“Không ổn!” Tạ lão gia nghiêm mặt nói, “Trong nhà đều có người của bọn chúng,
chỉ e hiện giờ bọn chúng đã biết Đổng Luân nằm trong tay chúng ta rồi.”
Để tránh sự tình bị lộ, rất có thể người chủ mưu sẽ giết người diệt khẩu!
Hơn nữa, Đổng Luân hít ma túy, muốn khiến hắn chết thần không biết quỷ
không hay thì quá dễ dàng đối với bọn họ.
“Để con qua đó luôn.” Lâm Nhược nhíu mày nói.
“Ông đi cùng con. Có ông ở đây, ít ra bọn nó cũng không dám làm bừa.”
Lâm Nhược hiểu là ông nội lo cô lại gặp nguy hiểm, đành gật đầu: “Vâng, vậy chúng ta cùng đi.”
Hai ông cháu thay quần áo rồi sai vệ sỹ lái xe tới bệnh viện.
Từ ngoại thành vào thành phố khá xa, xe chạy thẳng một đường cũng phải hơn 40 phút mới tới được bệnh viện mà Đổng Luân được đưa vào. Hai ông cháu
đi thang máy lên tầng 3, hai người vệ sỹ đưa Đổng Luân vào đã chờ ngoài
thang máy.
“Hắn sao rồi?” Tạ lão hỏi.
Vệ sỹ lắc đầu: “Vẫn đang cấp cứu, nhưng bác sỹ Lưu nói rất nguy hiểm.”
“Dù thế nào cũng phải giữ lại hơi thở cuối cùng của hắn.” Tạ lão bình tĩnh hạ lệnh.
Vệ sỹ khẽ gật đầu rồi chạy đi báo cho viện trưởng.
Chỉ một lát sau, viện trưởng đã tự mình đi tới, tươi cười bắt tay: “Tạ lão tiên sinh.”
“Viện trưởng Quan, dù thế nào cũng phải giúp ông già này giữ lại một hơi của hắn.” Tạ lão nói, “Tôi có chút chuyện cần hỏi hắn.”
“Vâng, vâng!” Viện trưởng Quan gật đầu lia lịa, “Tạ lão tiên sinh cứ vào phòng VIP nghỉ ngơi một chút trước đi, tôi sẽ tự qua đó.”
“Làm phiền viện trưởng Quan.” Tạ lão gia nói, “Nghe nói gần đây viện trưởng
Quan lại muốn nhập một số thiết bị y học hiện đại, lão cũng biết một
chút, nếu viện trưởng Quan tiện thì chúng ta có thể sắp xếp thời gian
bàn bạc một chút.”
Hai mắt viện trưởng Quan sáng lên, nụ cười trên mặt nở rộ như đóa hoa:
“Không phiền không phiền, mời Tạ lão tiên sinh chờ một lát.”
Xem ra người đang được cấp cứu kia rất quan trọng với Tạ lão, nếu có thể
cứu sống hắn ta thì mấy vấn đề khó khăn ông ta đang vấp phải khi đề cử
nhập thiết bị hiện đại sẽ được giải quyết rồi.
Viện trưởng Quan lập tức thay quần áo vô khuẩn rồi vào phòng cấp cứu! Hôm
nay, dù Diêm vương có tự đến cướp người, ông ta nhất định cũng phải giữ
người lại bằng được!
Viện trưởng Quan hừng hực khí thế bước vào phòng cấp cứu chuẩn bị phô diễn tài nghệ.
“Viện trưởng?” Thấy viện trưởng Quan bước vào, bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Viện trưởng Quan đã lùi về sau hậu trường, rất lâu rồi không còn tự mình cầm dao mổ cứu người nữa.
“Tình hình thế nào?”
Một bác sĩ lắc đầu: “Đưa tới chậm quá, hơn nữa bệnh nhân ở trong tình trạng bị tiêm một lượng lớn ma túy vào người. Chúng tôi đã cố gắng hết sức
rồi.”
Người chết rồi ư?
Viện trưởng Quan sa sầm mặt xuống, chẳng lẽ hợp đồng nhập thiết bị y tế hiện đại tới tay rồi còn phải trơ mắt nhìn nó bay mất sao?
“Đã kích tim chưa?”
“Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi.” Mấy người bác sỹ đều cùng lắc đầu.
Bác sỹ Lưu – bác sỹ gia đình của Tạ lão cũng ở trong đó: “Nếu đã không còn
cách nào cứu vãn thì cũng đành vậy thôi. Tôi sẽ báo rõ ràng tình hình
với Tạ lão tiên sinh.”
Điều này cũng tương đương với việc hợp đồng nhập thiết bị tiên tiến của ông ta cũng không thể cứu vãn được nữa rồi.
Viện trưởng Quan thở dài: “Để tôi tự ra tạ lỗi với Tạ lão tiên sinh.”
Ánh mắt bác sỹ Lưu hơi dao động một chút: “Tạ lão gia đã tự đến đây sao?”
“Ừm, đang chờ trong phòng khách VIP.” Viện trưởng Quan nói, “Bác sỹ Lưu đi cùng tôi luôn đi.”
“Vâng… vâng.”
Viện trưởng Quan vừa đi một lúc đã quay về, bên cạnh còn có bác sỹ Lưu mang sắc mặt không được tốt lắm.
Lâm Nhược và Tạ lão nhìn nhau một cái, nói: “Viện trưởng Quan, đồng nghiệp của tôi thế nào rồi?”
Thỉnh thoảng viện trưởng Quan cũng lên weibo gửi tin cho con gái mình nên
cũng nhìn thấy tin tức liên quan đến Lâm Nhược, hơn nữa, con gái cưng
nhà mình còn là cái gì mà fan An tẩu, vì thế ông ta cũng nhận ra Lâm
Nhược.
“Lâm Nhược tiểu thư, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng… tôi xin lỗi…”
Trong lòng Lâm Nhược và Tạ lão gia cũng không quá thoải mái nhưng ngoài mặt đều cẩn thận không để lộ ra cảm xúc gì.
Bác sỹ Lưu nói chen vào: “Bệnh tình của cậu ta chuyển biến rất đột ngột và
phức tạp, lúc đưa tới bệnh viện cũng đã sắp tắt thở rồi.”
“Vậy thi thể hắn ở đâu? Chúng tôi muốn nhìn một chút.” Lâm Nhược đưa mắt nhìn bác sỹ Lưu một cái, nói.
“Vâng, mời Tạ lão tiên sinh và Lâm Nhược tiểu thư đi bên này.”
Viện trưởng Quan dẫn đường, bác sỹ Lưu đi cuối cùng. Không biết vì sao,
nhưng vừa rồi Lâm Nhược chỉ liếc mắt một cái lại khiến ông ta có cảm
giác như bị nhìn thấu, lạnh hết cả người.
Vì biết chắc chắn Tạ lão gia muốn nhìn thi thể nên họ cũng không vội vàng đưa hắn vào nhà xác.
Lâm Nhược vén vải trắng ra, dáng vẻ Đổng Luân vẫn lôi thôi như cũ. Lúc này
sắc mặt hắn vừa xanh vừa trắng, làn da lạnh như băng, cơ thể cũng dần
cứng lại.
Đổng thiên vương khi xưa lừng danh một cõi, hôm nay lại suy bại đến mức này. Sau khi chết rồi, dù bất cẩn để lộ tin cho đám phóng viên thì cũng chỉ
nhận được một mẩu tin tiêu cực với tiêu đề “Thiên vương ngày xưa chết vì hút ma túy quá liều” mà thôi. Đến thời điểm này, ngay cả chết đi rồi,
Đổng Luân cũng không có một kết cục yên bình.
Đang định phủ lại vải trắng, Lâm Nhược đột nhiên chú ý nhìn vào vị trí cổ ở
sau vành tai của Đổng Luân. Ở nơi đó có một chấm đỏ rất nhỏ, nếu không
nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra, dù phát hiện, có lẽ cũng sẽ chỉ cho
rằng chỗ đó đỏ lên là do bị muỗi đốt hay gì đó mà thôi.
Lâm Nhược lẳng lặng phủ vải xuống, quay lại nói: “Viện trưởng Quan, tạm
thời anh cứ đưa thi thể của Đổng thiên vương vào nhà xác đi. Tôi sẽ gọi
điện báo cho công ty của hắn.”
“Ừ.” Viện trưởng Quan vẫy tay ra hiệu cho y tá bước tới đẩy thi thể của Đổng Luân đi.
Mọi người lần lượt ra khỏi phòng cấp cứu.
“Tạ lão tiên sinh, xin lỗi ngài, không hoàn thành được việc mà ngài ủy
thác.” Viện trưởng Quan nhanh miệng nhận lỗi với Tạ lão gia.
Vừa rồi Tạ lão gia nhận được ánh mắt ra hiệu của Lâm Nhược, biết cô phát
hiện ra gì đó, nên cũng bớt giận hơn một chút: “Lão đây có thể nhìn thấy sự tận tình của viện trưởng Quan mà, không cần phải áy náy.”
Không cần áy này, nhưng chuyện thiết bị y tế cũng ngâm nước cả rồi còn gì. Viện trưởng Quan buồn đến mức lông mày rũ cả xuống.
“Hai ngày nữa lão có thời gian, không biết viện trưởng Quan có tiện bàn bạc chuyện nhập thiết bị không?”
Đây đúng là niềm hy vọng sau khi tuyệt vọng!!!
Viện trưởng Quan lập tức vui như hoa: “Tiện chứ, tiện chứ, chỉ cần Tạ lão tiên sinh có thời gian, lúc nào tôi cũng sẵn sàng.”
“Ừm, vậy cứ quyết định thế đi. Đến ngày đó tôi sẽ cho thư ký liên lạc lại.”
Những chuyện bánh rụng từ trên trời xuống thế này thực sự quá quá tốt!!!
Viện trưởng Quan hớn hở: “Tôi sẽ chờ điện thoại của Tạ lão tiên sinh.”
Tạ lão gia khẽ gật đầu không nói thêm nữa.
Viện trưởng Quan xoa xoa tay nhìn Tạ lão gia, rồi lại nhìn sang Lâm Nhược,
thầm nghĩ, con gái cưng nhà mình thích An tẩu đến mức đó mà hai ngày nữa lại là sinh nhật của con gái cưng rồi, cuối cùng ông ta đành mặt dày
mày dạn nói: “À… Lâm Nhược tiểu thư, cô có thể cho tôi xin chữ ký được
không?”
Lâm Nhược quay lại, chợt cười hỏi: “Cho con gái của anh à?”
Mặt viện trưởng Quan hơi nóng lên, cười ngượng ngùng nói: “Con gái tôi rất
thích cô, hai ngày nữa là sinh nhật con bé, hôm nay lại gặp được cô nên
tôi mới chợt nảy ý muốn xin chữ ký của cô cho con bé.”
“Ha ha, chuyện nhỏ mà.” Lâm Nhược cười, “Tôi đi hơi vội nên không mang túi, anh có giấy bút không?”
“Có có có.” Viện trưởng Quan rút quyển sổ và bút máy từ trong túi áo blouse ra đưa cho cô.
Lâm Nhược nhận lấy, hỏi: “Tiểu thư của viện trưởng Quan tên gì nhỉ?”
“Quan Tuyết Oánh.”
“Ok.” Lâm Nhược đặt bút viết xuống quyển sổ: “Chúc em Quan Tuyết Oánh sinh
nhật vui vẻ, càng ngày càng xinh đẹp.” Dưới tên người chúc là hai chữ
Lâm Nhược uốn lượn như mây trôi nước chảy.
Viện trưởng Quan nhận lại quyển sổ nhỏ, vừa nhìn chữ của cô liền giơ ngón
tay cái lên: “Chữ của Lâm Nhược tiểu thư đẹp quá nét chữ như nét người.
Không phải tôi khen quá lên đâu, chữ của Lâm Nhược thực sự rất đẹp,
không mất đi sự mềm mại của phụ nữ, nhưng lại thêm hai phần cứng cáp của nam giới, đúng là nét chữ đẹp hiếm có.”
Tạ lão gia nghe vậy hơi hếch cằm kiêu ngạo. Chữ của cháu gái nội bảo bối
của ông đương nhiên phải đẹp rồi, nếu không thì uổng công luyện theo
bảng chữ mẫu của những nhà thư pháp danh tiếng hồi đó à!
Lâm Nhược cười rồi chợt nói: “Thật ra, tôi cũng có một việc muốn nhờ viện trưởng Quan.”
“Có chuyện gì mời Lâm Nhược tiểu thư cứ nói đi.” Viện trưởng Quan cất chữ ký đi, vui vẻ nói.
Lâm Nhược hơi cúi người nói thầm vào tai ông ta: “Phiền viện trưởng Quan
hỏi giúp tôi, trước khi chúng tôi đưa Đổng thiên vương vào, trong số
những bác sĩ và y tá cấp cứu cho Đổng thiên vương, có ai đã nghe điện
thoại không? Nếu có người nghe điện thoại, thì phiền viện trưởng Quan có thể lén chép lại số điện thoại gọi đến đó giúp tôi được không? Cảm ơn
ông rất nhiều.”
Tuy chuyện này không dễ xử lý lắm, nhưng ông ta vừa nhận được chữ ký của
Lâm Nhược, hơn nữa ông ta đã không cứu được Đổng Luân nhưng Tạ lão gia
lại vẫn bằng lòng bàn chuyện hợp đồng nhập thiết bị y tế với ông ta.
Viện trưởng Quan là người rất biết điều, biết cách cư xử, đương nhiên
cũng hiểu đạo lý có qua có lại, hơn nữa, dù thế nào thì chuyện này ông
ta cũng không thiệt thòi gì.
Viện trưởng Quan nói: “Lâm Nhược tiểu thư cứ yên tâm, chuyện này giao cho tôi.”
“Vậy làm phiền viện trưởng Quan, nếu có tin gì, anh cứ liên lạc trực tiếp
với tôi.” Lâm Nhược báo số điện thoại công của mình cho viện trưởng
Quan.
Viện trưởng Quan vừa lưu số vừa nghĩ, hà hà, nếu con gái cưng biết ông ta
không chỉ lấy được chữ ký của An tẩu, mà còn có cả số điện thoại của An
tẩu, không biết có vui phát điên luôn không?
Bác sĩ Lưu vẫn đứng một bên, ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Ông ngoại, hôm nay đừng về nhà lớn nữa, về nhà trọ của con được không?”
Tạ lão rất muốn xem hoàn cảnh sống của cháu gái mình sau khi sống lại,
cũng muốn xem đứa cháu ngoại Lâm Nhược thực sự đã qua đời kia nữa. Tuy
ông và Lâm Nhược đã thống nhất với nhau không nói gì với người nhà họ
Lâm cả, để Lâm Nhược hiện giờ báo hiếu hai vợ chồng họ Lâm thay cho Lâm
Nhược đã mất, nhưng trong lòng Tạ lão vẫn có cảm giác áy náy với cô cháu ngoại kia vì ông cảm thấy thật may mắn khi Thiến nhi có thể được sống
lại lần nữa.
Mà hình như… đã lâu lắm rồi con gái ông cũng không về nhà nhỉ?
Vì cảm giác vừa vui mừng vừa áy náy của mình, Tạ lão tự hứa sau này sẽ bù đắp thật nhiều cho con gái ông.
“Bác sĩ Lưu, các cậu cứ quay về nhà lớn đi, đêm nay lão ở nhà Nhược nhi một đêm.”
“Lão gia, ông có mang thuốc tim đi không?” Bác sĩ Lưu hỏi.
“Yên tâm, lúc nào tôi cũng mang theo.”
“Vậy thì tốt rồi, sáng mai…”
“Các cậu không cần tới đón, tôi sẽ về cùng Nhược nhi.” Tạ lão phẩy phẩy tay.
Cuối cùng bác sĩ Lưu không nói thêm gì nữa, để lại ba người vệ sỹ cho Tạ lão gia, còn mình thì tự đi xe về nhà chính.