Lạc Thần Tái Sinh

Chương 64-2: Người đàn bà điên (2)




Lâu Kiều đút một tay vào túi quần, một tay xách chiếc túi to, vừa bước lên tầng hai đã cảm thấy bầu không khí không bình thường.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Lâu Kiều còn chưa dứt lời thì mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng đã chạy lên.

Một người bác sĩ lập tức nhận ra người đàn bà kia, bước tới nói: “Đây đúng là bệnh nhân của bệnh viện chúng tôi, hôm nay sau khi người thân đến thăm thì không thấy tăm hơi đâu nữa, chúng tôi còn tưởng là người nhà bệnh nhân đón chị ta về, đang định liên hệ người nhà. Ngại quá, gây thêm phiền phức cho mọi người, thực sự xin lỗi.”

“Không sao.” Lâm Nhược khẽ cười, “Xin hỏi các anh có biết người đến thăm bệnh nhân là ai không?”

“Không rõ lắm.” Bác sĩ lắc đầu, “Nhưng mà cô ấy rất trẻ và xinh đẹp, cao gầy, tóc dài, trước kia chưa từng gặp bao giờ. Hình như bệnh nhân gọi cô ấy là Tiểu Hoa.”

“Cảm ơn anh. Hiện giờ tinh thần của chị ta không ổn định lắm, các anh đưa chị ta về bệnh viện đi.”

“Làm phiền mọi người, thật ngại quá. Các cậu mau tới đưa người đi!” Bác sĩ vừa nói rồi quay lại ngoắc tay, một người bác sĩ và hai y tá đi cùng lập tức bước tới.

“Không, tôi không muốn về với mấy người! Không về!” Người đàn bà kia bắt đầu giãy dụa.

Cả hai bác sĩ, hai y tá xúm vào, cuối cùng mới lôi được chị ta đi.

Cô gái trẻ trung xinh đẹp, tóc dài, cao gầy… Lâm Nhược hơi nhíu mày, tạm thời trước mắt cô cũng chỉ mới chơi xỏ Lăng Tâm và Quý Phù Nguyệt một chút thôi, còn không có gây thù chuốc oán với nữ diễn viên nào khác cả! À, còn phải tính cả Quan Vũ Tình nữa, nhưng cô ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, dù có bảo dưỡng tốt đến mấy thì cũng không thể gọi là trẻ trung được.

Vậy rốt cuộc là ai lợi dùng người này để hủy hoại cô?

Lâu Kiều ghé sát vào Tạ Lâm hỏi: “Hôm nay chụp ảnh phục trang mà? Sao lại có bệnh nhân tâm thần ở đây?”

Tạ Lâm lườm anh ta một cái, dịch sang bên cạnh vài bước: “Đừng có áp sát lại gần như thế, cứ làm như người ta thân thuộc với anh lắm vậy.”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâu Kiều hừ khẽ một tiếng, nói.

“Người đàn bà điên kia bị một cô gái tên Tiểu Hoa sai khiến, đến hắt acid vào tiểu Nhược. Nhưng chị ta lại nhận nhầm chị Miểu Âm thành tiểu Nhược, suýt nữa hắt acid lên người chị Miểu Âm.” Nói xong, Tạ Lâm cũng nhíu mày, “Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nhưng tiểu Nhược không cho báo công an. Hơn nữa, tuy vẻ mặt tiểu Nhược không có gì khác biệt, nhưng tôi lại cảm nhận được, cô ấy đang thực sự tức giận.”

“Hắt acid á? Định giết Lâm Nhược à?” Lâu Kiều cũng biến sắc, bước lên hai bước đi tới bên cạnh Lâm Nhược nói: “Không thể coi nhẹ chuyện này được, để anh cử hai vệ sỹ tới đây bảo vệ em 24/24 nhé.”

Lâm Nhược cười: “Ý tốt của an hem xin nhận, nhưng mà đừng nói hai cái, chỉ sợ là hai mươi vệ sỹ của anh cũng không hơn được tên Mặc ngốc em vừa kiếm được này ấy chứ, nên là không cần đâu ạ. Hơn nữa, em cũng không sợ cô ta đến, chỉ sợ cô ta không dám đến thôi.”

Lúc này Lâu Kiều cũng có cùng nhận định với Tạ Lâm, lần này Lâm Nhược thực sự nổi giận. Nói là không báo công an, chỉ e cũng chỉ là muốn tự ra tay xử lý ngầm cô gái tên ‘Tiểu Hoa’ kia thôi.

“Mặc ngốc á?” Lâu Kiều chuyển mắt nhìn về phía Mặc Lâm đang đứng yên lặng phía sau Lâm Nhược, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại gì.

“Không phải nhà anh chuyên đào tạo vệ sỹ sao, chắc hẳn cũng khá hiểu biết về một số nhân vật đúng không.” Lâm Nhược chỉ vào Mặc ngốc, “Để em giới thiệu một chút, đây là Mặc Lâm.”

“Mặc Lâm!” Lâu Kiều khẽ hô lên, “Không vì danh vì lợi, hoàn thành nhiệm vụ chỉ nhận bánh bao. Đây là sát thủ ngốc Mặc Lâm trong truyền thuyết sao?”

Câu vè này, nghe cũng rất chính xác!

Lâu Kiều còn chưa kịp phản ứng, thì Mặc lâm đột ngột phi lên phía trước, tống một quyền vào bụng Lâu Kiều.

Thư sinh Lâu Kiều bị một quyền của sát thủ Mặc bánh bao, kết quả rất dễ tưởng tượng. Có điều, ít nhiều gì Mặc Lâm cũng nhận ra hình như Lâu Kiều là bạn của Lâm Nhược, nên ra tay vẫn rất nể tình.

Lâm Nhược vốn định giúp đỡ, nhưng nghĩ một chút lại dừng bước. Chậc chậc, đạo diễn Lâu bất ngờ bị thương, yếu ớt một chút, biết đâu A Lâm nữ vương lại cảm thấy đau lòng.

Lâu Kiều gập người rên rỉ, anh ta để hết vệ sỹ ở dưới nhà, nên không có một ai giúp đỡ anh ta cả.

Tạ Lâm không nhịn được, bước tới đỡ anh ta lên: “Chỉ trúng có một quyền thôi mà, anh có cần kêu thảm thiết thế không?”

Lâu Kiều ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm, sắc mặt hơi trắng bệch ra, mồ hôi lạnh cũng lấm tấm trên trán vì bụng đau quặn lên.

“Thực sự đau thế cơ à?” Tạ Lâm nhíu mày, mắt thoáng có vẻ lo lắng.

Ánh mắt Lâu Kiều hơi sáng lên một chút, vẻ mặt càng sinh động hơn: “Sắp đau chết đi được rồi, cô còn mỉa mai nữa.”

“Đau ở đây à?” Tạ Lâm đưa tay ra xoa bụng cho Lâu Kiều theo phản xạ.

“Ừ! Ui da, hình như cô xoa cũng thấy đỡ hơn một chút.” Bị đánh xong còn được lợi, vẻ đau đớn trên mặt đạo diễn Lâu càng trở nên thảm thương hơn, chân thật hơn.

Lâm Nhược thầm lườm anh ta một cái, nhưng cũng quay sang dặn dò Mặc Lâm: “Anh ấy là bạn của tôi, tự dưng cậu đánh anh ấy làm gì?”

“Không thích người ta gọi tôi là ngốc.” Vẻ mặt Mặc Lâm vô cùng chân thật.

Hừ! Dù là kẻ ngốc cũng có nguyên tắc trong giới hạn và khí tiết của kẻ ngốc nhá!!!

“Tôi cũng gọi cậu là ngốc, sao cậu không đánh tôi?”

“Cô thì khác.” Không chờ Lâm Nhược kịp cảm động gì gì đó, Mặc Lâm đã bổ sung tiếp, “Cô cho tôi bánh bao.”

Thế nên, đường đường là một sát thủ, vậy mà vì bánh bao, ngay cả nguyên tắc trong giới hạn và khí tiết cũng có thể ném cho chó ăn được.

Cách suy nghĩ của tên ngốc chỉ biết đến bánh bao này, quả thực không giống người bình thường. Khóe miệng Lâm Nhược giật giật hai cái, cảm thấy không còn gì để nói.

Miểu Âm chụp ảnh phục trang xong bước tới, Lâm Nhược cười với cô ấy: “Vừa rồi không bị hoảng sợ chứ?” Thật ra câu hỏi này cũng chỉ là thuận miệng thì hỏi thôi, chứ thân phận và hoàn cảnh gia đình của Miểu Âm rất đặc biệt, sau 13 tuổi cũng không ít lần chứng kiến mấy chuyện máu me, chuyện vừa rồi thậm chí còn không đủ tư cách làm đồ khai vị cho cô ấy.

“Ban đầu thì không, sau thì hơi hơi.” Miểu Âm đáp. Cô không thực sự sợ hãi can acid trong tay người đàn bà kia, mà là nghĩ, nếu chị ta không nhận nhầm người mà đi thẳng về phía Lâm Nhược, thì hậu quả sẽ như thế nào? Lúc ấy Lâm Nhược vừa chụp ảnh xong bước xuống, vị trí cô ấy đứng rất gần với cửa ra vào. Nếu chị ta mà hắt acid vào Lâm Nhược thì thực sự không thể trở tay kịp.

Thế nên, Miểu Âm cảm thấy rất may mắn vì người đàn bà kia nhận nhầm người, nếu không, người bạn quan trọng mà cô vừa tìm lại được sẽ lại gặp nguy hiểm rồi.

Lâm Nhược cũng hiểu ngay Miểu Âm đang lo lắng cho cô, lòng như ấm lên, ôm cánh tay cô ấy nói: “Chỉ chút chuyện nhỏ đó làm sao uy hiếp được mình, có điều, lần này mình sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!” Gây chuyện với cô thì không sao, nhưng lại liên lụy đến người bạn mà cô yêu quý, thì không thể tha thứ được!

“Cậu định xử lý chuyện này thế nào?” Miểu Âm hỏi, “Có cần mình cho người đi điều tra xem tiểu Hoa kia là ai không?”

“Không cần đâu, mình tự làm cũng được.” Lâm Nhược cười nói, “Muốn ra tay với mình, hơn nữa lại nghĩ đến trò hủy hoại khuôn mặt đầu tiên, còn biết hôm nay chúng ta sẽ chụp ảnh phục trang ở đây, thì chứng tỏ cũng chỉ là người trong giới, muốn tra ra cũng rất dễ dàng, không cần phải dùng đến người của cậu.”

Lâm Nhược chuyển chủ đề: “Nhắc mới nhớ, vừa rồi trong phòng hóa trang, cậu bảo có người ép cậu kết hôn à?”

Sắc mặt Miểu Âm hơi biến đổi, càng lạnh lùng hơn: “Hai đứa mình vừa mới gặp lại, mình không muốn nói đến mấy chuyện buồn nôn ấy. Tối nay xong việc cùng đi ăn tối nhé, sang nhà cậu hay nhà mình?”

“Tới nhà cậu đi. Ha ha, cậu cũng biết mình không biết nấu ăn mà, phòng bếp trong nhà chỉ để trang trí thôi.”

“Ok, tới nhà mình đi! Có điều mấy năm rồi mình cũng không động đến phòng bếp, phải mua thêm ít đồ đã, lát nữa cùng đi siêu thị nhé?”

“Ừ.” Lâm Nhược gật đầu.

Miểu Âm nấu ăn rất ngon, nhưng Tạ Thiến trước kia lại hoàn toàn là đồ bỏ/ tay mơ/ mù tịt về phương diện này. Thế nên, trước kia khi hai người cùng ăn cơm với nhau, thì Miểu Âm luôn phụ trách nấu nướng, còn Lâm Nhược phụ trách ăn. Nhưng từ sau khi Tạ Thiến qua đời, đồ ăn Miểu Âm làm ra cũng không có ai ăn, nên dần dần cô ấy không còn bước vào bếp nấu cơm nữa.

Mọi người đang nói chuyện thì thấy Alina đầy mồ hôi chạy lên trên tầng hai.

Alina khẽ gật đầu với mấy người Lâm Nhược, rồi lập tức chạy tới bên đạo diễn Trần An, lại cúi người xin lỗi.

Trần An phẩy phẩy tay ra hiệu cho cô ta đi trang điểm thay quần áo trước, chụp xong ảnh phục trang rồi nói sau.

Alina lại nói xin lỗi hai lần nữa, giải thích lý do mình đến muộn rồi mới đi tới phòng hóa trang.

Trần An ghét nhất là hợp tác với những diễn viên đến muộn, nhưng nghĩ dù gì Alina cũng là đàn em của Lâm Nhược, nên mới không phát hỏa với cô ta.

Trần An xem ảnh vừa chụp, thấy không có vấn đề gì liền đi về phía mấy người Lâm Nhược lần nữa: “Nhóc tiểu Nhược, ảnh phục trang của các cháu không có vấn đề gì đâu, nếu không còn việc gì khác, thì cứ về trước đi.”

“Cảm ơn Trần lão.”

Trần An liếc mắt nhìn thấy Lâu Kiều đang gập người ngồi trên ghế: “Tiểu Lâu, cậu sao thế? Không khỏe à?”

“Trần lão, không có chuyện gì ạ. Cháu nghỉ ngơi một chút là chụp ảnh được, chú không cần để ý đến cháu đâu ạ.” Ngoại hình của Lâu Kiều rất ổn, hoàn toàn không cần trang điểm để che khuyết điểm hay tì vết gì, cứ vào thẳng chụp ảnh là được, nên cũng tiết kiệm được khá nhiều thời gian hóa trang.

“Được rồi, cậu nghỉ ngơi chút đi, đến cuối cùng tôi sẽ gọi cậu.” Nói xong, Trần An lại quay sang quan sát khu vực chụp ảnh phục trang. Những diễn viên khác không thể khiến ông hoàn toàn yên tâm, hoàn toàn không cần chỉ đạo gì như Lâm Nhược và Miểu Âm.

Lâm Nhược và Miểu Âm đi tẩy trang, thay quần áo, Tạ Lâm vẫn ngồi bên cạnh Lâu Kiều, vừa day day bụng cho anh ta, vừa nói: “Đại đạo diễn Lâu phô trương, ra vẻ đâu rồi? Sao không gọi một hai trợ lý đi theo?”

“Chỉ chụp mấy bức ảnh phục trang thôi, đưa trợ lý đi cùng làm gì cho phiền. Au, cô nhẹ nhẹ tay chút nào.”

“Đáng đời, ai bảo anh ăn nói kiểu đấy!” Tạ Lâm lườm anh ta một cái, nhưng tay vẫn nhẹ hơn một chút.

Lâu Kiều hưởng thụ sự chăm sóc của người đẹp, cũng không cãi lại. Anh ta cảm thấy bản thân mình thế này cũng hơi kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào thì người thông minh như đạo diễn Lâu lại cũng có chút không hiểu rõ được.

Lâm Nhược và Miểu Âm tẩy trang xong đi ra, Tạ Lâm định đi cùng thì Lâm Nhược lại nói: “A Lâm, hôm nay đạo diễn Lâu không đưa trợ lý theo, lỡ có chuyện gì cũng không có người giúp đỡ. Dù sao hôm nay em cũng không có công việc gì khác, chị ở lại giúp đạo diễn Lâu đi.”

Lâu Kiều cúi đầu kêu khẽ một tiếng cực kỳ đúng lúc.

Tạ Lâm do dự một chút rồi nói: “Thôi được! Có chuyện gì thì gọi điện cho chị.”

“Em biết rồi. Bọn em đi trước đây. Bye bye!” Lâm Nhược lén nháy mắt với đạo diễn Lâu một cái. Đạo diễn Lâu, anh nợ em một ân tình rồi đấy nhá!

Ra ngoài studio, Lâm Nhược để xe lại cho Tạ Lâm, ngồi xe Miểu Âm rời khỏi đó.

Mặc Lâm vẫn luôn đi theo Lâm Nhược, không nói không rằng, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp.

Miểu Âm nói với trợ lý lái xe: “Đi tới trung tâm thương mại Bách Thịnh.”

“Vâng.” Trợ lý chậm rãi lái xe ra khỏi gara, đi tới địa điểm cần đến.

“Thiến… à, bé Nhược, giờ cậu đã quay lại rồi, khả năng mình sẽ không còn ở lại trong giới được bao lâu nữa.” Miểu Âm lấy rượu vang và ly từ tủ rượu nhỏ ở trong xe ra, vừa rót vừa nói, “Bên nhà giục nhiều quá, mình cũng không muốn làm bác cả khó xử.”

Miểu Âm đưa một ly rượu cho Lâm Nhược, rồi đưa một ly khác cho Mặc Lâm.

Mặc Lâm lắc đầu không nhận, Miểu Âm liền thu lại, không rót ly của mình nữa mà uống luôn ly vừa rót cho Mặc Lâm kia.

“Vẫn là hôn nhân chính trị à?” Lâm Nhược hỏi.

“Ừ.” Miểu Âm gật đầu, “Nhà của đối phương là nhà giàu mới nổi, vừa phát triển mấy năm gần đây.” Nói xong, Miểu Âm vẽ lên mu bàn tay Lâm Nhược một hình đầu lâu và một ngọn lửa nhỏ.

Lâm Nhược hiểu ngay, cô ấy muốn nói gia đình kia chuyên buôn lậu vũ khí đạn dược và ma túy.

“Không còn đường cứu vãn sao?” Lâm Nhược nhíu mày, cô không hiểu về xã hội đen lắm, nhưng cũng biết, trong giới đó, tuyệt đối không nên dây vào đám buôn lậu vũ khí đạn dược và ma túy, vậy mà gia tộc kia lại bao cả hai khoản đó.

“Ha ha.” Miểu Âm cười lạnh, đổi đề tài, “Tối nay cậu muốn ăn gì? Vẫn món cay Tứ Xuyên à?”

“Ừm, được đấy. Mình thèm ăn cá hấp cậu làm.” Lâm Nhược gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Khi Miểu Âm mới hai tuổi, ba mẹ cô ấy bị người ta ám sát. Tuy rằng bác cả cô ấy đối xử với cô ấy cũng không tốt lắm, nhưng dù sao cũng đã nuôi cô ấy lớn lên. Miểu Âm là một người trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần người khác cho cô ấy một nửa ân tình, thì cô ấy đều đáp trả gấp trăm lần.

Với danh tiếng của Lâm Nhược và Miểu Âm, đương nhiên không thể đi dạo trung tâm thương mại công khai được, không gây ồn ào mới là lạ. May mà Miểu Âm thường xuyên phải tránh đám phóng viên nên luôn chuẩn bị sẵn mấy bộ tóc giả, kính râm, quần áo này nọ trên xe.

Hai người đội tóc giả lên, đeo khẩu trang, rồi thay một bộ quần bò áo sơ mi bình thường vào, hoàn toàn thay đổi.

“Hôm nay cô về trước đi, để xe lại để chúng tôi còn chở đồ.” Miểu Âm xuống xe dặn trợ lý về trước.

“Chị Miểu Âm, thật sự không cần em giúp gì sao?” Trợ lý đưa chìa khóa cho cô, hỏi.

“Không cần đâu, cô phải về đón con gái ở trường còn gì, mau về đi.”

“Vâng, vậy em đi trước. Chị Miểu Âm, hẹn mai gặp. Tạm biệt chị Lâm Nhược.”

Trợ lý của Miểu Âm là một cô gái trẻ mới hơn 20 tuổi, nhanh nhẹn rất có năng lực.

Ba người Lâm Nhược đi thang máy lên thẳng tầng hai, khu bán hàng hóa thường dùng.