Lạc Nhi Ý

Chương 93: Thì ra đã động lòng




Ánh mắt Lục Thừa Hoan lạnh như băng.

Tiêu Đồng vội nói: “Đợt trước, lão vương phi đã chọn bốn mỹ nữ biết đàn hát ca múa từ Nam Xuyên đưa tới phủ của Hách Liên, muội không đi xem sao à?”

Hắn dám cá chuyện này Lục Thừa Hoan không hề hay biết.

“Cái gì?” Gương mặt Lục Thừa Hoan biến sắc, tức đến nỗi nghiến suýt gãy răng. Nàng ta lập tức dắt đôi kích vào eo, đội mũ có mạng che lên, không nhìn người xung quanh lấy một cái, chạy như bay ra khỏi Tụ Tiên lầu.

Tiêu Đồng đánh mắt nhìn hai người họ rồi cũng nhanh chóng bám theo.

Sở Tử Uyên nhìn về phía Vân Tử Lạc, lên tiếng: “Lạc Nhi, hôm nay là mùng hai tháng năm, đầu tháng năm là sắp tới lễ hội thuyền rồng, các công việc tiệc tùng trong cung đều rơi hết vào người ta. Mấy ngày này e là không có thời gian ở bên muội, không có việc gì thì ít ra ngoài thôi, an toàn là trên hết.”

Ánh mắt Vân Tử Lạc lấp lánh: “Lễ hội thuyền rồng? Có phải để tưởng nhớ Khuất Nguyên không?”

“Khuất Nguyên là ai?” Sở Tử Uyên mơ hồ lắc đầu: “Lễ hội thuyền rồng là một ngày tết vẫn luôn được nối tiếp trong lịch sử nước Kỳ Hạ, khi trước là thi chèo thuyền rồng để rèn luyện thể lực, sau này phát triển thành một ngày lễ cố định, là một trong ba quốc lễ của Kỳ Hạ.”

Vân Tử Lạc có vẻ ngạc nhiên, nghe huynh ấy nói xong lại hụt hẫng, chắc lễ này không phải lễ đó rồi!

Sở Tử Uyên cười nói: “Tới hôm đó, trong hoàng gia cũng có cuộc đua thuyền rồng, mỗi năm hoàng thất đều cử người tham gia, muội phải tới cổ vũ cho ta đó!”

“Thật sao?” Vân Tử Lạc thấy có phần mới mẻ: “Huynh cũng tham gia à?”

Sở Tử Uyên gật đầu: “Mấy hôm nay trong phủ đều đang làm bánh gạo nếp, lát nữa ta sẽ sai người mang qua cho muội một giỏ.”

“Bánh gạo nếp? Không phải bánh chưng sao?”

Sở Tử Uyên vò đầu: “Sao muội hay có từ ngữ mới mẻ thế? Bánh chưng là gì? Muội chưa đón lễ hội thuyền rồng bao giờ sao?”

Vân Tử Lạc mỉm cười né tránh chủ đề này. Trong ký ức của nàng, lễ hội thuyền rồng năm nào cũng có bánh gạo nếp ăn nhưng lại không biết nguồn gốc của nó.

***

Nhiếp Chính vương phủ.

Trong thư phòng nhỏ chỉ để Nhiếp Chính vương luyện thư pháp và nghỉ trưa, một cái bóng nhỏ thó đang dè dặt sắp xếp những mảnh giấy rải rác trên mặt bàn đá hoa sáng bóng.

Vân Hạo cầm một miếng giẻ khô trong tay, lau lớp bụi trên mặt bàn với vẻ hơi vụng về, vô tình chạm phải một xấp giấy trắng.

Thằng bé vội vàng cẩn thận để lại cho ngay ngắn, bỗng liếc thấy một góc của một tờ giấy lộ ra lại viết một cái tên không thể quen thuộc hơn.

Ba chữ ‘Vân Tử Lạc’.

Sắc mặt nó bỗng trắng bệch, tay khẽ run lên.

Ba chữ này được viết cực kỳ nghiêm túc, là lối chữ Khải, được viết từng nét từng nét, đúng bút tích của Nhiếp Chính vương.

Ngài ấy… Sao ngài ấy lại viết tên của nhị tỷ?

Vì quan tâm, nó bạo dạn rút tờ giấy đó ra, vừa nhìn lập tức ngốc nghếch luôn.

Cả một trang giấy toàn là ‘Vân Tử Lạc’ cùng ‘Lạc Nhi’, ngoài lối chữ khải, còn có lối chữ thảo, lối chữ lệ, đủ các loại kiểu chữ, rồng bay phượng múa, bút lực cương nghị, tất cả đều là chữ của Nhiếp Chính vương.

Mà chữ viết ra, ngoài hai cái tên này thì không còn gì khác.

Lúc này, ngoài vườn vọng tới tiếng bước chân mạnh mẽ.

Vân Hạo hoảng hốt, lập tức nhét mảnh giấy về chỗ cũ, cầm giẻ lùi ra phía tủ.

Nhiếp Chính vương mặc trường bào đen, sải bước đi vào.

“Hách Liên ca ca!”

Một tiếng kêu mừng rỡ vọng từ vườn tới, Lục Thừa Hoan áo đen mũ đen bê một chiếc đĩa đi tới.

Đây không phải phòng ngủ, nàng ta biết không cần kiêng dè.

“Có chuyện gì sao?” Thanh âm của Nhiếp Chính vương hơi lạnh, không nhìn nàng ta: “Chuyện lần này muội đã điều tra rõ ràng rồi, cũng nên quay về Nam Xuyên đi.”

Sắc mặt Lục Thừa Hoan ngượng ngập. Nàng ta quét mắt thấy Vân Hạo bèn trở mặt: “Rót trà cho ta!”

Vân Hạo ngẩn người, nó còn chưa từng pha trà nhưng vì đám hạ nhân thấy có nó ở đây đều đã lén lút ra ngoài chơi.

Nghe thấy vậy, nó lập tức bỏ dở việc đang làm, chạy vào nhà trong.

“Hách Liên ca ca, muội tới không phải chỉ vì mỗi chuyện này. Chẳng phải sắp đến lễ hội thuyền rồng sao? Muội tới xem huynh. Huynh xem này, hôm nay muội xuống bếp tất bật một lúc lâu, tự tay làm bánh gạo nếp cho huynh đấy!”

Lục Thừa Hoan tươi cười.

“Muội biết ta không thích ăn thứ này mà.” Nhiếp Chính vương nhặt một cây bút lông đầu nhọn trong hộp bút hình biển hoa, từ từ viết chữ lên giấy.

“Lần này khác mà, lần này muội đích thân tới Nguyên Kinh làm, dù gì huynh cũng phải nể mặt Thừa Hoan, nếm thử một chút chứ?”

Lục Thừa Hoan vẫn không từ bỏ.

Nhiếp Chính vương mới viết một chữ ‘Vân’, đột nhiên nhớ ra gì đó, cổ tay hơi khựng lại, rồi viết tiếp: Biển mây mờ ảo.

Khi nhìn thấy chàng viết xuống chữ ‘Vân’, sắc mặt Lục Thừa Hoan đã có sự thay đổi rõ rệt, nhìn thấy hàng chữ phía sau, dung nhan nàng ta mới từ từ trở lại bình thường, nhưng ánh mắt vẫn bắn ra tia oán hận.

“Nhiếp Chính vương, tiểu thư, mời dùng trà.” Vân Hạo bưng hai tách trà đi vào, đặt lên bàn.

Lục Thừa Hoan cầm tách trà lên, che giấu vẻ khó chịu trong ánh mắt mình. Vừa nhấp được một ngụm, nàng ta lập tức hắt cả tách trà lên người Vân Hạo.

“Nóng thế này! Muốn để ta bỏng chết à?”

Vân Hạo bị nước trà nóng rẫy làm bỏng cánh tay, thảng thốt kêu lên một tiếng, sợ hãi quỳ mọp xuống, cắn răng không dám nói thêm gì nữa.

“Thừa Hoan!”

Nhiếp Chính vương đập bàn đứng dậy, nhíu mày rất sâu, quát: “Đây là Nhiếp Chính vương phủ! Đừng có giở cái thói tiểu thư của muội ra đây! Cút ra ngoài!”

Nói rồi, chàng hằn học đậy chiếc đĩa bánh gạo nếp trước mặt nàng ta lại, gọi: “Người đâu, đưa cậu ta xuống kiểm tra vết thương.”

Một bóng đen rơi xuống, Quỷ Hình nhấc Vân Hạo bay ra ngoài.

Lục Thừa Hoan cắn chặt môi, thấy Nhiếp Chính vương không có ý sửa lại lời nói bèn bưng đĩa bánh gạo nếp đi ra ngoài.

Hách Liên ca ca đối xử với nàng ta như vậy, thật ra nàng ta không giận một chút nào, vì nàng ta biết huynh ấy vốn là một người không biết thương hoa tiếc ngọc.

Ví dụ như lão vương phi tặng bốn mỹ nữ cho vương phủ, Hách Liên ca ca liền tặng ngay cho mấy thuộc hạ làm nô tỳ, không giữ lại bên cạnh dù chỉ một ngày.

Nghĩ tới đây, nàng ta cảm thấy mình vẫn có sự khác biệt, tâm trạng bực dọc lập tức tan biến.

Vậy mà nửa canh giờ sau, nàng ta đã sa sầm mặt mũi, đứng trước thư phòng nhỏ.

Vân Hạo, kẻ hạ nhân mà Hách Liên ca ca phẫn nộ vì mình làm bỏng hắn hóa ra là đệ đệ của Vân Tử Lạc!

Hay lắm, chẳng phải đã đụng phải tay mình rồi sao?

Chỉ cần mang họ Vân đều đáng chết!

***

Lúc này, Vân Tử Lạc không hề hay biết Lục Thừa Hoan đã nhắm vào Vân Hạo, nàng đang ở bên Diêu Linh Linh tại phủ Thừa tướng.

Diêu Linh Linh đặc biệt gửi thiệp cho nàng, mời nàng tới phủ Thừa tướng chơi. Sau khi tới nàng đã thấy trên chiếc thuyền ở mặt hồ phía sau được xếp rất nhiều đồ ăn.

“Sao hôm nay tâm trạng của Diêu đại tiểu thư vui vẻ vậy?”

Nhìn thấy Diêu Linh Linh sắc mặt hồng hào, Vân Tử Lạc hớn hở hỏi.

“Cũng phải.”

Diêu Linh Linh xách vạt váy, cúi đầu có chút e thẹn.

Con thuyền nhỏ dập dềnh theo cơn gió nhẹ, trôi qua một vùng sen xanh mát, rồi trôi ra giữa hồ dưới sự đùa nghịch của Vân Tử Lạc.

“Tỷ có biết công chúa Trường Lạc của nước Đông Lâm sắp tới Kỳ Hạ không?” Diêu Linh Linh bất ngờ hỏi.

“Nước Đông Lâm, chính là quốc gia phía Đông Kỳ Hạ, có kinh tế phát triển đó ư?” Nàng từng đọc được trong địa khu chí.

“Ừm.” Diêu Linh Linh đưa mắt nhìn nàng, hơi nhíu mày lại, hạ thấp giọng nói: “Muội nghe cha nói đã xuất phát rồi, nếu không tới kịp lễ hội thuyền rồng thì chắc chắn cũng tới kịp trước sinh nhật của Thái hậu. Hơn nữa, là tới liên hôn.”

“Liên hôn?”

Bàn tay Vân Tử Lạc chợt đánh mất quy luật, phát ra những tiếng bồm bộp đập lên mặt nước. “Ý của muội là… trong số càng hoàng tử hiện thích hợp liên hôn của Kỳ Hạ chỉ còn…”

Tim nàng chợt thắt lại.

“Bát vương gia.”

Diêu Linh Linh nhìn nàng vẻ lo lắng: “Chính công chúa Trường Lạc chủ động đề ra yêu cầu muốn tới gặp mặt Bát vương gia. Mấy hôm trước Thái hậu đã triệu kiến Bát vương gia cùng mấy vị trọng thần qua bàn chuyện, tỷ không biết sao?”

Vân Tử Lạc lắc đầu, cha không có nhà, Nhiếp Chính vương cũng không nói với nàng. Cả Tử Uyên cũng không nhắc đến!

Mặc dù Tử Uyên từng nói huynh ấy thích nàng, sẽ cưới nàng, nàng cũng không quá để tâm nhưng trước khi vào Tứ vương phủ, trong lòng nàng thật ra vẫn còn chút hy vọng.

Chẳng trách hôm đó sau khi từ trong cung ra, huynh ấy bận rộn suốt, có lẽ đang điều tra về cô công chúa Trường Lạc kia.

Vì sao huynh ấy không nói tiếng nào?

Sợ nàng lo lắng ư?

“Lạc Nhi, tỷ đừng khó chịu, chuyện hôn sự của Hoàng tử là chuyện không thể tự làm chủ, giống như Tứ vương gia và tỷ đó.” Diêu Linh Linh an ủi.

“Khó chịu?”

Vân Tử Lạc thầm nhắc lại, ánh mắt hướng về phía mặt hồ xa xa.

“Chuyện hôn sự của Tử Uyên cứ định một cách qua quýt vậy sao? Với một người con gái còn chưa gặp mặt?” Nàng lẩm bẩm.

Diêu Linh Linh tưởng nàng đau lòng, vội cười nói: “Lạc Nhi, chuyện này chỉ mới nói thôi. Lỡ đâu cô công chúa kia đến rồi lại ưng Nhiếp Chính vương thì sao? Nhiếp Chính vương cũng chưa thành hôn mà!”

Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi tái đi, tim bỗng ngừng đập giây lát.

Nàng chợt bàng hoàng nhận ra khi nghe thấy chuyện công chúa Trường Lạc ưng ý Nhiếp Chính vương, trong lòng bỗng không thoải mái.

Mà ban nãy khi nói về Tử Uyên lại không có cảm giác này.

“Nghe nói cô công chúa Trường Lạc đó coi trời bằng vung, hống hách vô cùng. Chắc chắn cô ta sẽ ưng ý nam nhân xuất sắc nhất Kỳ Hạ. Vả lại muội nghĩ Nhiếp Chính vương nhất định là cũng muốn cưới cô ta. Nước Đông Lâm là một quốc gia thân cận hùng mạnh đến thế, giành được cô ta coi như… giành được một nửa thiên hạ của Kỳ Hạ rồi.”

Một nửa thiên hạ?

Đây chẳng phải chính là những gì Nhiếp Chính vương cần sao?

Mà nếu Nhiếp Chính vương thật sự muốn, Thái hậu cũng chẳng ngăn cản được.

Cảm giác khó chịu trong lòng Vân Tử Lạc càng lúc càng mãnh liệt, hồn vía cũng có chút ngẩn ngơ, vì sao lại như vậy?

Lòng nàng càng lúc càng rối bời, nàng phát hiện ra mình thật sự đã động lòng với gã nam nhân đáng chết đó rồi…