Mấy ngày sau đó, mọi hành động của cô vẫn y như bình thường không thay đổi
chút nào, có điều cô tích cực qua lại với Pierre hơn chút thôi.
Tiểu Lý vừa tẩy trang cho Lâm Nhược, vừa hỏi: “Chị Lâm Nhược, dạo này An
Thiên Vương bận bịu lắm ạ? Sao không thấy đến thăm phim trường nhỉ.” Cô
ấy phải gánh vác nhiệm vụ kham khổ mà các chị em giao phó, là nhất định
phải chụp được một bức ảnh chung của An Thiên Vương và chị Lâm Nhược.
Kết quả là quay phim hơn một tháng gần hai tháng rồi, cũng không thấy An Thiên Vương xuất hiện lần nào.
“Bí mật không thể nói được.” Lâm Nhược cười ngẩng đầu lên, số điện thoại
của An Tiệp vẫn yên lặng nằm trong điện thoại di động của cô. Có điều,
từ sau ngày 20 tháng 10, đã không còn gọi lần nào nữa.
“Mà nhắc mới nhớ, em không ngờ An Thiên Vương lại là cậu Chín của An gia ở
thủ đô. Lúc biết tin tức siêu giật gân này, bọn em suýt thì cắn đứt cả
lưỡi ấy.” Tiểu Lý ôm hai tay lên mặt, “Đúng là công tử nhà giàu chân
chính, thảo nào mà trên người An Thiên Vương luôn mang theo khí chất cao quý tự nhiên, đúng là ngấm từ trong xương ra nhỉ! Người khác muốn học
cũng chẳng học được.”
Lâm Nhược cười lườm tiểu Lý một cái: “Nói nhiều như vậy, có ý đồ gì hả?”
“Ha ha… chị Lâm Nhược anh minh!” Tiểu Lý vòng hai tay trước ngực, nghiêm
túc nói: “Là một fan trung thành của Lạc thần và An thần, tâm nguyện lớn nhất bây giờ của em là được nhìn thấy chị Lâm Nhược khoác váy cưới hạnh phúc gả cho An Thiên Vương.” Như vậy bé con có thể xuất hiện danh chính ngôn thuận rồi. Tiểu Lý chớp chớp mắt ngắm nghía bụng dưới hoàn toàn
không thể nhìn ra đang mang thai của Lâm Nhược.
“Dù có như vậy.” Lâm Nhược chậm rãi nói: “Thì tạm thời chị cũng không thể hoàn thành tâm nguyện này của em được rồi.”
“Chị Lâm Nhược, đừng bắt nạt em như thế chứ.” Tiểu Lý dậm chân.
Tạ Lâm và Miểu Âm cùng đẩy cửa phòng hóa trang bước vào.
“Tiểu Nhược, em nhìn này.” Tạ Lâm đưa ipad cho Lâm Nhược.
Lâm Nhược đón lấy, đọc dòng tít to trên trang nhất, lông mày hơi nhíu lại.
“Lâm Nhược mang thai, hôn kỳ của An tẩu và An thần sắp tới.”
Tạ Lâm sa sầm mặt nói: “Bên dưới còn một tin nữa.”
Lâm Nhược kéo xuống, một tấm ảnh choán gọn cả màn hình ipad, dòng tít màu đỏ vô cùng bắt mắt!
“Tin giật gân! An Thiên Vương có hành vi thân mật với một cô gái thần bí!”
Trong bức ảnh, cô gái xinh đẹp khoác tay An Tiệp, An Tiệp đang cúi người mở
cửa xe cho cô, trên mặt cũng mang theo nụ cười dịu dàng.
Lâm Nhược nhìn bức ảnh, sắc mặt bình tĩnh trượt trượt màn hình. Vì lý do
thân phận của An Tiệp, mà phóng viên đăng bức ảnh kia không dám viết quá nhiều lời bình về nó.
Cô nhìn thấy phía dưới còn có rất nhiều những tít bài như vậy.
“An tẩu mang thai, nghi vấn An thần có tình mới!”
“Tin đồn, thật ra An Tiệp và Lâm Nhược đã sớm chia tay từ lâu.”
Lâm Nhược xem một chút rồi đặt ipad lên bàn trang điểm.
Sắc mặt của Tạ Lâm và Miểu Âm đều rất khó coi, Tiểu Lý lung túng đứng bên cạnh, tay chân không biết để vào đâu.
Vừa rồi chẳng lẽ cô vô tình nói mấy lời kia làm tổn thương chị Lâm Nhược sao?!
Tạ Lâm hỏi: “Em bình tĩnh thế này, có phải đã biết trước rồi không?”
Lâm Nhược nhếch môi cười: “Sớm hơn mấy phóng viên này một chút.”
Miểu Âm bước tới quay người Lâm Nhược sang, nói: “Tôi tìm người giết anh ta!”
Tạ Lâm và Tiểu Lý đều ngớ người: “Chị Miểu Âm, chị đùa đấy à?”
Miểu Âm không trả lời, Lâm Nhược lại xoa xoa mặt cô, nói: “Sa sư đệ, cậu còn không rõ tôi là người thế nào sao? Cầm lên được thì đặt xuống được! Cậu không cần phải làm gì hết.”
Chỉ có Lâm Nhược mới biết Miểu Âm không hề nói đùa! Cô ấy thực sự có thể tìm người giết chết An Tiệp.
“Được.” Miểu Âm gật đầu.
“Mọi chuyện đều qua rồi, mọi người đừng có làm cái vẻ mặt cứ như chính mình
bị bỏ rơi vậy được không?!” Lâm Nhược đứng dậy vỗ vai ba người, “Nếu mọi người cứ thế này, thì em không có cách nào nói chuyện với mọi người
đâu.”
Nhìn Lâm Nhược như vậy, vành mắt Tiểu Lý đỏ ửng, cô bước tới ôm Lâm Nhược òa khóc: “Chị Lâm Nhược, em xin lỗi chuyện vừa rồi. Sau này em quyết định
sẽ chỉ thích Lạc thần thôi, không thích An thần nữa.”
“Chị vốn không buồn bã gì cả, nên em cũng không cần phải xin lỗi.” Lâm Nhược lau sạch nước mắt cho tiểu Lý, “Được rồi! Hiếm khi có một ngày kết thúc công việc sớm, bốn đứa chúng mình đi ăn cơm uống rượu, hát Karaoke,
được không?! Em mời!”
Tạ Lâm lạnh lùng nói: “Em chỉ được nhìn bọn chị uống thôi.”
“A Lâm nữ vương, đừng nhỏ nhen thế chứ! Một ly cũng không được à?!” Lâm Nhược đeo bám lấy Tạ Lâm làm nũng.
“Đừng nói một ly, một giọt cũng không được. Không cần bàn cãi nữa.” Tạ Lâm ngạo mạn hất cằm lên, kiên quyết không thỏa hiệp.
“Hừ! Nhỏ nhen!” Lâm Nhược bĩu môi nói: “Vậy em uống nước trái cây là được chứ gì?”
“Phải là nước trái cây vừa mới ép xong!”
Lâm Nhược nháy mắt với Miểu Âm và Tiểu Lý, nhỏ giọng nói: “Sau này hai
người mà mang thai, thì tuyệt đối đừng nói cho A Lâm biết, quá mất tự
do.”
“Lâm tiểu Nhược!”
“Được rồi được rồi! Em đầu hàng!” Lâm Nhược mỉm cười, “A Lâm, chị gọi Lâu Kiều đi.”
“Đám chị em chúng mình đi chơi, gọi anh ta làm cái gì. Đi nào!”
Bốn cô gái bỏ rơi hết mọi người, đi ăn lẩu uyên ương trước.
Lâm Nhược đam mê ăn cay chỉ có thể cắn răng ngồi ăn cải trắng, nước lẩu
không cay, nước mắt lưng tròng nhìn mấy người Miểu Âm, Tạ Lâm, tiểu Lý
sung sướng ăn lẩu cay, còn thi nhau hít hà khen ăn cay ngon.
“Em muốn tuyệt giao với ba người.” Trước khi mang thai, Lâm Nhược đã rất
thích ăn đồ cay Tứ Xuyên, sau khi mang thai lại càng thích ăn đồ cay
hơn, vậy mà Tạ Lâm vẫn kiên quyết cấm đoán, thi thoảng lắm mới cho cô ăn một chút, đau lòng chết đi được.
“A Lâm, bố thí cho em chút đi.” Lâm Nhược rưng rưng nước mắt, đáng thương nhìn về phía Tạ Lâm.
Trong giới hạn dưỡng thai cho Lâm Nhược, thì ngay cả Miểu Âm luôn bênh vực cô cũng tuyệt đối ủng hộ Tạ Lâm.
“Diễn xuất của em có giỏi đến mấy thì cũng không có tác dụng gì với chị đâu.” Tạ Lâm gắp một quả trứng chim cút bên phần nước lẩu không cay cho Lâm
Nhược, “Ăn cái này đi, nhiều chất dinh dưỡng.”
“Sa sư đệ, Âm Âm…” Lâm Nhược đổi trận địa tấn công.
Miểu Âm do dự nhìn Tạ Lâm: “Hay là cho cô ấy một miếng đi?!”
“Không được!” Tạ Lâm nói chắc như đinh đóng cột: “Chị chiều cô ấy quá đấy, có
một miếng sẽ có miếng thứ hai. Kiên quyết không thể mềm lòng được.”
Tạ Lâm nói rồi tháo tạp dề trên người xuống: “Chị đi toilet một chút.”
Chờ Tạ Lâm vừa ra khỏi phòng, Tiểu Lý và Miểu Âm lập tức gắp hết đồ ăn trong khay lẩu cay ra đĩa, đẩy sang trước mặt Lâm Nhược.
“Chị Lâm Nhược, mau ăn đi, em ra ngoài canh cửa cho.” Tiểu Lý chạy như điên
ra cửa, để cho an toàn, còn lặng lẽ mở cửa nhìn ra ngoài.
Tạ Lâm đứng dựa lưng ngoài cửa quay đầu sang, lườm cô ấy một cái rồi lại quay đầu tiếp tục nhắn tin.
Tiểu Lý lè lưỡi, rụt đầu vào, đóng cửa lại.
Lâm Nhược sung sướng ăn miếng khoai tây vừa cay vừa giòn, liếc tiểu Lý hỏi: “A Lâm hay mạnh miệng nhưng mềm lòng, chắc giờ đang đứng ngay ngoài cửa chứ gì?”
Tiểu Lý cười ha ha, đúng là chị Lâm Nhược hiểu chị A Lâm thật.
Khóe môi Miểu Âm cũng khẽ nhếch lên: “Cô ấy chăm sóc cậu như chị gái ấy.”
Trong mắt Lâm Nhược cũng đầy vẻ ấm áp: “Tôi biết mà.” Lâm Nhược ăn hai miếng khoai tây cho đỡ thèm rồi không ăn nữa.
“Xong rồi chúng mình đi ktv nào? Nghe nói Ôn Sa cũng hay phết. Vừa khai
trương chưa được bao lâu, phục vụ tốt, hiệu quả cách âm cũng tốt.”
“Miểu Âm gật đầu, đối với cô thì đi đâu cũng thế cả.”
Một lát sau Tạ Lâm mới đẩy cửa vào, nhìn đĩa thức ăn trước mặt Lâm Nhược
một chút rồi mới cười hài lòng: “Coi như em biết tự giác. Chúng ta đi Ôn Sa đi, chị đặt phòng xong rồi.”
“Quả nhiên chị Lâm Nhược và A Lâm có thần giao cách cảm!” Tiểu Lý ôm má hâm
mộ, cô cũng rất muốn có một người bạn thân hiểu nhau như thế.
Bốn người bắt xe đi tới Ôn Sa, ktv vừa khai trương. Ngoài cửa đặt hai pho
tượng võ sĩ La Mã, bước qua cửa xoay là chính sảnh được trang hoàng vô
cùng lộng lẫy. Giàn đèn chum pha lê treo giữa đại sảnh hoàn toàn dùng
bóng đèn màu vàng, ánh đèn vàng tỏa ra khiến cả gian phòng đều như được
phủ một lớp vàng óng ánh vậy.
Bốn người đi thang máy lên khu khách VIP trên tầng 5 dưới sự hướng dẫn của
nhân viên phục vụ. Bên ngoài thang máy chuyên dụng 5 tầng có nữ nhân
viên xinh đẹp chờ sẵn để dẫn đường cho khách.
“Xin hỏi, các vị đi bốn người ạ?” Nữ phục vụ vừa dẫn đường vừa mỉm cười hỏi: “Các chị đã đặt trước chưa ạ?”
“Chúng tôi đi bốn người, một tiếng trước tôi đã gọi đặt phòng nhỏ rồi.”
“Vâng, mời chị theo em ra quầy dịch vụ để kiểm tra thông tin được không ạ?”
Tạ Lâm đi theo nữ phục vụ ra quầy xác nhận lại thông tin đặt phòng, nhóm
Lâm Nhược đứng một chỗ chờ. Có mấy nhân viên khác len lén liếc trộm Lâm
Nhược và Miểu Âm rồi hưng phấn xáp lại nhỏ giọng xì xào.
“Đúng là Lạc thần và Queen đấy.”
Trong giới ca sỹ, không ai có thể so được với địa vị của Miểu Âm, hơn nữa,
bình thường khi phỏng vấn cô cũng đều không hề tươi cười, nên các fan
hâm mộ đều nhiệt tình gọi cô là Queen!
“Chú ý một chút, bình thường ông chủ cũng toàn mời các minh tinh đến chơi
suốt, các cô xem chưa đủ à?! Làm việc chăm chỉ đi!” Một nữ phục vụ nhìn
có vẻ như là trưởng nhóm ở đây nhỏ giọng nạt mấy người kia.
Mấy nữ phục vụ khác bĩu môi, khe khẽ nói: “Họ cũng có phải là Lạc thần và Queen đâu.”
Trưởng nhóm quay đầu trợn trừng mắt, mấy nữ phục vụ kia lập tức đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tạ Lâm xác nhận thông tin, sau đó lại để cô gái vừa dẫn đường ở cửa thang máy đưa họ đến phòng thuê.
Nữ phục vụ kia sửa soạn xong mọi thứ, còn cố tình liếc nhìn bụng dưới của
Lâm Nhược, thoáng nghi ngờ nhíu mày, bụng dưới của Lạc thần phẳng lì như thế, có giống đang mang thai đâu?! Mấy tên khốn kia, lại tung tin
vịt!!!
“Rượu và đồ ăn vặt sẽ được đưa lên ngay, các chị có thể bấm bài hát luôn được rồi. Chúc mọi người chơi vui vẻ.” Nữ phục vụ lùi ra ngoài, đóng cửa
lại.
Tạ Lâm nhìn cánh cửa, nói: “Hy vọng cô ta là người nhiều chuyện.”
Lâm Nhược cười: “Vừa rồi chị không thấy à? Cô ấy có lén dùng điện thoại chụp ảnh rồi.”
“Hả? Không thể để cô ta phát tán được!” Tiểu Lý giận dữ đứng dậy, “Để em đi bắt cô ấy xóa ảnh.”
“Không cần, chúng ta cứ vui chơi đi.” Lâm Nhược kéo tiểu Lý, rồi nhìn Tạ Lâm cười hiểu ý, “Chọn bài hát đi.”
Tạ Lâm cười, cúi người chọn bài. Không sợ cô ta chụp ảnh, chỉ sợ cô ta không truyền khắp cả internet thôi.
“Tiểu Lý tử, thích bài gì thì cũng tự chọn đi.” Lâm Nhược đứng dậy, “Em đi vệ sinh một chút.”
“A! Em muốn chọn bài hát của chị Miểu Âm, chị Miểu Âm, được không ạ?”
“Chị sao cũng được.” Miểu Âm gật đầu.
Lâm Nhược ra khỏi phòng, nhìn nhân viên ở cách đó không xa hỏi: “Xin hỏi toilet ở đâu?”
“Chị đi thẳng đường này, sau đó rẽ trái là thấy ạ.” Nhân viên phục vụ vừa nói vừa đưa tay chỉ đường.
“Cảm ơn!”
Khu toilet trong KTV đều là nam nữ cạnh nhau, nam bên trái, nữ bên phải.
Lâm Nhược vừa ra khỏi toilet nữ, đứng rửa tay ở lavabo bên ngoài, đột nhiên có một người ở phía sau lao ra ôm chặt lấy cô.