Họ yêu nhau, họ tin nhau, họ sẵn sàng cùng nhau gánh vác mọi chuyện!
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!” Cũng không biết do ai khởi xướng, mọi người đều bắt đầu vô tay hô to.
An Tiệp và Lâm Nhược chăm chú nhìn đối phương.
Cửa đại sảnh bị ai đó ở bên ngoài mở ra, Mặc Lâm ôm một chiếc hộp xuất hiện ngoài cửa.
Khóe môi Tạ Lâm hơi giật giật, Mặc tiểu ngốc về đúng lúc thật.
Mặc Lâm nhìn mọi người trong phòng, cứ cảm thấy bữa tiệc sinh nhật này có gì đó không giống bình thường.
“Mặc tiểu ngốc!” Tạ Lâm khẽ gọi Mặc tiểu ngốc.
Mặc Lâm ôm chiếc hộp trong tay đi tới: “Gì thế?”
“Giờ vẫn chưa đến lúc tặng quà, cậu chờ một chút đã nhé.”
Mặc Lâm gật đầu, chờ lát nữa rồi tặng vậy.
“Mặc Lâm.” Lâu Kiều nói chen vào, “Bầu không khí vừa rồi bị cậu làm gián đoạn mất rồi, giờ phải làm nóng lại lần nữa, nhờ cả vào cậu đấy.”
Tiểu Lý đứng bên cạnh khẽ cười: “Anh Mặc, anh hô “Hôn nhau đi” đi!”
Hô ‘hôn nhau đi’ làm cái gì?! Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Mặc Lâm miễn cưỡng gật đầu, sau đó mặt không có chút cảm xúc nào, hô: “Hôn nhau đi.”
Hô gì mà vô cảm thế kia, thành tâm một chút không được sao?!
“Anh Mặc, phải thể hiện hưng phấn hơn, kích động hơn một chút.” Tiểu Lý sốt ruột, lúc nào anh Mặc cũng đáng yêu một cách vô tư mọi lúc mọi nơi thế này có ổn không?!!!
Mặc Lâm khẽ nhíu mày, dùng một tay nâng hộp quà, vẫy vẫy cánh tay kia, mặt vẫn không có cảm xúc nói: “Ê! Hôn nhau đi!”
Còn miễn cưỡng hơn!!! Khóe môi mọi người đều giật điên cuồng.
Lâm Nhược không kìm được, bật cười rồi nhón chân lên hôn vào môi An Tiệp một cái.
“Oa! Thêm cái nữa! Thêm cái nữa đi!” Mọi người điên cuồng vỗ tay hò hét.
Lâm Nhược quay đầu lườm mọi người một cái, cười mắng: “Mọi người có thôi đi không hả?”
“Hiếm khi mọi người vui vẻ như thế.” An Tiệp đưa tay ôm Lâm Nhược vào lòng, “Thỏa mãn mong muốn của mọi người chút đi.”
Lâm Nhược cười phì một tiếng, lườm An Tiệp: “Đừng có kiếm cớ để che đậy ham muốn của chính mình.”
An Tiệp mỉm cười: “Thực ra, anh còn muốn tuyên bố cho cả thế giới biết rằng, em đã là vợ anh.” Còn chưa dứt lời, An Tiệp đã siết chặt eo Lâm Nhược, cúi đầu hôn cô.
Tim Lâm Nhược vô cùng ấm áp, khẽ cắn nhẹ vào môi An Tiệp, tách người ra, nói: “Đừng có dụ dỗ em.”
An Tiệp cười khẽ, tâm trạng cực kỳ tốt.
“Được rồi.” Tạ Lâm đứng ra nói: “Mọi người tặng quà đi!”
Những người khác lần lượt đưa quà sinh nhật ra, bữa tiệc sinh nhật giờ mới thực sự bắt đầu.
Tạ Lâm cũng đưa ra món quà mình đã chuẩn bị, một quyển album ảnh kỷ niệm, bắt đầu từ khi cô và Lâm Nhược mới quen nhau đến bây giờ, những bức ảnh chụp chung của hai người theo từng giai đoạn.
“Tiểu Nhược, sinh nhật vui vẻ. Còn nữa, tân hôn hạnh phúc.”
Lâm Nhược nhận lấy quyển album, ôm Tạ Lâm nói: “Cảm ơn chị, A Lâm.”
Lâu Kiều cũng bước qua tặng quà, anh ta là một con người cực kỳ phàm tục, nghĩ mãi không biết nên tặng gì cho Lâm Nhược, liền đưa luôn phong bao lì xì cho tiện.
Tạ Lâm không còn gì để nói: “Lâu Kiều, anh còn có thể tầm thường hơn được nữa không?”
“Cái này thực tế mà, Lâm Nhược thích cái gì thì mua cái đó còn gì nữa.” Lâu Kiều ra vẻ tủi thân.
Lâm Nhược cười nhận lấy phong bao lì xì, Mặc Lâm cũng đi tới đưa hộp quà trong tay mình ra: “Quà này.”
Lâm Nhược rất tò mò không biết Mặc Lâm chuẩn bị cho cô món quà gì: “Tôi có thể mở ra luôn được không?”
“Ừ.” Mặc Lâm gật đầu đồng ý.
Lâm Nhược xé giấy gói quà, mở nắp hộp ra, mùi hương bánh bao đậu xộc thẳng vào mũi.
Quả nhiên, Mặc tiểu ngốc vĩnh viễn không từ bỏ được bánh bao đậu! Mấy người tò mò xung quanh cũng thầm giật khóe môi. Lâm Nhược ngẩng đầu nhìn Mặc Lâm: “Cậu tự làm à?” Nhìn hình dáng sáu chiếc bánh bao đậu này rõ là được làm rất vụng về, dù có lẽ người làm ra chúng rất cố gắng để làm tốt nhất có thể, nhưng vẫn nhận ra được chúng rất khác biệt. Dễ thấy nhất chính là những nếp gấp bột ở bên trên, vẫn có cái bị xếp ngược.
Mặc Lâm bình thản gật đầu: “Ừ.”
Tạ Lâm kinh ngạc: “Chẳng phải cậu còn không cả biết bật bếp sao?”
“Giờ thì biết rồi.” Khóe môi Mặc Lâm khẽ nhếch lên mỉm cười, ông chủ tiệm mì rất nhiệt tình, liên tục đứng bên cạnh chỉ dạy cho anh ta.
Lâm Nhược cầm một chiếc bánh bao đậu nóng hổi lên, định cắn một miếng, lại phát hiện ra ở mặt dưới của bánh in một chữ “Vui”. Cô nhưỡng mày, cầm lần lượt cả sáu cái bánh bao đậu lên nhìn, mặt dưới cả sáu cái đều có in chữ cả, kết hợp lại là thành câu: “Lâm Nhược, sinh nhật vui vẻ!”
“Mặc tiểu ngốc.” Lâm Nhược rất cảm động. Mặc Lâm còn không cả biết bật bếp ga, che chở bánh bao đậu còn ghê gớm hơn cả che chở cho con, vậy mà cậu ta lại tự mình học làm bánh bao đậu vì muốn làm quà sinh nhật tặng cô.
Đột nhiên Lâm Nhược có cảm giác, cuối cùng cũng không uổng công cô yêu thương cậu ‘con trai cả’ này.
Tạ Lâm cũng bật cười, Mặc tiểu ngốc có thể tặng bánh bao đậu cho Lâm Nhược, có lẽ cũng đã nói lên rằng, trong lòng cậu ấy, Lâm Nhược đã quan trọng hơn bánh bao đậu rồi.
Mặc Lâm nhíu mày hỏi: “Chị không thích à?”
“Không phải.” Lâm Nhược lắc đầu, rốt cuộc mẹ kế cũng được coi như mẻ đẻ, cái cảm giác ấm áp lại xót xa này người khác làm sao mà hiểu được.
Cô cầm một chiếc bánh bao đậu đưa cho anh ta: “Cậu cũng ăn một cái đi.”
Mặc Lâm nhận lấy, trong lòng hơi khó hiểu, sao Lâm Nhược lại chia quà ra?!
Lâm Nhược cầm những chiếc bánh bao đậu khác đưa cho Miểu Âm, Tạ Lâm, Lâu Kiều và An Tiệp ở bên cạnh: “Niềm vui này, em muốn chia sẻ với những người thân yêu của em.” Lâm Nhược cười nói: “Cảm ơn mọi người đã chuẩn bị cho chúng em hôn lễ và bữa tiệc sinh nhật này. Rất vui, rất bất ngờ.”
“Con bé ngốc, lại còn khách sáo với bọn chị nữa cơ đấy.” Tạ Lâm khẽ cốc vào đầu Lâm Nhược một cái, “Đã 11 giờ rồi, em mau ăn bánh bao đi rồi lập tức quay về khách sạn nghỉ ngơi, không cho thức đêm.”
“Mọi người vẫn còn đang ở đây mà…”
Lâm Nhược còn chưa nói xong đã bị Tạ Lâm ngắt lời: “Không phải chuyện của cô! Bọn chị sẽ trò chuyện với nhau, còn em, đi về nghỉ ngơi ngay!”
Vâng vâng!!! Từ sau khi cô có thai, A Lâm như biến thành bạo quân vậy, nói một là một, hai là hai.
“Tôi đưa Tiểu Nhược về khách sạn!” An Tiệp ăn chiếc bánh bao trong tay xong rồi nói.
“Cũng được.” Tạ Lâm nghĩ một chút rồi đồng ý, “Cẩn thận một chút, đừng để phóng viên chộp được.”
An Tiệp vội vàng về đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, làm sao có thể không để cho hai người họ chút không gian riêng được chứ.
Đêm tuyết rơi, trên đường phố vô cùng tĩnh lặng, dù là lễ Giáng sinh nhưng cũng rất ít người đi lại trên đường.
Lâm Nhược và An Tiệp cầm ô, tay trong tay đi bộ trên phố nhưng cũng không khiến những người khác chú ý.
“Em lạnh không?” An Tiệp mở khuy áo choàng dài ra, kéo Lâm Nhược vào lòng.
“Em sắp bị A Lâm quấn thành quả bóng rồi, làm sao lạnh được nữa.” Tuy nói vậy những Lâm Nhược cũng không tách ra, cứ dựa vào lòng An Tiệp, chậm rãi bước đi.
“Bà xã.”
“Dạ?” Lâm Nhược ngẩng đầu nhìn An Tiệp.
An Tiệp hôn nhẹ vào trán cô: “Không có gì, chỉ muốn gọi em thế thôi.”
Anh ôm chặt vai Lâm Nhược: “Cuối cùng em cũng trở thành bà xã của anh rồi!” Ước mơ của rất nhiều năm trước, ngày hôm nay rốt cuộc cũng thành sự thật, tuyệt vời đến mức khiến An Tiệp có chút không dám tin.
“Ngốc.” Lâm Nhược nhón chân hôn lên đôi môi ấm áp của An Tiệp.
An Tiệp mở áo khoác bao trọn cô vào trong, ôm lấy eo Lâm Nhược, thâm tình đáp lại cô.
Đầu lưỡi vẫn còn vương vị ngọt dịu nhẹ của bánh bao đầu, lan ra từng chút từng chút một trong miệng. Lưỡi hai người quấn quít lấy nhau, An Tiệp đẩy lưỡi Lâm Nhược lại, sau đó tự mình xâm lấn vào trong miệng Lâm Nhược, chiếm đoạt không gian.
Nụ hôn của anh khiến Lâm Nhược mềm nhũn người, hai tay bám cả lên cổ An Tiệp, dựa cả người vào lòng anh.
“Bà xã.” An Tiệp khẽ hôn vào khóe môi cô, hơi thở hơi trầm xuống, “Anh yêu em.”
Đã rất lâu rồi hai người không làm chuyện đó, lần trước còn suýt nữa ‘lau súng cướp cò’ trong toilet nữ. Lâm Nhược có cảm giác cả cơ thể và linh hồn của mình đều khao khát An Tiệp xâm nhập vào, “An Tiệp, em đã từng nói chưa nhỉ, em cũng yêu anh.”
An Tiệp không kìm lòng được, nhìn quanh bốn phía rồi ôm Lâm Nhược vào cái ngách giữa hai tòa nhà cao tầng.
Cái ngách này không lớn, có khi rộng chưa tới một mét, hai người trốn vào trong đó, phạm vi có thể hoạt động rất nhỏ, cơ thể cũng dính sát vào nhau. Đoạn ngách này khá dài, An Tiệp ôm Lâm Nhược vào tận giữa ngách mới dừng lại.
Trong ngách không có khe hở nào để ánh đèn có thể len lỏi vào, xung quanh tối đen như mực, từng bông tuyết từ trên không trung rơi xuống tóc và vai của hai người. Dù đang đứng ngay sát gần nhau, nhưng họ cũng không thể nhìn thấy rõ ngũ quan của đối phương, chỉ nhìn loáng thoáng thấy đường nét mơ mơ hồ hồ.
Hai tay An Tiệp ôm vòng qua lưng Lâm Nhược, tách cô ra khỏi mặt tường ma sát, tránh cho cô bị khó chịu: “Bà xã.”
Lâm Nhược nhỏ giọng đáp lại một câu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trong bóng đêm căn bản không thể nhìn rõ ấy, chủ động vòng tay ôm cổ anh rồi hôn lên môi anh.
Cơ thể An Tiệp nóng rực lên, con thú dữ tên là dục vọng ở lồng ngực như muốn phá tan hết mọi rào cản để lao ra ngoài. Anh cúi xuống hôn lên môi Lâm Nhược như muốn khảm cô vào trong xương tủy của mình, muốn xâm chiếm cả linh hồn cô vậy.
An Tiệp dần buông đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ của Lâm Nhược ra, nhẹ nhàng hôn vào gò má tinh xảo, vành tai xinh xắn của cô.
Sợ bị người đi qua đường vô tình nghe thấy âm thanh, Lâm Nhược chỉ có thể cắn môi kìm nén tiếng kêu như muốn bật ra cổ họng.
Kiểu làm chuyện đó trong đêm khuya giữa cái ngách dài ngoài đường thế này, tuy rằng xung quanh đều tối đen, trên con đường phủ đầy tuyết rơi hầu như cũng không có ai qua lại, nhưng vẫn vô cùng kích thích, vô cùng điên cuồng.
Càng ở nơi dễ bị phát hiện như thế này, thần kinh và giác quan của con người ta cũng càng trở nên cảnh giác và nhạy cảm hơn, huống chi lại là hai con người đã khao khát nhau biết bao lâu như vậy.
“‘Áo mưa’trong túi quần.” An Tiệp vừa hôn gáy Lâm Nhược vừa khẽ thở dốc nói.
Lâm Nhược thò tay vào túi quần móc ‘áo mưa’ ra, kiễng chân cắn nhẹ vào xương quai xanh của An Tiệp một cái rồi mới xé vỏ ‘áo mưa’.
Cái ngách chật chội khiến cơ thể hai người dán sát vào nhau, nơi nào có phản ứng gì đều không thể giấu được đối phương.
Vào khoảnh khắc linh hồn giao hòa, cả hai người đều hơi ngửa cằm lên, thở dài một tiếng vô cùng thỏa mãn. Những bông tuyết bay bay rơi xuống gò má hai người, lập tức bị hơi nóng làm tan chảy.
Sau 12h đêm, tuyết càng ngày càng nhiều, trên đường phố đã không còn nhìn thấy bóng người nào nữa.
An Tiệp cởi áo khoác của mình ra bao lấy cơ thể của Lâm Nhược, trên mặt, trong mắt đều tràn ngập nụ cười.
“Còn cười nữa. Về khách sạn thôi.” Lâm Nhược lườm anh một cái. Tên ngốc này, giờ hai chân cô đều run lẩy bẩy, mềm nhũn ra rồi.
“Bà xã, cầm ô đi.” An Tiệp mở ô ra che cho Lâm Nhược.
Lâm Nhược nghi hoặc nhìn anh một cái rồi đón lấy ô. An Tiệp đột nhiên khom người, bế ngang Lâm Nhược lên.
“Này!” Lâm Nhược giật mình hoảng hốt.
Anh mỉm cười hỏi: “Sợ bị người ta nhìn thấy à?”
“Em sợ cái rắm ấy.” Lâm Nhược lườm anh, cô thật sự không sợ bị người ta nhìn thấy, chỉ là vì vừa rồi An Tiệp không nói trước tiếng nào, đột ngột bế cô lên nên cô mới giật mình thôi.
“Chồng bế vợ là chuyện đương nhiên.” An Tiệp bế Lâm Nhược đi thẳng đến cửa khách sạn mới đặt cô xuống, “Em về phòng trước đi, một lát anh lên sau.”
Trong khách sạn dù sao cũng nhiều người, phức tạp. Lâm Nhược gật đầu rồi về phòng trước.
***