Hai người cười hì hì ra khỏi phòng VIP, vừa vặn đụng phải Alina bước ra khỏi phòng làm việc đối diện.
Đôi mắt Alina long lanh đầy xuân sắc, hai má cũng đỏ ửng lên vì vận động
mạnh. Alina không nghĩ Lâm Nhược và Tạ Lâm vẫn chưa rời đi, đột nhiên
đụng mặt thế này, khiến cô ta cũng không thoải mái lắm, gượng cười chào: “Chị Lâm Nhược.”
Lâm Nhược mỉm cười, đưa tay chỉ lên vị trí xương quai xanh. Bức tường kính bên cạnh có thể soi được, Aline
đưa mắt nhìn sang, chợt phát hiện có một nốt đỏ trên xương quai xanh của mình, rõ ràng có thể nhìn ra cả dấu răng cắn.
Alina thầm bực bội trong lòng, cứ cảm thấy nụ cười khách sáo xa cách của Lâm Nhược thật ra là đang khinh bỉ mình vậy.
“Chị Lâm Nhược, em có chút việc, xin phép đi trước.” Alina che xương quai xanh, vội vàng bước vào thang máy.
Lâm Nhược và Tạ Lâm đứng phía sau còn có thể nhìn thấy trên đùi cô ta có hai vết hồng hồng do bị đè xuống bàn nữa.
Tạ Lâm nhíu mày khó chịu, Lâm Nhược cười khẽ: “Chúng ta cũng đi thôi, ăn cơm xong cũng vừa vặn đến giờ tới studio.”
Tuy Tạ Lâm nổi tiếng là người phụ nữ mạnh mẽ có thể chắn mưa bạt gió, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, đôi khi cũng
khó tránh khỏi bực mình vì nhìn thấy mấy quy tắc ngầm bẩn thỉu đó.
Lâm Nhược thì khác, kiếp trước từ lúc mười mấy tuổi cô đã bước chân vào
giới giải trí, chìm chìm nổi nổi suốt mười mấy năm, không phải chưa từng gặp mấy chuyện bẩn thỉu đó. Có người chấp nhận, có người từ chối khéo,
nhưng thật sự không có ai cương quyết từ chối cả. Dù có bị cưỡng bức đi
chăng nữa, chỉ cần mình muốn thì luôn có thể dùng pháp luật để tự bảo vệ mình cơ mà?! Cho dù kết cục cuối cùng ra sao, thì lúc trước cũng là do
chính mình lựa chọn. Một bước thành Phật, một bước thành ma.
Mấy đám đạo diễn, chế tác, nhà đầu tư, đa phần đều ngồi chờ đám nghệ sỹ dẫm đạp lên nhau để lấy lòng bọn họ. Chỉ cần một ánh mắt ẩn ý của họ thôi,
những nghệ sỹ bằng lòng dùng quy tắc ngầm để nổi tiếng sẽ lập tức tắm
rửa sạch sẽ rồi nằm thẳng ra giường mà chờ.
Nói tới nói lui, cũng vẫn là anh tình tôi nguyện mà thôi.
***
Ăn cơm trưa xong, Lâm Nhược và Tạ Lâm lái thẳng xe đến studio chụp ảnh phục trang.
Lâm Nhược không tỏ vẻ ngôi sao, cũng không cố tình đến chậm, nên lúc tới đó vẫn còn rất sớm, nhóm đạo diễn Trần An còn chưa tới.
Studio này do một học trò của đạo diễn Trần An mở, chuyên dùng để chụp ảnh
phục trang giúp đoàn phim, cũng không kinh doanh thêm bên ngoài.
Phòng chụp ảnh nằm trên tầng 2, khi hai người Lâm Nhược đi lên, học trò của
đạo diễn Trần An cũng không ở đó, chỉ có một vài nhân viên đang dựng bối cảnh.
Toàn bộ tầng 2 vô cùng bừa bộn, Lâm Nhược nhìn quanh một vòng, chợt phát hiện có một người ngồi trên chiếc ghế ở đằng
xa đang cúi đầu cắm cúi ăn gì đó.
Khi nhìn thấy rõ
mặt anh ta, Lâm Nhược liền vui vẻ nói: “A Lâm, chị mau đi mua giúp em
mấy cái bánh bao tới đây. À, chỉ cần một cái nhân thịt thôi, còn tất cả
đều là bánh nhân đậu đỏ nhé.”
Tạ Lâm cứ tưởng Lâm
Nhược mua để cho các nhân viên ở đây ăn, liền nói: “Mấy cái làm sao đủ
được, để chị mua nhiều một chút, mua thêm ít sữa nữa.” Nói xong, Tạ Lâm
quay người đi xuống nhà.
Lâm Nhược cong khóe môi nhấc chân đi về phía người kia. Kể cũng lạ, trên tầng 2 này vô cùng bừa bãi, anh ta cũng chỉ ngồi trên một chiếc ghế gấp rất nhỏ, nhưng lưng lại
dựng thẳng tắp, y như đang ngồi ăn cơm trong cung điện vậy.
Hai tay anh ta đang cầm một chiếc bánh bao nho nhỏ, ngồi ăn với vẻ mặt rất chăm chú, chân thật.
Lâm Nhược phát hiện ra, với chiếc bánh bao nhỏ này, rất nhiều người đàn ông chỉ ăn một miếng là xong, nhưng nhất định anh ta sẽ cắn thành ba miếng, hơn nữa, mỗi cái bánh bao đều cắn đúng ba miếng là hết, không nhiều hơn cũng không ít hơn, y như được huấn luyện ra vậy.
Cô chợt cảm thấy, nếu đặt anh ta ở cổ đại, chắc hẳn anh ta sẽ là một vị hiệp khách phong trần tuấn lãng nhỉ?!
“Này, sao cậu lại ở đây?” Lâm Nhược tùy tiện ngồi xổm xuống trước mặt Mặc Lâm, cười hỏi.
Mặc Lâm ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược. Hai người nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
“Không nhớ ra tôi là ai à?” Lâm Nhược hỏi trước.
Mặc Lâm khẽ gật đầu, bỏ tọt miếng bánh bao cuối cùng vào trong miệng, nhai
nhai, sau đó hai má phồng lên không cử động nữa, sắc mặt còn hơi bối
rối.
Lâm Nhược hiểu ngay, lấy chai nước suối trong túi ra đưa cho anh ta: “Nghẹn à? Uống một ngụm nước là đỡ ngay.”
Mắt Mặc Lâm thoáng có vẻ nghi hoặc, nhận lấy cái chai, uống một hợp, chỉ
một lát sau mắt lập tức sáng lên, thì ra bị nghẹn có thể xử lý bằng cách này à?!
Lâm Nhược bó tay: “Lúc trước nếu bị nghẹn mà không uống nước thì cậu làm thế nào?”
“Chờ.” Chờ cảm giác nghẹn qua đi, bao giờ không nghẹn thì lại ăn tiếp. Mặc Lâm thật thà đáp.
Lâm Nhược thực sự muốn quỳ lạy anh ta, phải gọi cuộc sống của anh ta là thần tiên hay là ngu ngốc?!
Mặc Lâm đưa tay về phía Lâm Nhược: “Nắp.”
Lâm Nhược đưa nắp chai nước cho anh ta. Mặc Lâm đóng chặt nắp lại, sau đó
cẩn thận cất chai nước suối nhỏ kia vào trong túi mình. Sau này mà có
nghẹn thì còn có cái uống.
Khóe môi Lâm Nhược run lên, thế này là muốn chiếm đoạt tài sản công dân hả?
Mặc Lâm nhìn Lâm Nhược, nói: “Tôi nhớ ra cô rồi.”
“Cuối cùng ngài cũng nhớ ra rồi đấy ạ.”
“Ừm, trí nhớ của tôi không tốt lắm, nhưng vì chỉ có cô ngu ngốc bị tôi lừa
mất hai mươi cái bánh bao, nên tôi mới có ấn tượng sâu hơn một chút.”
Mặc Lâm thật thà gật đầu.
Ngu ngốc bị lừa mất hai
mươi cái bánh bao? Ngu ngốc bị lừa mất hai mươi cái bánh bao? Lật bàn
~ing!!! Hóa ra cô lại là kẻ ngu ngốc trong mắt một tên ngốc sao?!!!
Tên ngốc chỉ biết có bánh bao kia, anh ta đâu có hiểu cô dùng hai mươi cái
bánh bao để đổi lấy cái gì chứ?! Cũng có lẽ, đối với tên ngốc này, ngoài bánh bao là chuyện lớn ra, thì những chuyện khác đều chỉ là chuyện nhỏ
không đáng để vào mắt.
Lâm Nhược hoàn toàn bị Mặc bánh bao hạ gục, chậm rãi hít thở sâu một hơi, đổi đề tài: “Sao cậu lại ở đây?”
Đúng lúc này, một nhân viên đang dựng bối cảnh ở bên kia chợt hô lên: “Tiểu
Mặc, chúng tôi không di chuyển được tấm gỗ to này, cậu tới giúp chúng
tôi chút.”
Mặc Lâm đứng dậy đi sang, đưa tay ra một cái, thoải mái nhấc tấm gỗ mà mấy người nhân viên xúm vào cũng không nhấc lên được kia.
Một người nhân viên vội nói: “Tiểu Mặc, cậu đặt ngang tấm gỗ này sang bên kia là được.”
Mặc Lâm gật đầu, nhấc chân lên, phi tấm gỗ lên không trung, dừng lại chính xác ở vị trí người nhân viên kia chỉ.
Lâm Nhược thầm khen, thân thủ tốt thật.
Làm xong, Mặc Lâm lại quay về nhìn Lâm Nhược nói: “Ăn chưa no.”
Khóe môi Lâm Nhược run lên, tên ngốc này thực sự coi cô là kẻ ngu ngốc dễ lừa được bánh bao đấy à?
“Mặc Lâm, chúng ta thỏa thuận với nhau nhé, cậu ở bên cạnh bảo vệ tôi, làm
việc cho tôi, tôi sẽ cho câu ăn bánh bao đậu đỏ hàng ngày, muốn bao
nhiêu có bằng đó, sao hả?”
Mặc Lâm hầu như không cần phải suy nghĩ: “Được.”
“Nhưng mà, có một điều kiện tiên quyết.” Vì đã có kinh nghiệm lần trước, Lâm
Nhược phải bổ sung thêm, “Thỏa thuận này của chúng ta kéo dài trọn đời,
sau khi cậu đồng ý đi theo tôi, dù người khác có cho cậu bao nhiêu bánh
bao đậu đỏ, thì cậu cũng không thể bán đứng tôi vì chúng, sao hả?”
Mặc Lâm hơi do dự.
Lâm Nhược nói tiếp: “Đương nhiên, đối phương hứa cho cậu bao nhiêu bánh bao đậu đỏ, cậu cũng có thể về nói với tôi, tôi sẽ bù cho cậu gấp đôi.”
Lần nay anh ta lập tức gật đầu ngay không chút do dự: “Được.”
Dùng bánh bao đậu đỏ để thu mua một sát thủ có bản lĩnh cực kỳ cao, vụ giao
dịch này không những rất có lời, mà vĩnh viễn cũng không cần phải lo anh ta sẽ vì những lợi ích khác mà bán đứng mình.
Lâm Nhược mỉm cười gật đầu: “Lát tôi sẽ cho cậu ăn bánh bao.”
Mặc Lâm càng cảm thấy hài lòng với giao dịch này hơn. Cô ấy đúng là kẻ
ngốc, sau này chắc chắn sẽ bị anh ta lừa mất cực kỳ nhiều bánh bao đậu
đỏ. Nếu vậy, anh ta sẽ ra sức mà bảo vệ cô ấy vậy.
Mặc Lâm nghiêm túc gật gù với quyết định của mình, cũng nghiêm túc nhìn Lâm Nhược thêm vài lần như muốn nhớ kỹ diện mạo của cô để sau này đỡ quên
mất lại không nhận ra.
Khi Tạ Lâm xách một túi to
bánh bao đi lên, nhìn thấy ngay Lâm Nhược đang ngồi xổm trên mặt đất đối diện một người đàn ông, im lặng nhìn nhau. Chẳng lẽ đây là diễn viên
trong phim của đạo diễn Trần An?
“Tiểu Nhược, chị mua đồ về rồi đây.”
“A Lâm, cho em sáu cái bánh bao đậu đỏ và một cái bánh bao thịt, những thứ khác chị chia hết cho nhân viên bên kia đi.”
Tạ Lâm hơi khó hiểu nhưng vẫn đưa túi có riêng bánh bao đậu đỏ và bánh bao thịt cho Lâm Nhược, cười với Mặc Lâm một cái rồi quay đi phân phát đồ
ăn cho nhân viên.
“Cho cậu.” Lâm Nhược đưa túi cho Mặc Lâm.
Mặc Lâm nhíu mày, ghé sát mũi vào chiếc túi ngửi ngửi sau đó lấy một chiếc
bánh bao trong đó ra, để sang một bên, lúc này mới tươi cười lẳng lặng
cắn bánh bao ba miếng, chậm rãi ăn. Lâm Nhược nhận ra lúc Mặc Lâm ăn
bánh bao đậu đỏ, mặt anh ta thoáng như đang hoài niệm về hạnh phúc nào
đó.
Không bao lâu sau, đạo diễn Trần An cũng tới, đi
theo sau ông còn có một số diễn viên khác nữa. Nhìn thấy Lâm Nhược đã
tới trước rồi, trên mặt các diễn viên kia đều hơi có vẻ ngại ngùng.
Lâm Nhược cười chào: “Trần lão, chú lừa Mặc ngốc nhà cháu làm cu li từ bao
giờ thế ạ? Làm cháu cứ tưởng cậu ta bị đám buôn người bắt cóc cơ, tìm
mãi mới thấy.”
Thì ra vì cô ấy đi tìm người nên mới đến sớm. Các diễn viên khác đều khẽ thở phài, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn nhiều.
Học trò của Trần An lập tức bước lên cười nói: “Sáng hôm trước tôi mở cửa
ra thì thấy cậu ta ở ngoài cửa. Lúc đó trên tay tôi còn đang cầm đồ ăn
sáng, cậu ta cứ nhìn chằm chằm. Tôi hỏi cậu ta có đói bụng không, cậu ta cũng không nói gì, tôi liền đưa bánh bao của tôi cho cậu ta ăn. Ăn
xong, cậu ta lại ở lại studio giúp chuyển đồ này nọ. Tôi hỏi cũng chẳng
nói gì, không ngờ cậu ta lại là bạn của cô Lâm Nhược.”
Ăn bánh bao còn biết giúp người ta để trả nợ, ngốc thì ngốc một chút, nhưng nhân phẩm cũng tốt.
“Đúng thế, cậu ấy hơi ngốc một chút, nhưng những mặt khác đều tốt cả.” Lâm
Nhược cười nói: “Cảm ơn anh đã chăm sóc cậu ấy hai hôm nay.”
“Ha ha ha, cũng có phải chăm sóc gì đâu. Cậu ấy rất khỏe, lại nhanh nhẹn,
ăn cũng không ăn gì, chỉ ăn mỗi bánh bao đậu đỏ, tôi còn được lợi lớn ấy chứ.”
Nghe thấy chuyện Mặc Lâm chỉ ăn bánh bao đậu đỏ, mọi người đều bật cười.
Mặc Lâm đứng cạnh Lâm Nhược, mặt không chút cảm xúc. Hiện giờ anh ta là
người của Lâm Nhược, phải bảo vệ cô ấy! Vì bánh bao đậu đỏ!