Du Sướng dừng lại trước mặt Lâm Nhược, đưa tay ra, nói: “Tôi
rất hy vọng cô có thể làm đại diện độc quyền cho sản phẩm của công ty
chúng tôi.”
Người phụ trách SC lập tức cúi người cung kính: “Du tổng.”
Lâm Nhược hơi nhướng mày, Du tổng?!
Thấy Lâm Nhược chưa trả lời, Du Sướng nói tiếp: “Chúng ta có thể bàn lại tất cả mọi điều kiện. Cô Lâm Nhược không muốn cân nhắc lại sao?”
Lâm Nhược nhìn thẳng vào mắt Du Sướng không chút nhân nhượng, một lúc sau
chợt mỉm cười: “Nếu Du tổng đã có thành ý như vậy, chi bằng đi Hàn Quốc
trước một chuyến đi xem thế nào!”
“Cô Lâm Nhược muốn đi du lịch Hàn Quốc à?”
“No!” Lâm Nhược xua tay, “Chẳng lẽ Du tổng không biết ngành nghề phát triển
nhất của Hàn Quốc là phẫu thuật thẩm mỹ sao? Du tổng cũng có thể tới thử xem sao.”
“Cô…” Người phụ trách SC tức giận bước tới muốn quát Lâm Nhược.
Du Sướng đưa tay ra ngăn người phụ trách SC lại, không tức giận mà còn
cười: “Xin hỏi cô Lâm Nhược cảm thấy không hài lòng ở điểm nào trên
khuôn mặt của tôi?”
Thật ra, diện mạo của Du Sướng
rất trung tính, cũng rất xinh đẹp, pha lẫn giữa sự mạnh mẽ của đàn ông
với sự dịu dàng của phụ nữ. Có lẽ vì trước kia vẫn sinh sống ở Anh, nên
môi trường đó đã tạo cho hắn một phong thái đầy chất quý ông lịch lãm
cao quý của đàn ông nước Anh cổ.
Các cô nhân viên ở
SC, cô nào mà không trưng diện trang điểm xinh đẹp chỉ vì mong khi Du
Sướng đi qua có thể liếc nhìn họ một cái. Hơn nữa, bản thân mấy cô gái
đó, cũng hoàn toàn có đủ bản lĩnh để khoe khoang như vậy.
“Lẽ ra anh nên hỏi là anh có điểm nào khiến tôi vừa lòng hay không.” Lâm Nhược bĩu môi, “Câu trả lời hiển nhiên là Không có!”
Người phụ trách SC đứng bên cạnh đã giận đến mức đầu bốc khói, hai mắt phun ra lửa rồi, nhưng Du Sướng lại khẽ bật cười.
“Ha ha, quả nhiên cô không giống với người khác.” Du Sướng nói: “Mà tính ra, tôi cũng là fan của cô Lâm Nhược đấy.”
“Thế thì xui xẻo thật.” Lâm Nhược khẽ nhún vai nói: “Nếu SC thực sự muốn hợp tác, thì thể hiện thành ý trước đi đã. Ví dụ như Du tổng thực sự đi Hàn Quốc gì gì đó chẳng hạn. A Lâm, em đói, đi ăn cơm thôi.”
Nãy giờ Tạ Lâm vẫn giữ im lặng, nhưng trong lòng thì cười đến phát điên rồi.
“Đi thôi.”
Chờ Lâm Nhược và Tạ Lâm vừa ra khỏi văn phòng, người phụ trách SC bắt đầu
tức tối càu nhàu: “Du tổng, Lâm Nhược này quá kiêu ngạo, có thiếu ngôi
sao lớn hơn cô ta đâu, hay là chúng ta đổi người khác?”
Du Sướng lãnh đạm nhìn người phụ trách SC một cái.
Người phụ trách sợ hãi, lời nói lên tới miệng rồi lại vội nuốt xuống không dám nói ra nữa.
“Không hoàn thành công việc được giao, tháng này cô bị trừ thưởng. Đi lo việc của cô đi.”
Người phụ trách xám xịt mặt mũi đi ra khỏi phòng làm việc. Du tổng đã giao
cho cô ta nhất định phải đàm phán ổn thỏa với Lâm Nhược, nhưng cô ta
hoàn toàn không ngờ Lâm Nhược lại gian xảo, khó tính như vậy. Bị trừ
tiền thưởng thế này oan cho cô ta quá.
Du Sướng đi tới bên cửa sổ, nhìn Lâm Nhược đang cúi người bước vào trong xe, khóe môi chậm rãi nở nụ cười đầy ẩn ý.
Ngồi vào trong xe, Lâm Nhược khó chịu hừ khẽ hai tiếng.
Tạ Lâm nhịn bao nhiêu lâu, giờ mới được cười: “Hình như em khó chịu bất thường với tổng giám đốc SC thì phải.”
“Không ngờ hắn lại là tổng giám đốc SC, xúi quẩy.” Lâm Nhược bĩu môi nói: “Tay đó từng có ân oán với ông ngoại em.”
Tạ Lâm hiểu ngay, thì ra là thế. Tính cách của Lâm Nhược vốn như vậy,
chuyện của mình thì sao cũng được, nhưng chỉ cần dính dáng đến người mà
cô quan tâm, thì lập tức hóa thân thành quái thú ngay.
Tạ Lâm lái xe đi, Lâm Nhược rút điện thoại di động ra gọi.
Ông cụ Tạ vừa ăn cơm tối xong, đang đi bộ trong sân, người giúp việc cầm
điện thoại không dây chạy ra đưa cho ông: “Ông chủ, có điện thoại của cô Lâm Nhược.”
“Nhược nhi!” Ánh mắt ông cụ Tạ sáng rực
lên, thả Tiểu Kim mao mà Lâm Nhược tặng ông ra, nhận lấy điện thoại:
“Nhược nhi, con ăn cơm tối chưa?”
Dường như Tiểu Kim mao cũng biết là ai gọi tới vậy, ngồi xổm xuống đất vừa vẫy đuôi vừa kêu oẳng oẳng vào điện thoại.
“Con đang chuẩn bị ăn ạ.” tiếng kêu của Tiểu Kim mao Ruby ở đầu dây bên kia
vang lên khiến Lâm Nhược cũng bật cười, “Ruby, có ngoan ngoãn nghe lời
ông ngoại không đấy?”
Ông cụ Tạ cũng hiểu ý ghé sát điện thoại vào mõm Ruby.
Ruby càng vẫy đuôi mạnh hơn, rướn người liếm lung tung vào điện thoại.
“Chó ngốc, tưởng điện thoại là khúc xương đấy à.” Ông cụ Tạ cười mắng khẽ,
lấy khăn ra lau điên thoại rồi mới đặt lên tai, hỏi: “Sao muộn thế này
còn chưa ăn? Con vừa xong việc à?”
“Vâng ạ.” Lâm
Nhược chống tay lên đầu, nói: “Ông ngoại, con vừa gặp Du Sướng, hắn
chính là tổng giám đốc công ty SC đang muốn mời con làm đại diện sản
phẩm.”
“Nhược nhi, người này không đơn giản, con
không thể đối đầu với hắn được.” Ông cụ Tạ rất hiểu tính Lâm Nhược, “Ông nội sẽ xử lý chuyện của hắn, con cứ yên tâm lo việc của mình là được.”
“Con đã từ chối làm đại diện cho công ty của họ rồi.” Nói xong, Lâm Nhược
hơi nheo mắt, “Nhưng mà, có lẽ hắn sẽ không dừng tay như vậy.”
“Con cẩn thận một chút, cố gắng tránh hắn đi. Sắp tới ông nội sẽ nghĩ cách
gây một số phiền phức cho SC, làm cho hắn không có cơ hội gây chuyện với con.”
“Vâng ạ.” Lâm Nhược cười chuyển chủ đề, “Ông ngoại, dạo này ông có ăn ngủ tập tành đúng giờ không đấy ạ?”
“Có.” Ông cụ Tạ cũng cười, “Ông đang đi dạo với Ruby cho tiêu cơm đây.”
“Vâng. Sắp tới con khá bận, có lẽ không có thời gian về thăm ông, ông nhớ giữ
gìn sức khỏe, ăn ít mấy đồ ăn nhiều dầu mỡ thôi, ông nhé?”
“Ông có muốn ăn cũng chẳng có mà ăn ấy. Vú Trương nghe con nói, giờ đâu có mua mấy thứ đó về nữa đâu.”
“Thế thì lần sau tới con phải biếu vú Trương một cái phong bì dầy rồi.” Lâm Nhược cười thành tiếng.
“Con nhóc thối, chỉ thích o bế ông già này.” Ông cụ Tạ than thở như vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
“Người khác muốn được con o bế, con còn chẳng thèm ấy ạ.”
Tạ Lâm chỉ sang một nhà hàng Trung Quốc ở bên cạnh, Lâm Nhược khẽ gật đầu.
“Ông ngoại, con đi ăn cơm đã, hôm khác con lại gọi cho ông ạ.”
“Mau đi ăn đi. Con cứ bận việc một cái là không ăn uống đúng giờ, sau này
sức khỏe làm sao đảm bảo được. Đừng có lo cho ông, con cũng tự chăm sóc
bản thân mình một chút. Phải tích trữ sẵn mấy thứ có thể tăng cường sinh lực như chocolate, bánh ngọt gì gì đó trong túi ấy, nhớ chưa hả?”
“Con có đủ hết mà. Con cúp máy đây ạ, con chào ông!”
Lâm Nhược cúp điện thoại xong, Tạ Lâm cũng đã đưa xe vào bãi.
“Quan hệ của em với ông ngoại tốt như vậy mà sao trước kia không thấy em nhắc đến?” Tạ Lâm đóng cửa xe, thuận miệng hỏi.
“Hiện giờ không phải em cũng không nhắc tới sao?” Lâm Nhược cười, khoác tay
Tạ Lâm, “Chị giúp em kéo dài thời gian thỏa thuận đại diện với bên SC
nhé.”
“Em muốn nhận à?”
“Không nhận, nhưng em muốn nhân cơ hội này tìm hiểu một chút về công ty của họ.”
Tạ Lâm khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Ăn cơm xong, vẫn là Tạ Lâm lái xe đưa Lâm Nhược về nhà trọ.
Lâm Nhược xách túi đồ ăn về nhà, lần đầu tiên không bị kề dao găm vào cổ.
Mặc ngốc ra ngoài à?
Lâm Nhược đổi dép vào nhà, đi đến phòng khách mới phát hiện Mặc ngốc đang
ngồi rất nghiêm trang trên ghế salon. Thấy cô về, anh ta liếc mắt nhìn
cô đầy vẻ ai oán.
Hôm nay Lâm Nhược bận quá quên chuẩn bị bánh bao cho Mặc ngốc, chẳng lẽ cả một ngày nay anh ta không ăn gì sao?
“Cả ngày không ăn gì à?” Lâm Nhược bước tới đặt hộp đồ ăn lên bàn nước trước mặt.
Mặc Lâm nhìn Lâm Nhược, lại nhìn hộp đồ ăn trên bàn, sau đó quay đầu sang chỗ khác.
Anh ta quyết định rồi, hôm nay dù chủ nhân có làm nũng thì anh ta cũng không tha thứ cho cô đâu!
“Giận à?” Lâm Nhược khẽ kéo chiếc áo phông mặc ở nhà có in hình con cún con của Mặc ngốc.
Mặc ngốc dịch người tránh xa Lâm Nhược một chút…
“Xin lỗi mà.” Lâm Nhược giải thích, “Hôm nay bận quá nên quên mất, lúc về
cũng không có chỗ nào bán bánh bao. Tối nay chúng ta ăn cơm, được
không?”
Lâm Nhược có cảm giác không phải mình đang nuôi một tay sát thủ làm vệ sỹ, mà là một cậu con trai tính cách bốc đồng ấy.
Lần này, dù thế nào anh ta cũng sẽ không tha lỗi cho chủ nhân tùy tiện này!
“Cậu không ăn đúng không? Thôi được, tôi cũng không ăn.”
“Cô chưa ăn tối à?” Mặc Lâm do dự một chút, cuối cùng cũng bực bội hỏi.
Chưa ăn mới là lạ!
Lâm Nhược gật đầu: “Tôi mua về vốn định ăn cùng cậu, nhưng cậu đã không muốn ăn, thì tôi cũng không ăn.”
Mặc Lâm không nói gì, một lúc lâu sau mới đứng dậy xách túi đồ ăn đi vào trong bếp.
Thấy anh ta vào bếp lấy bát đĩa ra, Lâm Nhược cố nhịn cười, tiếp tục xị mặt
xuống. Cô biết tuy Mặc ngốc hơi ngơ ngơ một chút, nhưng bụng dạ rất
lương thiện, thuần khiết, biết thương người!
Mặc Lâm
trút hai món ăn Lâm Nhược mang về ra hai cái đĩa khác nhau, nhưng vừa
nhìn vào hộp cơm, anh ta lại ngớ người, rồi chợt hiểu.
Chỉ có một hộp cơm, làm sao đủ hai người ăn được?
Mặc Lâm hơi khựng lại một chút, sau đó vẫn xúc cơm ra hai bát con, bát Lâm
Nhược nhiều hơn một chút, sau đó lấy đũa và một cốc nước lọc ra.
Lâm Nhược đứng dậy đi vào bếp, dựa vào cánh cửa xem Mặc ngốc làm việc,
trong lòng tự dưng có cảm giác vui vui như đứa con trai mình nuôi rốt
cuộc cũng lớn khôn vậy.
Làm xong mọi việc, Mặc Lâm
cũng không gọi Lâm Nhược vào ăn cơm mà tự ngồi xuống chỗ của mình, bê
bát cơm lên ăn từng miếng từng miếng một.
Lâm Nhược
đi tới ngồi xuống phía đối diện bàn ăn, cầm đũa gắp một miếng cật đặt
vào bát Mặc ngốc: “Đừng ăn cơm không, ăn thêm thức ăn nữa vào. Tôi hứa
là ngày mai trước khi ra ngoài sẽ chuẩn bị sẵn bánh bao cho cậu. Nên là
đừng giận nữa nhé?”
Mặc Lâm không để ý tới Lâm Nhược, chậm rãi ăn hết cơm trong bát, sau đó đặt đũa xuống, dừng một lát mới
lên tiếng: “Tôi đi cùng cô.”
Tính ra, cô mời Mặc ngốc về để làm vệ sỹ, chứ đâu phải nhận về làm con nuôi, cứ để cậu ấy ở nhà
như vậy cũng hơi kỳ quặc, nên Lâm Nhược gật đầu đồng ý.
***
Còn mấy ngày nữa sẽ đến đoàn phim , vì không muốn để Lâm
Nhược mệt mỏi, Tạ Lâm đã từ chối khá nhiều công việc, chỉ để lại mỗi một hợp đồng quay MV.
Lần này cô hợp tác với ca sỹ mới mà Tân Thiên đang lăng xê, tên là Hứa Tiêu. Mới ra mắt, ngoại hình và giọng hát đều cực đỉnh.
Đĩa đơn lần này là đĩa đơn đầu tiên của cậu ta, công ty rất coi trọng nên
mới sắp xếp để người đang cực hot hiện giờ là Lâm Nhược đóng vai nữ
chính trong MV đĩa đơn của cậu ta.
Đương nhiên, đây
cũng là do Vương Vĩ muốn lợi dụng danh tiếng của Lâm Nhược, một trong
cách sách lược lăng xê người mới của công ty.
Địa
điểm quay MV nằm ở ngoại thành thành phố B, từ hai ngày trước, các nhân
viên trong đoàn đã vệ sinh sạch sẽ toàn bộ khu này để sắp xếp bối cảnh.
Lâm Nhược canh đúng thời gian, đến vừa đúng lúc, không sớm không muộn.
Hôm nay Mặc Lâm cũng theo cô đến đây, sau khi xuống xe, anh ta tìm ngay một chỗ để ngồi chờ.
Anh ta không muốn quấy rầy công việc của Lâm Nhược, nhưng nếu có người muốn tiếp cận gây bất lợi cho Lâm Nhược thì anh ta cũng có thể phát hiện ra
ngay.
Hôm nay Tạ Lâm đi lấy chìa khóa, thuê người chuyển nhà cho Lâm Nhược nên không đi cùng tới đây.
Lâm Nhược vừa khóa xe xong đã có nhân viên công ty tới đón: “Chị Lâm Nhược, hôm nay chị đi một mình à? Chị Tạ Lâm đâu ạ?”
“A Lâm có việc.” Lâm Nhược cười, “Đạo diễn MV đã đến chưa?”
Nhân viên vừa nghe cô hỏi liền làm mặt quỷ: “Đến từ sáng sớm ạ, siêu khó tính.”
“Càng khó tính thì chất lượng MV càng cao mà, dù sao, công ty cũng rất coi
trọng công việc này.” Lâm Nhược cười vỗ nhẹ vai nhân viên, “Mọi người
vất vả quá.”
“Không vất vả ạ, không vất vả!” Nhân
viên vội lắc đầu, “Chị Lâm Nhược, chị qua bên kia ngồi một lát đi. Nghe
nói Hứa Tiêu đang bị tắc ở đường Tam Hoàn, chắc sẽ đến muộn một chút.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.” Lâm Nhược đi thẳng về phía chòi che nắng của đạo diễn, “Đạo diễn Hà, buổi sáng tốt lành.”
Hà Long, đạo diễn kỳ cựu chuyên quay MC, cũng có thể nói là kinh nghiệm
đầy mình, thành tích rất khá. Có điều, ông ấy còn khó tính nghiêm nghị
hơn cả Lâu Kiều và Trần An, thậm chí còn có thể gọi là soi mói.
Từ những việc lớn như diễn xuất của diễn viên quay MV, cho nên những việc
vặt như bối cảnh, phối trí ông ta đều không bỏ qua. Mọi thứ đều phải đạt tới cảnh giới hoàn mỹ cao nhất, là một ông già cổ hủ theo chủ nghĩa
hoàn mỹ trọn vẹn.
“Tiểu Nhược, chào buổi sáng.” Hà
lão đã xem clip Lâm Nhược diễn xuất, cũng có quen biết với Trần An, nên
cũng rất có cảm tình với Lâm Nhược: “Ăn sáng chưa? Ở đây có đồ ăn sáng
này.”
“Cháu đang đói đây ạ, cảm ơn đạo diễn Hà.” Lâm Nhược cũng không khách sáo, cầm một hộp cháo lên, gắp dưa chua vào ăn sáng.
Thật ra trước khi tới đây, Lâm Nhược đã ăn sáng cùng Mặc ngốc rồi, nhưng vào thời điểm lần đầu gặp mặt thế này, đương nhiên cô cũng không thể từ
chối ý tốt mà người ta chủ động tặng cho mình được.
“Này! Làm cái gì thế?! Cái tấm phông kia kìa! Rốt cuộc các cậu định làm thế
giới màu trắng tuyết, hay làm phông phúng viếng thế hả?! Họa sĩ đâu? Sửa lại ngay lập tức!”
Hà lão quát rất to, âm thanh nổ
ầm ầm bên tai như cái loa công suất lớn vậy. May mà Lâm Nhược đủ bình
tĩnh nên mới không phun miếng cháo trong miệng ra.
“Rốt cuộc các cậu có tâm huyết gì không hả?” Hà lão còn chạy ra khỏi chòi
che nắng, bốc một nắm ‘tuyết trắng’ đang chất đầy trên mặt đất lên. Đây
là đạo cụ tuyết giả để quay MV.
Hà lão cầm lên rồi
lại quát: “Chúng ta muốn tạo cảnh tuyết bay!!! Là tuyết bay! Không phải
lông gà lông vịt bay đầy trời! Lúc xem phim truyền hình thấy người ta
thổi lông gà thay cho tuyết, các cậu có phỉ nhổ không hả?”
Khóe môi Lâm Nhược lặng lẽ run lên hai cái, quả nhiên cái tên Hà Quy Mao
không phải là lời đồn. Có điều, MV mà Hà Long quay quả thực tốt hơn
những người khác rất nhiều, cũng được mọi người hoan nghênh hơn hẳn.
Hà Quy Mao, Trần Quái Thai và Lâu Bạo Long là ba nhân vật truyền kỳ trong
giới đạo diễn, nhưng đồng thời cũng được xưng tụng là ba thiên tài lớn
của giới đạo diễn, chính là để chỉ Hà Long, Trần An và Lâu Kiều!
Lâu Kiều còn trẻ tuổi như vậy mà có thể được sánh vai với hai vị đạo diễn
có thâm niên kia, đương nhiên cũng khiến người ta sùng bái hơn.
Bối cảnh quay MV không đơn giản hơn quay phim truyền hình với phim điện
ảnh, nhóm nhân viên bận bịu tối mắt tối mũi vẫn còn bị Hà Long mắng xối
xả.
Dù sao hôm nay tới đây chủ yếu cũng chỉ xem trước cảnh quay, thử cảm giác, ngày mai mới quay chính thức.