cầm đút túi nhẹ tênh, nhưng thanh niên Nhật bản lại có thú đi tàu điện đọc sách, những quyển sách nhỏ bằng bàn tay ỏ nơi này rất đắt hàng, đấy là cái thú mà thôi.

Phương án cuối cùng là Triệu Vô Cực thế mà chế ra một loại chất lỏng cực kết dính và nhanh khô sau đó nhẹ nhàng mà cố định tất cả những vật dụng không phải kim hoại của căn phòng lại. Phương pháp này có vẻ ngu ngốc vì ngươi kết dính mẹ nó mấy trang sách lại với nhau thì dở ra như thế nào, điều này là khó khăn với Địa cầu vào thế kỉ thứ 18 19 thôi đến thế kỉ thứ 21 máy scanner cắt lớp cong có thể tìm hiểu được thong tin bên trong những hóa thạch kia mà, Thần thức của tu sĩ còn là lão tổ tong của máy scanner do vậy không thể làm khó được Nhóm người Lạc Thiên. Thế nhưng sau khi thăm dò nội dung của mấy cuốn sách trên kệ tủ thì con mẹ nó cả đoàn người ngơ ngẩn nhìn nhau. Vậy mà toàn là tiểu thuyết Tiên Hiệp... ý đùa toang là các loại câu chuyện kể về tình yêu các loại tai Linh giới cungc như tại tu chân giới. Kiểu như đó toàn là các quyển tiểu thuyết hư cấu vậy, giá trị thong tin mang tính xác thực lại không hề có. Cũng may có lại một quyển sách mang tính cá nhân đó là Nhật Ký của chủ nhân căn phòng này. Thế nhưng quả thật qua thời gian rất nhiều trang da thú bị tàn phá quá nhiều nên thông tin rất bập bõm.

" Thiên Không Chi Thành số 563, Ngày 144,năm Hồng Nguyên 34596.... vậy mà ta bị điều đi công tác tại nơi Ngục tù tối tăm này..... Sức mạnh, cơ bắp là vô địch sao.... theo ta trí tuệ mới là vô địch.... Dực Nhân đi sai đường rồi...., Thiên Không Chi Thành, Ngày 148 năm Hồng Nguyên 34596....hôm nay lại có phạm nhân là Yêu thú được đưa đến.... quan hệ cùng yêu thú sao lại đến mức độ này.... Dực Nhân nếu tính ra thì cũng là một nhánh của Yêu thú mà thôi.... Linh tộc không hề có ý tốt.... ta là một tên vô danh tiểu tốt thì ý kiến ai gnhe chăng... haizzzz. Thiên Không Chi Thành số 563, Ngày 158, năm Hồng Nguyên 34596... Dực tộc nghĩ mình có thể trở mình thành Tiên Nhân Linh tộc một vị trí sao.... ta nghĩ là không... phản lại tổ tiên phản lại Yêu Tổ kết quả Dực tộc không tốt lành.... ôi nghiên cứu của ta. Thiên Không Chi Thành số 563 Ngày 346, năm Hồng Nguyên 34599 Sắp đến năm mới rồi.... Chiến trường khủng khiếp, nghe tin Long tộc đã đánh đến Thiên Không Vương Đình... không còn nghi ngờ gì nữa Linh tộc đã bỏ rơi Dực tộc.... Chúng ta sẽ chết hết.... "

" Thiên Không Chi Thành số 563 Ngày 24, năm Hồng Nguyên 34600,... mọi người đang thu dọn đồ đạc rút đi cái gì mà thần giới ngang với Linh giới cấp bậc.... sẽ được Linh tộc phong làm thiên sứ.... lừa mẹ nó ai.... ta thà chết nơi này... ôi Dực Tộc."

Đọc những dòng thông tin không chọn vẹn đó thì Lạc Thiên cũng như đoàn thám hiểm có thể thu được thong tin cực kì quan trọng, cái tòa thành này vậy mà trước kia lại là một tòa thành bay lơ lửng trên không trung gọi là Thiên Không chi thành, bảo sao đến đất cát bình thường của nó cũng bất phàm như vậy. Còn việc Dực tộc phản bội yêu tộc sau đó lại bị long tộc tàn sát mà phải chạy đến Thần giới mà chó cho Linh tộc thì Lạc Thiên Thiên không qua tâm. Hắn đang quan tâm là Tòa thành này tại sao bay được, để một tòa thành bay được thì năng lượng cung cấp cần khổng lồ bao nhiêu, thứ gì có thể tạo ra năng lượng cỡ như vậy. Và Pháp trận ra sao để một tòa thành có thể bay lên thì là điều mà Lạc Thiên muốn tìm hiểu nhất. Vậy nhưng trong những trang nhật kí thì hoàn toàn không đề cập đến những vấn đề này.