Tân ảnh hậu bị đánh, tin tức này thật sự quá thú vị! Vừa cúp điện thoại, Lý Minh lập tức dùng danh nghĩa tổng công ty liên hệ hai nhà truyền thông khác: “Có tin, tin lớn!!! Tân ảnh hậu Lăng Tâm bị đánh, thủ phạm có thể chính là diễn viên trong đoàn phim Thịnh Thế Trường An, mau mang theo thiết bị đến tập trung dưới sảnh công ty, chúng ta cùng đi thảo nguyên Ma La!”
“Lý Minh, anh lấy tin đâu ra vậy? Có chính xác không?” Tin tức này quả thật rất nóng hổi, nhưng đoàn phim Thịnh Thế Trường An không như những đoàn phim khác, có thể cho phép bọn họ viết nhăng viết cuội. Nếu tin mà họ viết chỉ là tin vớ tin vẩn, chắc chắn sẽ bị đạo diễn Lâu xé nát, hơn nữa, đoàn làm phim còn có cả An thiên vương trấn thủ ở kia.
“Chính Lăng Tâm gọi điện thoại báo cho tôi biết, còn dặn tôi đưa một bác sĩ qua đó nữa. Anh nghĩ tin này có chính xác không?” Lý Minh khó có thể kìm chế được cảm xúc kích động, “Tóm lại, hai người các anh mau lên một chút, xuống tập trung dưới sảnh, nếu đến muộn tôi không chờ các anh đâu. Đến lúc đó, đừng trách là anh em có cơm ăn mà không gọi hai anh!”
Dứt lời, Lý Minh liền cúp điện thoại, bắt đầu liên lạc với bác sĩ quen. Để tin tức sau này tung ra có thêm tính chân thật và chấn động, Lý Minh còn cố tình liên lạc với bác sỹ khoa ngoại có uy tín nhất của bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố B.”
Tất cả công tác chuẩn bị đều đã xong, chỉ còn thiếu mỗi tin tức của Lăng Tâm nữa thôi.
Quá trình quay phim buổi sáng vô cùng thuận lợi, Lâm Nhược thật sự không ngờ Lăng Tâm không hề gây rối hay khóc lóc kêu gào gì cả, còn cố nén đau quay hết ba cảnh quay buổi sáng.
Chó không sủa mới là chó cắn người! Với tính cách ghen tuông đến mất hết cả lý trí của Lăng Tâm, Lâm Nhược không tin cô ta có thể kìm nén hết oán hờn trong phòng trang điểm sáng nay. Chẳng lẽ vì Lăng Tâm sợ đoạn ghi âm kia bị công bố?! Nhưng chuyện này căn bản không phải là vấn đề cô ta có sợ hay không, mà chỉ cần vai diễn Trưởng Tôn hoàng hậu của cô ta trong Thịnh Thế Trường An quay xong, chắc chắn cô sẽ giao đoạn ghi âm đó cho cảnh sát. Lăng Tâm hẳn cũng có thể đoán được điều này chứ?!
Buổi chiều vẫn còn có cảnh quay nên Lâm Nhược không tẩy trang. Lúc đi qua phòng trang điểm của Lăng Tâm để đi ăn trưa, cô cũng vừa vặn chạm mặt Lăng Tâm khập khà khập khiễng được trợ lý đỡ đi ra khỏi phòng trang điểm.
Lâm Nhược dừng bước, cười đưa tay ra, tỏ vẻ nhường người tàn tật đi trước.
Lăng Tâm cắn răng, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Nhược. Lâm Nhược, để xem cô có thể đắc ý đến bao giờ, ngày tàn của cô sắp đến rồi!!! Tôi sẽ khiến cho bộ phim đầu tiên của cô trở thành bộ phim cuối cùng!!!
Cô ta gạt tay đỡ của trợ lý ra, giận dữ quay người đi trước!
Trợ lý không hiểu ra sao, vội vội vàng vàng gật đầu chào Lâm Nhược rồi đuổi theo Lăng Tâm.
“Lâm Nhược tiểu thư.” Đại Binh nhanh chân đi từ bên ngoài tới, tay còn cầm theo một hộp cơm.
Lâm Nhược thoải mái đón lấy, cười hỏi: “An thiên vương đâu?” Rất lạ là hôm nay An Tiệp cũng không đến ăn cơm cùng cô.
“An ca có hẹn gặp người ta trên thị trấn nên bây giờ không ở khu dựng trại.” Đại Binh lễ độ nói, “Lâm Nhược tiểu thư, An ca nói sau này tôi sẽ đi theo chị, làm trợ lý của chị.”
Lâm Nhược cân nhắc một chút rồi đồng ý: “Được, vậy sau này cậu đi theo tôi đi. Nhưng mà, có một yêu cầu duy nhất, nếu cậu đã đi theo tôi, thì tôi là chủ nhân của cậu! Cậu không được phép báo cáo chuyện của tôi cho An Tiệp biết nếu chưa được phép của tôi. Nếu không, cậu đến từ đâu thì quay về đó đi.”
Tạ Lâm là người đại diện, trong tay cô ấy còn có các nghệ sỹ khác, nên không thể đặt hết lòng dạ lên cô được. Sớm muộn gì cô cũng cần một người giỏi giang và đáng tin cậy làm trợ lý.
Đại Binh và Tiểu Ất vẫn luôn đi theo An Tiệp từ khi anh ra mắt đến giờ, dù là chăm lo đời sống hay là chạy việc vặt, xử lý tình huống đột ngột phát sinh, họ đều làm rất trôi chảy, thuần thục. Hơn nữa, quan trọng nhất là, Lâm Nhược tin rằng người của An Tiệp rất kín miệng, đáng tin cậy.
Vậy lẳng lặng báo cáo, không để chị biết là được đúng không?! Đại Binh thoải mái gật đầu: “Vâng, sau này tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của Lâm Nhược tiểu thư.”
“Đừng có gọi Lâm Nhược tiểu thư Lâm Nhược tiểu thư xa lạ như thế, cứ gọi tôi là Lâm Nhược là được rồi.” Lâm Nhược cười. Không phải cô không biết tính toán của An Tiệp khi đưa Đại Binh sang cho mình. Trừ việc bảo vệ sự an toàn của cô và chăm sóc sinh hoạt thường ngày ra, thì e là cũng muốn cậu ta liên tục báo cáo hoạt động của cô cho anh.
Lâm Nhược không khó chịu với hành động đó cảu An Tiệp, nhưng cô cũng không phải là mấy cô gái nhỏ chỉ vì thấy mình được coi trọng như thế mà vui sướng trong lòng. Cô muốn tự do, muốn có không gian riêng, cùng với quyền làm chủ tuyệt đối với cuộc đời của mình.
Sau khi ăn cơm trưa xong, đoàn phim được nghỉ ngơi một tiếng. Lâm Nhược dựa vào ghế gấp, tay ôm cốc nước đá, ngồi hóng gió quạt nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâu Kiều có thói quen mỗi ngày đều phải ngủ trưa nửa tiếng, những diễn viên đã từng cộng tác với anh ta đều đồng ý rằng, đây mới là chân tướng của việc vị đạo diễn Lâu dùng phụ nữ như đàn ông, dùng đàn ông như gia súc tự dưng lại mở lòng từ bi cho mọi người nghỉ trưa một tiếng đồng hồ.
“Lâm Nhược tiểu thư…”
Lâm Nhược hé mở đôi mắt còn chưa có tiêu cự, liếc nhìn Đại Binh một cái. Cái nhìn này khiến người đàn ông có khuôn mặt khôi ngô chất phác kia hơi đỏ bừng mặt mất tự nhiên, ngừng lại một lúc mới nói: “À… Lâm Nhược, ngoài kia có mấy người phóng viên giải trí, nói là muốn phỏng vấn chuyện Lăng Tâm bị đánh, chị có muốn tạm tránh mặt chút không?” Đại Binh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ai là người đánh Lăng Tâm. Mà đoàn phim Thịnh Thế Trường An chưa từng có phóng viên giải trí nào dám tùy tiện xông vào, hôm nay lại đột ngột xuất hiện ba người phóng viên ở đoàn phim, hơn nữa mục đích còn vô cùng rõ ràng, chuyện này chắc chắn không đơn giản. Huống chi, Lăng Tâm đã gặp họ rồi, bây giờ đang chuẩn bị để bác sĩ kiểm nghiệm thương tổn.
Nghĩ vậy là biết ai báo phóng viên, và muốn nhằm vào ai.
Mọi người trong đoàn phim đều cảm thấy rất kỳ quái, Lăng Tâm bị đánh à?! Chuyện đó xảy ra khi nào?!
Đúng! Đây mới đúng là tác phong của con nhóc ngu ngốc Lăng Tâm kia! Kìm nén giận dữ gì gì đó thực sự không hợp với tác phong của cô ta.
Lâm Nhược đặt cốc nước xuống, chậm rãi đứng dậy: “Không sao, chúng ta cũng qua đó đi.”
“Lâm Nhược,. vết thương của Lăng Tâm…” Lâm Nhược thản nhiên như vậy, chẳng lẽ không phải cô ấy đánh Lăng Tâm sao? Hiếm khi Đại Binh có cảm giác nghi hoặc với những phán đoán của mình.
“Không cần phải nghi ngờ, chính tôi đánh cô ta đấy.” Lâm Nhược cười, “Có điều, cậu không cần phải lo. Cô ta làm rùm beng lên như vậy, cuối cùng cũng chỉ là tự bê đá đập vào chân mình thôi.”
Đại Binh không nói gì. Dù có xảy ra chuyện gì thì An thiên vương cũng có thể giải quyết được, việc này căn bản không cần lo. Nhưng cậu ta rất tò mò, khi mà An thiên vương không có ở đây, tự Lâm Nhược sẽ giải quyết nguy cơ về truyền thông thế nào đây?
Giấu sự tò mò trong lòng, Đại Binh lập tức đuổi theo Lâm Nhược.
Hết chương 30.