Lạc Thần Tái Sinh

Chương 64-1: Người đàn bà điên (1)




Người đàn bà đột ngột xuất hiện đó hét ầm lên rồi lao về phía Miểu Âm, một số người ngửi thấy mùi Acid Sulfuric tỏa ra từ cái can mà chị ta xách theo đều sợ đến tái mặt, vội vàng chạy trốn sang một bên!

Acid sulfuric mà hắt vào người thì không chỉ bị thối rữa da thịt, mà thậm chí còn có thể mất mạng nữa. Bản chất sợ chết của con người ta lập tức bộc lộ hết.

Khi bạn đứng ở vị trí cao, những người khác đều tươi cười nịnh bợ, nhưng khi thật sự gặp chuyện xấu, thì những người nịnh bợ đó vĩnh viễn cũng sẽ không thể lao lên chắn dao chắn đạn cho bạn được.

Đối mặt với biến cố đột ngột, Miểu Âm lại vô cùng bình tĩnh, đứng yên tại chỗ mặt không biến sắc.

Trần An hoảng hốt: “Miểu Âm, mau tránh ra.”

“Mặc Lâm, đá bay cái can trong tay người đàn bà kia ra.” Lâm Nhược trầm giọng nói.

Mặc Lâm lập tức lao ra, chỉ bước mấy bước dài đã chặn trước mặt người đàn bà như chó dại kia. Anh ta nhấc chân đá nhẹ một cái, hất bay cái can thiếc trong tay người đàn bà kia ra ngoài.

“Loảng xoảng, choang choang!” Chiếc can thiếc bay đi, rơi xuống đất.

“A!” Mấy người diễn viên cũng đến chụp ảnh phục trang sợ hãi hét ầm ĩ, vội vàng né tránh.

Vẻ mặt Miểu Âm lạnh như băng nhưng không hề hoảng loạn chút nào. Cô lạnh lùng nhìn người đàn bà đang ngẩn người vì cái can trong tay bị đá bay ra ngoài kia.

Lâm Nhược bước tới chắn trước mặt Miểu Âm, lạnh lùng nhìn người đàn bà kia: “Cố ý gây thương tích cho người khác, đẩy người khác vào chỗ chết hoặc dùng thủ đoạn đặc biệt tàn nhẫn làm người khác bị thương nặng hoặc khiến người ta tàn tật vĩnh viễn, hình phạt nhẹ nhất là 10 năm tù giam, hoặc nặng hơn là chung thân hay tử hình!!! Dám hắt acid vào người khác, chị muốn ngồi tù hay muốn chết hả?”

Khí thế của Lâm Nhược khiến người đàn bà kia sững sờ, bất giác đưa tay lên day day mắt.

Lâm Nhược hiểu ngay: “Tâm lý học có nói, khi người ta nói dối hoặc làm chuyện xấu sẽ hay sờ lên mắt, động tác này thường đại biểu cho việc người đó đang nói dối hoặc chột dạ.”

Người đàn bà kia lại buông tay xuống theo phản xạ, kéo kéo quần áo mình.

“Khi nói dối, những dây thần kinh nhạy cảm trên cổ sẽ sinh ra cảm giác ngứa ngáy trên mặt và cổ, vì thế chị sẽ nhờ vào động tác xoa day hoặc gãi để làm giảm đi sự khó chịu này.” Lâm Nhược không buông tha cho người đàn bà kia, dồn ép từng bước một, “Từ phản ứng của chị, có thể kết luận rằng chị đang nói dối! Chị đang vu oan cho Miểu Âm!”

“Không phải!” Người đàn bà kia ngẩng vụt đầu lên phủ nhận lời nói của Lâm Nhược, quát xong lại chần chừ một chút rồi mới nói tiếp: “Cô ta là hồ ly tinh, quyến rũ chồng tôi.”

“Khi ai đó chột dạ, họ sẽ liên tục lặp đi lặp lại lời nói dối của chính mình. Hiện giờ, chị chính là như vậy đấy!” Lâm Nhược chợt cao giọng, “Nói! Ai sai chị tới đây?”

“Không… không phải!” Người đàn bà kia không chịu khai, “Cô ta là hồ ly tinh, quyến…” nhớ đến lời Lâm Nhược vừa nói, chị ta chợt ngậm miệng, sửa lại: “Cô ta quyến rũ chồng tôi, làm cho chồng tôi đòi ly hôn với tôi!”

Có người ở bên cạnh đột ngột chen vào: “Cô ấy quyến rũ chồng chị như thế nào?”

“Cô… cô ta… ở trong TV!”

Chị ta chưa dứt lời, Lâm Nhược đã cười lạnh thành tiếng. Những người khác cũng không biết phải nói gì.

Miểu Âm là ngôi sao, là người của công chúng, xuất hiện trên TV là chuyện quá bình thường, nếu đây cũng coi là hồ ly tinh quyến rũ người khác, thì chẳng phải bọn họ cũng đều là hồ ly tinh sao?!

“Chị vẫn nói dối!” Lâm Nhược bỗng chỉ sang Miểu Âm, lớn tiếng hỏi: “Chị có biết cô ấy là ai không?”

“Không… không phải là Lâm Nhược sao?” Ánh mắt người đàn bà kia không ngừng dao động, lắp bắp đáp.

Chị ta vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên! Thì ra mục tiêu của người đàn bà này không phải là Miểu Âm, mà là Lâm Nhược!

“Ngay cả cô ấy là ai cũng không biết mà còn dám nói lung tung! Nói, ai sai chị đến đây?”

Bị dồn ép như vậy, người đàn bà kia hơi lung túng, ngón tay không ngừng xoắn vào nhau.

Lâm Nhược nhíu mày, vẻ mặt chị ta có gì đó hơi kỳ quái.

“Người con gái xinh đẹp nhất chính là Lâm Nhược, cô ta xinh đẹp nhất, là Lâm Nhược!”

Mọi người không còn gì để nói. Lâm Nhược đóng vai nam chính Cảnh Vũ nên phải mặc đồ nam giới, cũng hóa trang thay đổi ngũ quan thành dáng vẻ đàn ông. Còn Miểu Âm đóng vai nữ chính Phù Tang, nên hóa trang cũng vẫn là phụ nữ, đúng là người xinh đẹp nhất ở đây thật.

Có điều, Lâm Nhược và Miểu Âm đều nổi tiếng như vậy, chẳng lẽ chị ta không xem tin tức giải trí trên TV hay sao mà lại có thể nhận nhầm như vậy?

Trần An chen lời nói: “Ánh mắt cô ta nhìn có vẻ không bình thường lắm.”

Đúng là không bình thường thật! Chỉ có một loại người có thể có lối suy nghĩ một chiều như vậy cùng với ánh mắt lơ đễnh trống rỗng đó… chính là người có bệnh về thần kinh, mà người ta hay gọi là tâm thần!!!

Lâm Nhược chợt nhẹ giọng xuống: “Vậy chị có thể nói cho tôi biết, ai bảo chị đến tìm Lâm Nhược không? Ai bảo chị dùng cái can kia hắt cô ấy?”

“Lâm Nhược bắt nạt tiểu Hoa, tôi muốn hắt nước cô ta để tiểu Hoa hết giận.”

“Tiểu Hoa là ai thế?” Lâm Nhược không vội cũng không nóng nảy, tiếp tục dụ từng bước một.

“Tiểu Hoa là Tiểu Hoa chứ là ai.” Người đàn bà kia lườm Lâm Nhược một cái, như thể chị ta cảm thấy câu hỏi này của cô thật ngu ngốc vậy.

Sắc mặt Lâm Nhược lạnh như băng: “Gọi 419 cho bệnh viện tâm thần đi.”

Người đàn bà tâm thần này cho rằng mình cầm nước đến, thật ra đó cũng là acid sulfuric mà người tên ‘tiểu Hoa’ kia đã chuẩn bị sẵn.

Khi nhắc tới ‘tiểu Hoa’, trong mắt chị ta tràn ngập vẻ yêu thương, chắc hắn là người có quan hệ với chị ta. Đây là một manh mối.

Có người thậm chí còn muốn hủy hoại cô hoàn toàn, thậm chí còn liên lụy khiến người bạn mà cô yêu quý suýt bị thương, món nợ này, cô nhất định phải đòi lại hết.

Sắc mặt Tạ Lâm cũng rất xấu, bấm số 419 gọi bệnh viện tâm thần: “Alo. Xin chào, ở đây có người bị bệnh tâm thần, có lẽ là trốn từ bệnh viện ra, phiền các cô cho người tới giùm.”

“Vâng, xin hỏi địa chỉ của chị ở đâu ạ?”

Tạ Lâm đọc địa chỉ rồi cúp điện thoại, nói với Lâm Nhược: “Chuyện này có người cố tình nhắm vào em, hơn nữa thủ đoạn còn tàn độc như vậy, chúng ta có nên báo công an không?”

“Không, tạm thời không cần báo công an.” Lâm Nhược lắc đầu nói, “ vừa chụp ảnh phục trang đã xảy ra trò hề này, nếu để lan ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến toàn bộ đoàn phim, chờ thêm một thời gian nữa rồi tính sau. Mọi người cũng đừng để lộ chuyện hôm nay ra ngoài, chụp ảnh phục trang xong, ra khỏi cánh cửa này thì coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.”

Trần An rất vui mừng, quả nhiên Lâm Nhược không giống người khác! Nếu những nữ diễn viên khác mà gặp chuyện thế này, thì chắc chắn đã khóc ầm khóc ĩ báo công an để nhờ bảo vệ rồi. Nhưng cô ấy lại nghĩ đến lợi ích của đoàn làm phim trước, người có thể lo lắng vì chuyện lớn như vậy, muốn người ta không thích cũng khó.

Trần An cười với Lâm Nhược, nói: “Nhóc tiểu Nhược nói rất đúng, chuyện hôm nay ra khỏi cánh cửa này là chấm dứt, nếu tôi nghe thấy bên ngoài có tin đồn gì, thì lúc đó đừng trách ông già này giở bệnh ngôi sao, không cho các cậu có cơ hội nổi tiếng.” Lời nói của Trần An rất rõ ràng, ai mà lan truyền chuyện này ra ngoài, ông ấy nhất định sẽ nhấn chìm họ.

Lâm Nhược cũng cười: “Cháu cũng rất muốn thử cảm giác giở bệnh ngôi sao thế nào. Mà nói cho cùng, mọi người cũng chỉ vì kiếm miếng cơm thôi, cần gì phải vì chút chuyện nhỏ của người khác mà tự đập bát cơm của chính mình, tự hủy hoại tiền đồ của mình chứ? Mọi người thấy tôi nói đúng không?”

“Tính cả mình luôn nhé.” Miểu Âm nhẹ nhàng nói. Lâm Nhược quay đầu, nhìn cô ấy cười.

Nếu Trần An, Lâm Nhược và cả Miểu Âm cũng đều đã nói vậy rồi, thì sau này nếu họ còn muốn tiếp tục sinh tồn trong cái giới này nữa, tốt nhất là ngậm miệng không nói gì về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

“Đạo diễn Trần, chị Lâm Nhược, chị Miểu Âm, chúng tôi đều biết phải trái mà. Có điều, chuyện này nghiêm trọng như vậy, cũng không biết rốt cuộc tiểu Hoa kia là ai. Chị Lâm Nhược, sau này chị nên chú ý một chút thì hơn.”

“Đúng thế, không tránh được chuyện có mấy kẻ tiểu nhân ghen tị vì chị Lâm Nhược nổi tiếng mà thầm làm chuyện xấu, chị Lâm Nhược cẩn thận một chút ạ.”

“Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi sẽ để ý hơn! Mặc Lâm, đưa chị ta sang một bên đi, đừng làm phiền đến công việc của mọi người.”

Mặc Lâm nghĩ mình làm thuê cho Lâm Nhược, mỗi ngày được ăn nhiều bánh bao như vậy, thì hẳn cũng phải nghe lời cô, nên anh ta túm cánh tay người đàn bà kia, xách chị ta sang một bên.

Mọi người mỉm cười, điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi tiếp tục làm việc.

Học trò của đạo diễn Trần An cho người cọ rửa sạch sẽ chỗ acid đổ trên mặt sàn đi rồi tiếp tục công việc.

“Nhóc tiểu Nhược, chú sẽ tăng thêm catse của cháu từng này nhé, coi như quà an ủi.” Trần An nói rồi dựng thẳng hai ngón tay lên.

Hai mươi vạn, không phải là nhiều cũng không phải là con số quá nhỏ.

Lâm Nhược mất hứng bĩu môi: “Trần lão, chú thật sự muốn nhìn cháu giở bệnh ngôi sao phải không ạ? Chú làm vậy có còn coi cháu là người nhà nữa không? Vậy sau này cháu cũng không gọi chú là Trần lão nữa, cháu gọi chú là đạo diễn Trần cho rồi. Mấy cái vụ uống trà chơi cờ gì gì đó, chú cũng đừng gọi cháu nữa nhé.”

“Ha ha, con nhóc quỷ này!” Trần An cười to, “Được rồi được rồi, coi như chú đây thô tục tầm thường. Sau này nếu nhóc có chuyện gì thì cứ nói với chú. Dù không giúp được gì, thì làm người nghe cũng tốt!”

Điều này cũng tương đương với việc bật một cái đèn xanh thật to cho sự nghiệp diễn xuất của Lâm Nhược! Mọi người đều có thể đoán được, sau này nếu đạo diễn Trần có kịch bản hay trong tay, chắc chắn sẽ nghĩ đến Lâm Nhược đầu tiên.

Trong lòng mọi người đều vô cùng hâm mộ, nhưng cũng không có ghen tị gì nhiều. Nếu vừa rồi đổi lại là họ gặp tình huống như vậy, chỉ e đã lập tức báo công an ngay rồi, làm sao còn có thể bình tĩnh thoải mái nghĩ đến tập thể như Lâm Nhược được. Vì vậy, họ cũng cảm thấy rằng Lâm Nhược có thể nhận được sự đối xử đặc biệt của đạo diễn Trần An là chuyện hiển nhiên.