Ăn xong, mọi người quay về phòng khách, những người có công việc bận bịu thì nghỉ ngơi một chút rồi đi cả.
Cuối cùng, trong nhà chỉ còn lại mấy người.
An Bân nói: “Tiểu Nhược, chú Chín biết thân phận của em không?”
Lâm Nhược cười gật đầu: “Ban đầu thì không, sau thì biết ạ.”
“Thằng nhóc này giỏi thật, thế mà không hề nói với mọi người câu nào.” An Bân cười trách.
Giờ kết quả thế này, dù là đối với An gia, hay là Lâm gia, thì cũng đều là
kết quả tốt nhất. Đúng là đánh bừa lại trúng, gặp đúng nhân duyên.
“Nhóc tiểu Nhược.” Bà cụ An nói, “Lúc sáng cháu nói tạm thời chưa muốn kết
hôn với cậu Chín nhà chúng ta, là nói đùa hay nói thật?”
Lâm Nhược cũng không giấu diếm: “Nói thật ạ.”
Bà cụ An có vẻ hơi mất hứng, ông cụ An ngăn lại, nói: “Giờ các cháu vẫn còn trẻ, kết hôn muộn một chút cũng không sao.”
Bà cụ An trừng mắt nhìn ông cụ An! Ông nói nhiều thế làm gì?!
Lâm Nhược cười không đáp. Cô thực sự rất yêu tự do, khi quen An Tiệp đã
thay đổi rất nhiều, nhưng còn chuyện bao giờ kết hôn, bước vào cuộc sống gia đình thì cô cũng không muốn gượng ép hay sắp đặt gì cả. Mọi chuyện
cứ để tự nhiên đi, đến mức nào đó, đến thời điểm nào đó, phải kết hôn
thì sẽ kết hôn.
Lâm Nhược ăn cơm tối ở An gia xong mới ngồi xe An Bân rời khỏi Cẩm Giang Hoa Uyển.
An Bân thực sự rất ngạc nhiên vì Lâm Nhược có thể thu phục cậu Chín lạnh
lùng kiêu ngạo nhà mình, hơn nữa, Lâm Nhược lại rất biết cách đối nhân
xử thế, tiếp xúc với cô ấy rất thoải mái.
“Tiểu
Nhược, vì công việc của em nên chuyện quan hệ giữa em và chú Chín cũng
không còn bí mật gì nữa. Bối cảnh của An gia lại hơi đặc thù, nên sau
này em chú ý một chút, hiểu không?”
“Anh cả cứ yên tâm, em sẽ chú ý ạ.”
“Anh nghe chú Chín nói thân thủ của em không tồi?” An Bân chạy xe dưới hầm cầu vượt, hỏi.
“Ha ha, tại em thích đi du lịch khắp nơi, nên học chút võ vẽ phòng thân ấy
mà ạ.” Thấy đằng trước có một tiệm bánh bao, liền nói: “Anh cả, anh thả
em ở đằng trước cũng được. Em đi mua ít đồ.”
“Em xuống ở đây không sợ bị fan bắt gặp bao vây à?”
“Đeo khẩu trang là không nhận ra đâu ạ.” Lâm Nhược rút khẩu trang trong túi ra, đội mũ lên, quả nhiên nhìn khác hẳn.
Khóe môi An Bân giật giật, quả nhiên ngành nghề nào cũng có tuyệt chiêu sát thủ của riêng mình cả.
Lâm Nhược xuống xe ngay ngoài tiệm bánh bao.
“Em cứ đi mua đồ đi, anh chờ ở đây.” An Bân cười nói, “Ông nội đã ra lệnh anh nhất định phải đưa em về đến nhà an toàn.”
“Vậy phiền anh chờ em một chút.” Lâm Nhược bước vào tiệm bánh bao, mua đến tận cái bánh bao đậu đỏ cuối cùng.
Thấy Lâm Nhược ôm một bao lớn đi ra, An Bân vội mở cửa xe xuống đón lấy.
“Không nặng, không cần đâu ạ, anh lên xe đi.”
“Tiểu Nhược, em… em ăn chưa no à?” Không phải mọi người đều nói các ngôi sao
thường ăn rất ít, khống chế khẩu vị vì giữ gìn vóc dáng sao?
“Ha ha, nhà em nuôi tên ngốc chỉ thích ăn bánh bao, cái này em mua cho cậu ta.”
An Bân gật đầu. Thì ra là mua cho con cún con hay mèo con tên “ngốc” ở nhà à…
Lâm Nhược biết chắc chắn An Bân hiểu sai nhưng cũng không định giải thích.
An Bân lái xe đưa Lâm Nhược về dưới cửa tiểu khu nhà trọ.
“Anh cả, anh có lên ngồi chút không?”
“Ha ha, không được, anh còn phải về nấu cơm, nếu không chị dâu em bận bịu lại quên cả cơm tối.”
“Đúng là người chồng tốt.” Lâm Nhược cười giơ ngón tay cái lên, “Vậy anh lái xe cẩn thận.”
“Em lên đi, anh về đây.” An Bân lái xe rời đi.
Lâm Nhược cầm bánh bao lên tầng, vừa mở cửa vào nhà, lưỡi dao lạnh như băng đã kề ngay vào cổ họng cô.
Mặc Lâm nhìn cô không chút thay đổi, một lúc lâu mới bỏ dao ra quay về ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, tiếp tục yên lặng xem TV.
Lâm Nhược đổi dép lê xong đi tới mới phát hiện TV chỉ phát hình, không có tí âm thanh nào.
“Sao không có tiếng?” Lâm Nhược nhặt điều khiển lên bật tiếng.
Trong TV màn hình phẳng vừa vặn vang lên tiếng kêu gào của sói xám khi bị hất bay lên trời cao: “Nhất định ta sẽ quay lại!”
“Con chó xám kia ngốc thật.” Sau khi xem xong, Mặc Lâm nghiêm túc đánh giá.
Sói mà nhìn thành chó, cậu còn ngốc hơn ấy!
Sau phim hoạt hình là mục dự báo của TV, không còn phim “Cừu vui vẻ và Sói xám” nữa.
“Hết rồi.” Mặc Lâm khẽ nhíu mày, “Nhưng chó xám còn chưa quay lại.”
Sự ngốc nghếch của Mặc ngốc làm Lâm Nhược suýt phát khóc: “Ăn hết bánh bao dự trữ trong bếp rồi à?”
“Mỗi 4 cái.”
Cậu ta đang lên án cô chủ này quá keo kiệt sao? Khóe môi Lâm Nhược run lên
hai cái, đặt bánh bao vừa mua vào trong chiếc bát thủy tinh rồi đặt vào
lò vi sóng.
“Hôm nay cô chỉ cho tôi có 4 cái bánh
bao.” Mặc Lâm vừa nhìn chằm chằm lò vi sóng, vừa nói: “Đừng tưởng tôi dễ tính không để bụng gì. Tôi cũng biết tính lãi đấy.”
“Tính lãi á?”
“Ừ.” Mặc Lâm nghiêm túc gật đầu, “Toàn bộ số bánh bao trong đó đều thuộc về tôi.”
Lâm Nhược không còn gì để nói. Hóa ra tên ngốc này đi vòng một vòng lớn cũng chỉ vì muốn chiếm hữu số bánh bao này à?
“Cô cũng vất vả, tôi đành miễn cưỡng chia cho cô một cái vậy.” Mặc Lâm do dự một lúc lâu, cuối cùng mới quyết định.
Thấy hắn dứt ruột bố thí cho mình như vậy, Lâm Nhược thực sự rất muốn khóc.
Đinh!
Lò vi sóng quay xong rồi. Lâm Nhược đeo bao tay lấy cái bát thủy tinh đầy
bánh bao ra đặt lên bàn ăn, nói: “Tôi ăn tối rồi mới về. Cậu tự ăn đi.”
Lâm Nhược còn cố tình nói thêm một câu: “Không cần phải bố thí cho tôi.”
Nói xong, Lâm Nhược đi vào phòng tắm thay quần áo tắm rửa.
Gặp một vị chủ nhân bốc đồng thế này cũng thật bó tay, may mà cậu ta là người rất thấu tình đạt lý nhé.
Mặc Lâm đi vào trong bếp lấy một cái bát rồi mới quay lại bàn ăn. Cậu ta
lấy một chiếc bánh bao đặt vào trong bát nhỏ, chần chừ một lúc, cuối
cùng lại lấy thêm một cái nữa bỏ vào bát.
Cậu ta đúng là một người rất rộng rãi mà!
Mặc Lâm đặt chiếc bát sang vị trí Lâm Nhược thường ngồi ăn cơm, sau đó mới
bắt đầu ăn bánh bao chất như núi trong chiếc bát to của mình.
Khi Lâm Nhược tắm rửa thay quần áo xong bước ra, Mặc Lâm vẫn còn đang ăn.
Cậu ta ăn cực kỳ nhã nhặn, cắn nhỏ, nhai chậm, mỗi cái bánh bao đậu đỏ đều
cắn đúng thành 3 miếng là ăn xong, không nhiều không ít.
“Mặc ngốc, cậu ăn thế mà không thấy mệt à?” Nhìn thấy trong chiếc bát bên
cạnh có hai chiếc bánh bao đậu đỏ, Lâm Nhược lập tức nở nụ cười.
Trên bàn ăn, Mặc Lâm tuyệt đối không nói lời nào.
Cậu ta chỉ ngước mắt lên nhìn Lâm Nhược một cái rồi lại tiếp tục chậm rãi ăn bánh bao đậu.
Động tác nhã nhặn, sắc mặt thành kính!
Lâm Nhược không có cách nào khác, đành ngồi xuống ghế đối diện, đẩy chiếc
bát đựng bánh bao về phía Mặc Lâm: “Tôi ăn cơm tối rồi.”
Tuy chủ nhân này rất tùy hứng, nhưng thi thoảng cũng đáng yêu.
Hai mắt Mặc Lâm như tỏa sáng, lấy lại hai cái bánh bao đậu đỏ kia, đặt vào trong bát mình, tiếp tục chăm chú ăn bữa tối.
“Cậu chỉ ăn mỗi bánh bao như vậy cơ thể làm sao đủ chất được? Sẽ ảnh hưởng
đến sức khỏe đấy. Đến lúc cậu bị bệnh, tay chân không có sức lực thì tôi thuê cậu làm vệ sỹ làm cái gì?”
Mặc Lâm chỉ ăn bánh bao không đáp, Lâm Nhược cũng không thúc giục, chờ cậu ta ăn xong.
Ăn hết bánh bao rồi, Mặc Lâm mới nghiêm mặt nói: “Không đâu.”
“Sức khỏe của cậu sẽ không bị ảnh hưởng, cậu sẽ không bị bệnh à?” Lâm Nhược nhướng mày.
“Ừ.” Mặc Lâm gật đầu.
Đối với một tên ngốc chỉ dùng bánh bao để nhận định mọi việc, Lâm Nhược cảm thấy cần phải áp dụng một số thủ đoạn khác biệt.
“Vậy chúng ta thử nghiệm một chút.” Lâm Nhược vòng qua bàn ăn, kéo Mặc ngốc vào phòng tắm.
Mặc Lâm cảm thấy vị chủ nhân này thực sự rất kỳ quái, lại còn cởi áo cậu ta nữa, có cởi cả quần không?
Lâm Nhược ra tay cởi áo Mặc Lâm, đẩy người vào dưới vòi hoa sen, vặn cần
gạt sang nước lạnh: “Giờ bắt đầu thử nghiệm, tôi bảo dừng mới được
dừng.”
Mặc Lâm cảm thấy vị chủ nhân này quá là ngây thơ đi, tắm nước lạnh gì gì đó là chuyện quá bình thường.
Mặc Lâm vẫn đang tắm nước lạnh, Lâm Nhược lại kéo chiếc quạt điện cũ kỹ
vào, tính toán thời gian, tắt nước đi, lại bật quạt số 3 chĩa về phía
Mặc Lâm, sau đó lại mở nước lạnh ra giội tiếp. Lặp đi lặp lại như thế
nhiều lần.
“Được rồi, đi ngủ đi.”
Làm vệ sỹ mà còn phải chơi trò chơi với chủ nhân, mệt mỏi quá đi mất.
Mặc Lâm im lặng nhìn chằm chằm Lâm Nhược vài giây sau đó mới mặc áo quay về phòng ngủ của mình.