Mọi người nói chuyện với nhau một lúc nữa, Trần An mới vỗ vỗ
tay: “Được rồi, những diễn viên tới trước thì đi hóa trang đi, các nhân
viên khác cũng nhanh tay làm việc đi.”
Lâm Nhược khẽ gật đầu cười với Tạ Tịch đang đứng phía sau thận trọng không nói năng gì một cái rồi mới đi theo trợ lý dẫn đường.
Tạ Tịch giật mình, khóe môi cũng hơi cong lên. Không ngờ một ngôi sao lớn như Lâm Nhược mà cũng có thể thực sự nhớ đến cô.
Không gian ở đây có hạn, nên dù là diễn viên cũng vẫn phải hai người dùng chung một phòng hóa trang.
Lâm Nhược đi tới căn phòng có dán tên Cảnh Vũ liền đẩy cửa bước vào. Thợ hóa trang còn chưa đến, cô phải chờ một chút.
Tạ Lâm ở bên ngoài làm quen xã giao với những người khác, còn Lâm Nhược
thì ngồi xuống ghế salon, tiện tay cầm một quyển tạp chí đặt bên cạnh
lên xem.
Cửa bị mở ra, Lâm Nhược ngước mắt nhìn, thấy ngay những bàn tay thon dài sơn móng màu đen, sau đó, người ở bên ngoài bước hẳn vào trong.
Miểu Âm, thiên hậu cả ba lĩnh
vực ca hát, điện ảnh, và truyền hình. Mỗi một đĩa đơn phát hành ra chắc
chắn đều sẽ bước lên vị trí đầu bảng xếp hạng âm nhạc, cũng mạnh mẽ
giành được những giải thưởng cao trong giải GMA.
(*) GMA – Golden Music Awards – Giải về âm nhạc của Trung Quốc.
Mà hiếm có nhất là Miểu Âm không chỉ hát hay, diễn xuất cũng rất tuyệt
vời, sau khi Tạ Thiến qua đời, cô ấy từng liên tục giành được giải Kim
Hoa cho ba lĩnh vực, trở thành ảnh hậu hoàn toàn xứng đáng.
Miểu Âm bước vào khẽ gật đầu với Lâm Nhược rồi ngồi trước bàn trang điểm,
cúi đầu nghịch điện thoại di động của mình, không nói năng câu nào.
Lâm Nhược mỉm cười, cô nàng này vẫn giống y như trước kia, toàn thân lạnh như băng vậy.
Lâm Nhược đặt tạp chí xuống, cũng đi tới ngồi xuống chiếc ghế xoay trước
bàn trang điểm, cười nói: “Khi đọc đến đặc điểm tính cách nhân vật Phù
Nguyệt, tôi đã nghĩ trong giới showbiz này, trừ cậu ra, không ai có thể
lột tả hoàn mỹ vai đó được.”
Miểu Âm ngừng tay lại,
hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược, nói: “Với thực lực và danh tiếng hiện giờ
của cô, thì không cần phải cố tình lấy lòng tôi làm gì.”
“No!” Lâm Nhược lắc lắc ngón tay, “Tôi chỉ nghĩ sao nói vậy thôi. Nếu cậu chỉ là một bãi cứt chó thì tôi cũng sẽ không tâng bốc cậu thành một đóa hoa tươi chỉ vì muốn lấy lòng cậu. Chuyện đó không cần thiết. Tôi tin rằng
với thực lực của mình, tôi chẳng cần phải lấy lòng bất cứ kẻ nào trong
cái giới này cả.”
Lâm Nhược hơi nhướng mày, cảm giác tự tin và kiêu ngạo lẳng lặng toát ra rất tự nhiên.
Miểu Âm hơi ngạc nhiên, cũng không nổi giận với sự so sánh thô thiển của Lâm Nhược, lại cúi đầu nghịch điện thoại.
Không cần nhìn thì Lâm Nhược cũng biết cô ấy lại chơi trò xếp hình của Nga,
trò chơi ngu ngốc cả vạn năm cũng không qua được cửa.
Quả nhiên, không đầy một phút sau, Miểu Âm lại cất điện thoại đi.
Lâm Nhược buồn cười: “Lại chết à? Đã dặn cậu phải nhìn cột bên cạnh trước
xem nó sắp ra hình gì rồi sắp xếp vào thì mới qua cửa dễ dàng được, thế
mà cậu có thông đâu, cậu ngốc đến phát khóc đi được ấy.”
Miểu Âm vừa đi rót cốc nước, nghe cô nói vậy, tay cô ấy lập tức run lên,
nước ấm đổ hết ra tay, may mà không phải nước sôi không thì phải đi viện mất rồi.
Miểu Âm ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâm Nhược, mặt vẫn lạnh như băng nhưng giọng hơi run lên: “Cô… vừa nói gì?”
“Tôi bảo cậu để ý cột bên cạnh xem nó sắp ra hình gì, sau đó mới nghĩ xem
nên xếp nó vào đâu. Không phải hồi xưa tôi chỉ cậu nhiều lắm rồi à, mà
chơi không qua cửa còn đập cả máy chơi game, hình như đập hỏng của tôi
hai cái rồi ấy.” Lâm Nhược giơ tay lên kể lể.
Miểu Âm vứt chiếc cốc giấy đi, bước nhanh mấy bước đến trước mặt Lâm Nhược, mặt cực kỳ lạnh lung, đứng trừng mắt nhìn xuống Lâm Nhược: “Cô nói cái gì?”
Lâm Nhược thở dài, cô vốn không định nhận mặt người bạn thân tri kỷ duy
nhất này sớm như vậy, nhưng lần này bất ngờ gặp, đương nhiên cô cũng
muốn nói tất cả với cô ấy.
“Sa sư đệ, mới có 5 năm mà đã không nhận ra Thiến tỷ tỷ của cậu à?” Lâm Nhược cười, gọi lên
nickname mà chỉ khi hai người bọn họ ở bên nhau mới gọi.
Tròng mắt Miểu Âm trợn trừng lên, cúi người túm lấy bả vai Lâm Nhược, run rẩy nói: “Cậu… là bé Thiến? Sao diện mạo hoàn toàn khác thế này? Chẳng lẽ 5 năm vừa rồi cậu ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ? Nhưng mà… rõ ràng tôi còn đứng trông họ hạ tang cậu, sao thế được?” Miểu Âm không thể tin
nổi.
Lâm Nhược nhún vai đầy vô tội đáp: “Còn có một
kiểu phẫu thuật thẩm mỹ hoàn thành trong chớp mắt, còn hoàn toàn tự
nhiên không gây hại, cũng không có hậu di chứng, dù là khoa học kỹ thuật hiện đại nhất cũng không kiếm tra ra được vết tích động dao động kéo.”
“Nói vào trọng điểm.”
“Là trùng sinh.” Lâm Nhược dùng giọng điệu rất tự nhiên để nhắc đến việc
trùng sinh kỳ dị này, cứ như trùng sinh căn bản không phải việc thần bí
gì, mà là một chuyện vô cùng bình thường vậy.
“Trùng sinh?” Vẻ mặt Miểu Âm thoáng mơ hồ trong giây lát, trên thế giới này
thực sự có chuyện trùng sinh sao? Nhưng rõ ràng cô gái này mang dáng vẻ
xa lạ, còn từng hành vi cử chỉ lại khiến cô cảm thấy cô cùng quen thuộc, cũng thực sự biết những bí mật và thói quen mà những người khác không
thể biết được của cô.
Miểu Âm vẫn hơi nghi ngờ, hay là ai đó biết cô chơi thân với Tạ Thiến, nên đã điều tra mọi chuyện rồi cố tình tới lừa cô?
Sắc mặt Miểu Âm lạnh đi: “Ai sai cô dùng thân phận Tạ Thiến để tiếp cận
tôi? Trùng sinh à? Ha ha, mấy lý do hoang đường như thế mà các người
cũng nghĩ ra được. Nói đi! Người sai cô tới tiếp cận tôi có mục đích
gì?! Bắt tôi rời khỏi giới showbiz để về kết hôn sao? Cô về nói cho họ
biết, không bao giờ!!! Đời này dù có chết tôi cũng chết trong giới giải
trí.” Những thứ mà bé Thiến chưa được nhìn thấy trong giới này, cô muốn
trải nghiệm hết thay cô ấy, để sau này có xuống địa ngục cũng có thể kể
hết cho cô ấy nghe.
“Thôi được, nói một bí mật mà trừ hai người chúng ta ra, tuyệt đối không có người thứ ba biết đến, như
vậy cậu sẽ không cho rằng có người điều tra cậu nữa chứ?” Lâm Nhược nói, “Có ai đó đến bà dì cả năm 11 tuổi, còn trốn vào căn phòng nhỏ khóc đến mù trời mù đất, nghĩ là mình sắp chết vì chảy máu nhiều. Lúc ấy ông nội tôi bận bịu nhiều việc, ai đó khóc nước mắt nước mũi tèm lem lại không
chịu cho tôi đi gọi vú Trương. Cuối cùng hai đứa nhóc ngu ngốc xé rách
hết áo bông ra, nhét hết chỗ bông đó vào trong quần, chậc chậc, cuối
cùng vì bông không sạch, nên ai đó còn bị nhiễm trùng, lúc ấy, đáng
thương…”
Miểu Âm tung một đấm về phía Lâm Nhược, nét
mặt lạnh băng hiếm khi đỏ bừng lên vì xấu hổ: “Mau câm miệng lại! Lúc ấy còn không phải do cậu nghĩ ra mấy kế ngu ngốc đó à?”
“Thế đứa nào nói phải cầm máu nhanh lên nếu không thì chết mất ấy nhỉ?” Lâm
Nhược nghiêng đầu, dễ dàng tránh được nắm đấm của Miểu Âm.
Miểu Âm nhấc chân quét ngang chiếc ghế Lâm Nhược đang ngồi. Lâm Nhược nhảy
lên, thừa cơ túm lấy vai Miểu Âm, tung người trên không rồi đáp xuống
bàn trang điểm.
Tiểu Lý xách thùng đồ trang điểm vào phòng, nhìn thấy ngay hai người đang so đấu.
Hai người thấy cửa bị mở ra, cũng ngừng động tác trong chớp mắt, hơn nữa,
động tác của hai người còn hoàn toàn đồng nhất, đều tấn công vào đúng
ngực.
Tiểu Lý lặng lẽ lùi ra ngoài, nhìn biển tên
phòng, không sai mà. Cô vội vội vàng vàng đến đây để trang điểm cho chị
Lâm Nhược còn gì. Chắc chắn là vừa rồi cô mở cửa không đúng cách.
Tiểu Lý hít sâu một hơi, miệng mỉm cười thật tươi, lại đẩy cửa bước vào. Mọi chuyện trong phòng hóa trang đều rất quy củ, Lâm Nhược và Miểu Âm cùng
ngồi trên ghế xoay trước bàn trang điểm, nhỏ giọng nói nói cười cười.
Tiểu Lý vỗ nhẹ vào ngực, khe khẽ thở phào. Quả nhiên vừa rồi cô mở cửa không đúng cách.
“Chị Lâm Nhược, chị Miểu Âm, em xin lỗi, tắc đường nên đến chậm.”
“Không sao, bọn chị cũng vừa đến. Em ăn trưa chưa?” Lâm Nhược tươi cười hỏi han.
“HA ha, sang nay vội vàng vơ vét chiến lợi phẩm nên chưa kịp ăn.” Tiểu Lý
gãi gãi đầu cười, “Lát nữa làm xong em đi ăn tạm cái gì đó là được ạ.”
“Hóa trang cho chị cũng phải mất 3 tiếng, chờ làm xong hết thì cô chẳng gục
tại chỗ luôn à?” Lâm Nhược lườm cô ấy một cái, “Để chị nhờ chị A Lâm nhà em mua chút gì đó mang lên cho em ăn.”
“A Lâm đang
giúp cậu mở rộng quan hệ ở bên ngoài, để tôi bảo trợ lý của tôi đi cho.” Miểu Âm lấy điện thoại ra, vừa gọi vừa hỏi tiểu Lý, “Cô có thích ăn gì
không?”
“Sủi cảo ạ!” Tiểu Lý là người rất ham ăn, lập tức trả lời không cần suy nghĩ, nói xong, cô ấy chỉ muốn cắn đứt lưỡi
mình luôn thôi! Ai bảo mình nhanh mồm nhanh miệng thế chứ!
“Ừm.” điện thoại vừa kết nối, Miểu Âm nói ngay: “Mua một phần sủi cảo mang
lên đây.” Nói xong lại nhìn Lâm Nhược, dùng ánh mắt như muốn hỏi xem cô
có muốn ăn gì không.
Lâm Nhược cười lắc đầu, gần đây cô thích ăn cay, nhưng lại không thấy thèm thuồng mấy thứ dính nhiều dầu mỡ.
“Ừ, mua một phần sủi cảo là được rồi.” Nói xong, Miểu Âm cúp điện thoại.
Tiểu Lý ôm má thở dài: “Chị Miểu Âm, phiền chị quá ạ.”
Miểu Âm thờ ơ gật đầu không nói gì.
Lâm Nhược cười nói: “Tiểu Lý, em đừng để ý đến cô ấy. Cái cậu này ấy mà,
trong nóng ngoài lạnh, giao tiếp chết sớm rồi! Trừ hát hò với diễn xuất
ra, thì cậu ấy hoàn toàn không biết cách biểu đạt tâm tư tình cảm của
mình đâu.”
Miểu Âm liếc ngang Lâm Nhược một cái, cũng không phản bác, ngược lại trong mắt còn tràn ngập nụ cười. Những người
khác đều cảm thấy cô lạnh như băng, khó lại gần, nhưng sự thật thì sao?
Quả nhiên, chỉ có bé Thiến của cô là hiểu cô nhất.
“Em biết mà, chị Miểu Âm là người rất tốt.” Tiểu Lý cũng cười, “Em có nghe
nhạc của chị Miểu Âm, nhất là mấy bài hát chị Miểu Âm tự viết lời kia,
nghe đi nghe lại, lần nào nghe cũng cảm thấy cực kỳ xúc động, lúc tâm
trạng không vui mà nghe thì còn chảy nước mắt nữa. Em còn nhớ rõ từng
câu từng chữ. Hoa bông gòn bảy tuổi, nảy mầm trong lòng tôi, tôi vẫn còn chờ đợi, người đi đâu đi đâu… Có người nói chị Miểu Âm đang cảm thán về tình yêu, nhưng khi em nghe
bài hát đó, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu em là bên cạnh những
cây hoa bông gòn mọc trong khu vườn nhỏ, còn có hai bé gái tay trong tay tung tăng. Lúc ấy em đã nghĩ, người có thể viết được những lời ca dịu
dàng như vậy, chắc chắn trong sâu thẳm người đó cũng rất dịu dàng.”
Miểu Âm im lặng nhìn về phía Lâm Nhược, đưa tay ra cầm tay cô, khóe môi khẽ
cong lên một chút. Đó là bài hát cô viết hai năm trước, khi ấy, Tạ Thiến đã qua đời được 3 năm…
“Sao cậu vẫn ngốc vậy chứ?”
Lâm Nhược trầm giọng cười, cầm ngược lại tay Miểu Âm. Nếu tôi không
trùng sinh quay về, chẳng lẽ cậu sẽ chờ đến già sao?
“Không ngốc bằng cậu, còn tự làm mất mạng mình.” Miểu Âm lườm cô một cái, bôi bác.
“Ha… đó là chuyện ngoài ý muốn mà. Có một số chuyện tôi sẽ nói tỉ mỉ cho cậu nghe sau.” Lâm Nhược quay sang, “Tiểu Lý, mau làm thôi, nếu không thì
không kịp mất.”
“Dạ? À, vâng ạ.” Tiểu Lâm vừa mở
thùng đồ trang điểm ra, vừa nghĩ, thì ra quan hệ của chị Lâm Nhược và
chị Miểu Âm tốt như vậy! Trước kia sao chưa từng nghe chị Lâm Nhược nhắc tới nhỉ. Chà chà, có người bạn thân là thiên hậu ba lĩnh vực như chị
Miểu Âm, thì dù chị Lâm Nhược không phải bạn gái An thần, cũng sẽ dễ
dàng có được một vài vai diễn tốt thôi.
Hóa trang của Lâm Nhược khá phiền phức, còn phải trang điểm cả cho Miểu Âm nên thời gian khá gấp gáp.
Trần An đến xem một chút, lập tức điều hai thợ trang điểm cố định của đoàn phim đến trợ giúp tiểu Lý.
Vì muốn tạo hình cho Lâm Nhược có vẻ khôi ngô cường tráng hơn, họ còn phải độn vai và đùi cô lên một chút, hơn nữa, khi quay phim, nếu quay cả
người thì cơ bản đều không lộ bàn chân nên Trần An quyết định để Lâm
Nhược đi thêm đôi giày cao khoảng 10cm nữa khi quay phim. Như vậy, Lâm
Nhược sẽ cao khoảng hơn 1m8, thêm kỹ thuật hóa trang tinh vi, Lâm Nhược
hoàn toàn biến thành một vị quân thiếu trẻ tuổi tuấn tú lại mang chút vẻ lưu manh.
Mấy tiếng sau, Lâm Nhược và Miểu Âm mới hóa trang xong.
Hai người đều mặc trang phục diễn xuất, vừa tạo dáng đã suýt khiến tiểu Lý ngất vì mê mẩn.
Đối với hai vị lão làng như Lâm Nhược và Miểu Âm mà nói thì việc chụp hình
quảng cáo thực sự quá dễ dàng, chỉ cần dựa vào tạo hình của nhân vật
trong kịch bản rồi nhập vai một chút là xong.
“Rất hoàn hảo.” Học trò của Trần An vừa chụp ảnh vừa chép miệng khen ngợi.
Dù là hất cằm, hay nhíu mày, thậm chí chỉ hơi cong cánh tay lên, Lâm Nhược cũng đều thể hiện vừa đủ, hoàn toàn không cần anh ta phải nhắc nhở gì.
Đây là lần chụp hình hóa trang nhẹ nhàng nhất kể từ khi học trò Trần An bắt đầu chụp ảnh hóa trang đến giờ.
“Quá tuyệt vời!” Học trò Trần An kích động bấm xem từng tấm ảnh của Lâm Nhược, “Mỗi bức ảnh đều vô cùng hoàn mỹ.”
Trần An cũng ghé đầu qua xem, quả nhiên biểu hiện trong mỗi bức ảnh đều cực
kỳ chuẩn xác, thể hiện nhuần nhuyễn, lột tả trọn vẹn tính cách và khí
chất của Cảnh Vũ.
Miểu Âm đứng bên cạnh nhìn, trong mắt còn thoáng có vẻ tự hào. Bé Thiến của cô đương nhiên là người hoàn hảo nhất rồi!
Nhìn Miểu Âm như vậy, trợ lý hơi nghi hoặc, cứ cảm thấy từ sau khi chị Miểu
Âm từ trong phòng hóa trang ra, tâm trạng có vẻ tốt hơn rất nhiều, bầu
không khí xung quanh cũng trở nên ấm áp như gió xuân vậy.
Có nhân viên thật sự không kìm được liền chụp mấy bức của Lâm Nhược rồi
đăng lên diễn đàn. Bài đăng vừa xuất hiện, lượt xem lập tức tăng vọt,
trên ảnh, Lâm Nhược mặc quân trang phẳng phiu, lạnh lùng vô tình, đẹp
trai không giới hạn khiến khu bình luận trên diễn đàn vang lên những
tiếng gào thét điên cuồng.
“Quân thiếu, em muốn sinh con cho anh!”
“Màn hình di động bị liếm hỏng luôn rồi!!!”
Các loại bình luận kỳ quặc và ngày càng kỳ quặc hơn nhanh chóng phủ kín khu bình luận.
Lâm Nhược chụp ảnh xong là đến lượt Miểu Âm sắm vai nữ chính Phù Tang.
Vai diễn Phù Tang căn bản là bản chất vốn có của Miểu Âm, hoàn toàn không
cần cố gắng diễn xuất hay xây dựng bầu không khí gì cả, chỉ cần giữ tính cách của mình rồi tạo dáng là ok!
Trần An đứng xem
cũng rất hài lòng. Ông hiểu rất rõ thực lực của Miểu Âm, đây cũng không
phải lần đầu họ hợp tác, Lâm Nhược mới là người khiến ông thực sự bất
ngờ.
Cảnh Vũ mà Lâm Nhược xây dựng ngày hôm nay còn
hoàn hảo hơn cả hôm thử vai, thực sự đã tái hiện chính xác nhân vật Cảnh Vũ dưới ngòi bút của biên kịch, hơn nữa, từng động tác đều giống như tự nhiên mà có, hoàn toàn không thể nhận ra là cô ấy đang diễn kịch được.
Cứ như Lâm Nhược chính là Cảnh Vũ, và Cảnh Vũ vốn là Lâm Nhược vậy.
Nhìn Miểu Âm chụp ảnh, khóe môi Lâm Nhược cũng khẽ nở nụ cười. Sa sư đệ nhà cô lợi hại như thế đấy!!!
Các nhân viên làm việc hôm nay cũng thầm cảm thán, không hổ danh là ngôi
sao lớn, hoàn toàn khác những diễn viên vừa mới ra nghề, hôm nay có khi
họ sẽ được tan tầm sớm rồi.
Miểu Âm còn đang tạo dáng thì một người đàn bà lạ mặt chợt lao vào, không nói không rằng cầm cái
can gì đó định ném thẳng về phía Miểu Âm, miệng còn tức giận gào thét:
“Hồ ly tinh, mày dám quyến rũ chồng bà!!!”
Sự tình quá đột ngột khiến mọi người không kịp phản ứng gì.
Lâm Nhược nhướng mày, cô ngửi được chút mùi từ thứ nước đựng trong cái can kia…
Là Acid Sulfuric!!!