An Tiệp khẽ cười: “Tiểu Nhược muốn sau này mỗi khi tới gặp em, anh đều mang theo mấy cái sao?”
“Mấy cái á?” Lâm Nhược nhướng mày.
An Tiệp hôn mạnh vào gò má của cô một cái, nghiêm túc nói: “Em phải tin vào khả năng của ông xã em. Chỉ một hai lần làm sao có thể thỏa mãn được.”
Khóe miệng Lâm Nhược co rút, thuộc tính cao quý lạnh lùng của An thiên vương chạy đi đâu mà bị thuộc tính lưu manh thay thế hết rồi thế này?!
“Chi bằng bây giờ chúng ta thử cảm giác mang nó luôn đi được không?”
“Dừng lại!” Lâm Nhược đè bàn tay bắt đầu không an phận của người nào đó lại, “Em tặng anh một hộp áo mưa này không phải để anh dùng, mà là nhắc anh không nên dùng, coi như cảnh cáo trước! Em co bệnh cuồng sạch, không thích người khác chạm vào người của em!”
Mắt An Tiệp vừa sáng lên được một chút, lại nghe Lâm Nhược cười xấu xa: “Dù là bạn tình, thì trong khoảng thời gian chúng ta vẫn còn hẹn hò, em không muốn có người khác nhúng chàm anh.”
Câu nói này nghe hơi độc đoán, nhưng trọng điểm mà An thiên vương quan tâm hiển nhiên không phải là phần đó.
An thiên vương gác cằm lên vai Lâm Nhược, ngón tay thon dài lật lật cái hộp Durex kia, lẩm nhẩm: “Chỉ là bạn tình thôi à?!”
Lâm Nhược liếc mắt nhìn An Tiệp, suýt phì cười vì giọng điệu giận dỗi rất trẻ con này của anh.
Đường nét khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan như điêu khắc, sâu sắc mà rõ nét, dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy anh đẹp hoàn mỹ không chút tỳ vết nào, thực sự là nét đẹp hoàng kim 360 độ không có góc chết.
“An Tiệp, nếu anh rời khỏi giới showbiz, chắc chắn sẽ có rất nhiều fan ngồi trong WC khóc đến mù hai mắt.” Lâm Nhược cảm thán.
Dù cô là người lăn lộn trong cái giới showbiz muôn hình muôn vẻ này bao nhiêu năm, nhưng cô cũng phải khẳng định rằng bàn về khí chất hay dung nhan, thì An Tiệp cũng ưu tú đến mức không có ai sánh bằng được.
“Ha ha, vậy em có tiếc không?”
Thú thật, Lâm Nhược thực sự rất tiếc nuối. Diễn cùng với An Tiệp, cô hoàn toàn không cần phải kiềm chế chính mình để chú ý hạ thấp cường độ cho hợp với đối phương, mà cả hai người đều chỉ cần tự nắm chắc tempo của chính mình, là có thể phối hợp cực kỳ ăn ý, tận hưởng trọn vẹn sự vui thú khi diễn xuất.
Đến thời điểm hiện nay, Lâm Nhược đã từng hợp tác với rất nhiều diễn viên khác nhau, nhưng nhẹ nhàng nhất và hưởng thụ nhất thì chỉ có diễn cùng An Tiệp thôi. Nhất là khi hai người phô diễn trọn vẹn khả năng của mình, cảm giác của cô y như mình là một vị tướng đang chém giết trên chiến trường vậy, vô cùng sung sướng, thỏa mãn.
Lâm Nhược thu lại tâm tư của mình, chuyển chủ đề: “Lão Lương của công ty giải trí Tinh Tế đã đồng ý cho anh giải nghệ chưa?”
“Rồi.” An Tiệp cầm bàn tay Lâm Nhược lên nghịch nghịch, “Từ 3 năm trước anh đã là cổ đông lớn nhất của công ty giải trí Tinh Tế, ông ấy cũng không có quyền ngăn cản quyết định của anh.”
“Anh là cổ đông lớn nhất của giải trí Tinh Tế á?” Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lâm Nhược. Công ty giải trí Tinh Tế là lão đại trong giới showbiz, có thể nói là mỗi ngày kiếm được cả đống tiền. Không ngờ từ 3 năm trước An Tiệp đã lẳng lặng trở thành cổ đông lớn nhất, là chủ tịch hội đồng quản trị thực sự đứng phía sau để điều hành công ty. Có phải người đàn ông này hơi lợi hại quá đáng rồi không?!
“Thế nên là, chờ quay xong Thịnh Thế Trường An, em cũng chuyển sang Tinh Tế được không? Hoặc anh sẽ chuyển giao cổ phần của anh bên giải trí Tinh Tế sang cho em nhé?”
“Ha ha, vậy em sẽ là người đi ôm đùi đại gia rồi được bao nuôi hả?” Lâm Nhược cười, “Có thể em sẽ chuyển sang Tinh Tế, nhưng không phải bây giờ.”
An Tiệp vuốt ve tay Lâm Nhược: “Anh không có ý đó.”
“Em biết.” Lâm Nhược đứng dậy, “Ăn gì đã.”
Trong mắt An Tiệp thoáng hiện lên vẻ bất lực. Anh tin rằng với sự thông minh của Lâm Nhược, cô hoàn toàn có thể hiểu rõ anh muốn nói gì. Cô cố tình đáng trống lảng chứng tỏ hôm nay cô cũng vẫn chưa muốn để mối quan hệ của hai người tiến xa hơn.
Muốn có một danh phận, thực sự cũng chẳng dễ dàng gì. An Tiệp không nản lòng, anh tin rằng đối với Lâm Nhược, chắc chắn anh là một sự tồn tại rất đặc biệt.
An Tiệp bước tới, vòng tay ôm eo Lâm Nhược từ sau lưng, trầm giọng cười nói: “So với ăn gì đó, thì anh thích ăn em hơn.”
Cái gì gọi là dê rơi vào miệng sói, tự mua dây buộc mình?! Lần này rốt cuộc Lâm Nhược cũng giác ngộ sâu sắc hai câu nói này. Tinh lực của người đàn ông này thừa thãi đến mức khiến người ta giận điên lên được.
Sau khi làm hai lần xong, Lâm Nhược thậm chí còn không có sức để nhấc tay lên nữa, nhưng ‘biểu tượng giới tính’ của An Tiệp lại vẫn ngẩng cao đầu như cũ.
Cửa lều đã được kéo khóa cẩn thận từ bên trong, nên hai người cứ trần truồng ôm nhau nằm trên thảm. Lâm Nhược cảm nhận được rõ ràng cái thứ vô lại nào đó đang đặt ngay sau đùi mình lại bắt đầu có phản ứng, cô vội vàng tránh ra, trừng mắt nhìn An Tiệp: “Sáng mai em còn phải quay phim nữa.”
“Anh biết.” An Tiệp đưa tay ra, kéo Lâm Nhược vào lại trong lòng mình, giọng đầy vẻ ai oán, “Anh thủ thân như ngọc bao nhiêu năm nay, khó khăn lắm mới được phá thân mà cũng không được ăn uống no nê, cô nàng nhẫn tâm này!” Tuy nói vậy, nhưng An Tiệp cũng không thực sự muốn làm cho Lâm Nhược mệt đến mức không xuống giường được. Anh chỉ ôm cô cọ cọ rúc rúc, không có thêm động tác nào xa hơn nữa.
Lâm Nhược hơi ngạc nhiên, vội quay lại đối mặt với An Tiệp: “Ý anh là… anh lớn như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên sao…”
“Tại em hạ độc anh sâu quá, nên nhìn phụ nữ nào anh cũng thấy chướng mắt.” An Tiệp khẽ cười, “Thế nên, em phải chịu trách nhiệm với anh!”
Không thể phủ nhận rằng, trong lòng Lâm Nhược lúc này hơi thỏa mãn một chút. Cô có bệnh cuồng sạch về thân thể, dù là cô hay là người mà cô thân thiết gần gũi, thì cô cũng không thích bị người khác sờ mó vào.
Lâm Nhược cũng chưa bao giờ là người thích che giấu tâm tư tình cảm của chính mình. Khóe môi cô hơi cong lên, ngón tay chạy từ cơ ngực của An Tiệp xuống, đi qua cơ bụng, xuống đường eo Apollo (*), đến mục tiêu cuối cùng: “Vì biểu hiện ưu tú của anh, thưởng thêm cho anh lần nữa.”
Mắt An Tiệp lập tức sáng như sao, lật người một cái, đặt Lâm Nhược dưới thân mình, vừa khẽ hôn lên môi, lên cằm, lên cổ Lâm Nhược, vừa khàn giọng nói: “Mang bao giúp anh.”
Ban nãy chỉ có cảm giác tự mua dây buộc mình, còn đến lúc này, Lâm Nhược thực sự giác ngộ triệt để cảm giác chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…
Vì hôm qua đã xin nghỉ, nên cả ba cảnh quay sáng nay đều là của Lâm Nhược.
Lâm Nhược rời giường từ 5h sáng, cả cơ thể như muốn vỡ vụn thành từng mảnh, trên người cũng đã được mặc chiếc áo ngủ sạch sẽ, xem ra, đêm qua khi cô ngủ, An Tiệp đã giúp cô lau người sạch sẽ rồi thay áo cho cô.
“Au.” Lâm Nhược hít một hơi lạnh, người đàn ông khốn kiếp này, khỏe như hổ ấy, hai chân cô bây giờ đều nhũn hết cả.
“Dậy rồi à?!” An Tiệp cũng ngồi dậy.
“Ừm. Vẫn còn sớm, chiều nay anh mới có cảnh quay, ngủ thêm chút nữa đi.” Lâm Nhược vừa nói vừa thay quần áo, “Em đi tắm rồi sang thẳng phòng hóa trang luôn.”
“Sau này anh sẽ kiềm chế hơn một chút.” An Tiệp áp sát người về phía cô, nhỏ giọng nói.
Khóe môi Lâm Nhược run lên: “Kiềm chế hay không kiềm chế, chờ bản cung cân nhắc đến lúc cho truyền anh rồi sẽ tính sau!!!” Dứt lời, cô kéo khóa kéo cửa lều rồi đi thẳng ra ngoài.
Ý cô là muốn cắt bớt món ăn tinh thần của anh sao?!
Hết chương 28.