Sở Hàn Lâm hai mắt đỏ quạch, tóc tai bù xù, chân nam đá chân chiêu đi về phía giường.
Vân Tử Lạc gập sách lại cái ‘bộp’, sắc mặt lạnh như băng.
“Tứ vương gia, đã muộn vậy rồi còn xông vào phòng ta, không hay lắm thì phải?”
Sở Hàn Lâm nhào thẳng về phía giường, Vân Tử Lạc đã lật người nhảy xuống giường.
Sở Hàn Lâm dứt khoát treo lơ lửng cả
người trên mép giường, quay đầu trừng mắt hỏi: “Hôm nay Bình Nhi tới chỗ ngươi, vì sao lại đẩy ngã nàng ấy?”
Vân Tử Lạc đi ra phía ngoài, vừa đi vừa
nói: “Tỷ ta không cẩn thận vấp ngã ở chỗ ta, quay về chắc chắn sẽ khăng
khăng nói rằng mình tự ngã, nhưng ngươi lại không tin, quyết cho là ta
đẩy, bây giờ tới chất vấn ta. Nếu ta nói không phải do ta đẩy, ngươi
chắc chắn sẽ chửi ta là ngụy biện. Nếu trong lòng ngươi đã có câu trả
lời rồi, hà tất phải hỏi ta thêm một câu vô nghĩa?”
Nói xong, nàng đã đi ra bên mép cửa.
Sở Hàn Lâm bị nàng chặn họng, không nói được gì, đuổi theo ra ngoài, bổ nhào về phía Vân Tử Lạc, đè nàng lên tấm cửa.
“Cái miệng nhỏ này ăn nói cũng giỏi phết đấy, thật không ngờ ngươi trang điểm vào cũng rất xinh đẹp.” Hơi thở Sở Hàn Lâm nồng nặc mùi rượu, ánh mắt bộc phát một ngọn lửa hừng hực.
“Nhưng mà dáng ngươi rất tuyệt…”
Vân Tử Lạc đập tay hắn ra, ánh mắt hơi
lạnh. Nàng co gối lên, húc vào ‘sinh mệnh’ của hắn. Sở Hàn Lâm dù đã
uống rượu nhưng phản ứng còn rất nhanh, một tay giữ chặt, cả người đổ về sau, bay ra ngoài.
Nhưng vẫn bị nàng húc vào mu bàn tay, cơn đau lan ra khắp cơ thể…
“Tứ vương gia, hôm nay ngươi gặp may đấy.”
Song cửa sổ bị đẩy ra, một cái bóng nhảy vọt vào, nhưng lại là Triển Hưng, cung kính bước lên gọi một tiếng ‘nhị tiểu thư’.
Phía sau có một ngó vào theo, cười nói:
“Tứ vương gia, ngài nên ra ngoài là hơn, bao nhiêu người nhìn thế này,
thể diện biết giấu đi đâu!”
Người vừa nói lại là Quỷ Hồn.
Đầu mày Vân Tử Lạc giật điên cuồng, bờ
môi rụt lại. Nàng quay người đi vào trong phòng nhưng khi ngước mắt lên
nhìn thấy bên trong có thêm một người thì chợt ngẩn ra.
Sở Hàn Lâm phẫn nộ lồm cồm bò dậy, chỉ vào cửa sổ, mắng: “Đám chó săn các ngươi núp trong phủ của ta làm gì?”
Quỷ Hồn kinh ngạc: “Núp? Chúng tại hạ
phụng mệnh ở đây bảo vệ Vân nhị tiểu thư. Giờ cô ấy còn chưa lấy ngài đã phải ở trong phủ của một người đàn ông xa lạ. Chúng tại ạ phải phòng
gian tặc, phải phòng lang sói!”
Sở Hàn Lâm tức đến nỗi run cả tay: “Ngươi to gan thật, dám nói bổn vương là sói!”
Triển Hưng tiếp lời: “Cậu ấy đâu có nói
vương gia ạ, cậu ấy nói là phòng sói ban đêm xong vào phòng. Vương gia,
ngài uống say rồi, để chúng tại hạ dìu ngài về phòng nghỉ ngơi.”
Sở Hàn Lâm thở hồng hộc trong cơn tức, mặt nóng bừng bừng, vung tay áo: “Cút hết cho ta, bổn vương tự đi!”
Hắn kéo cửa, sải bước đi ra.
Sắc mặt Quỷ Hồn thay đổi ngay lập tức, quát lên với Triển Hưng: “Ngươi ra đây!”
Triển Hưng cũng trở mặt, chắp tay nói: “Sao? Không phải cần phòng sói à? Lẽ nào vương gia nhà ngươi thì được cho vào?”
Nét mặt Quỷ Hồn không vui vẻ gì: “Ta
muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi cũng biết tính chủ nhân nhà ta đấy! Hôm
nay vương gia nhà các ngươi có việc bỏ đi rồi, ngươi mà chọc vào vương
gia nhà ta thì không ai cứu được hết!”
Thấy Triển Hưng mặc dù có chút sợ hãi
nhưng không hề lùi xuống, Quỷ Hồn cười nói: “Không phải ta nói nhé,
ngươi cảm thấy vương gia nhà ta có thể làm gì Vân nhị tiểu thư? Với tính cách của cô ấy, ngươi cảm thấy vương gia nhà ta dám chọc giận sao? Nếu
chọc vào được đã chẳng đợi tới hôm nay, giương mắt nhìn người ta chạy
đến phủ người khác sao? Đã xử ngay tại Vân phủ rồi!”
Triển Hưng ngẫm nghĩ: Phải, nói cũng có lý.
Thế là hắn bèn lui ra.
“Nhiếp Chính vương tới xem trò cười của ta đấy à?”
Chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy hắn trong lòng Vân Tử Lạc lại dâng lên một cảm giác tức giận.
Nghĩ tới nụ cười châm chọc của hắn tối đó, nàng chỉ muốn vung một gậy, đập thẳng vào cái mặt băng tuyết ngàn năm của hắn!
Nhiếp Chính vương thấy nàng như vậy,
khóe môi bỗng rướn lên một nụ cười. Chàng dựa vào chiếc ghế thái sư bên
tường vẻ đùa cợt, uể oải nói: “Không phải, ta đến trông coi nàng.”
“Trông coi ta?”
Vân Tử Lạc ngạc nhiên.
“Không thể để nàng bị đàn ông họ Sở lừa gạt.”
Nhiếp Chính vương khẽ thu lại nụ cười, bày ra ba phần nghiêm túc.
Lồng ngực Vân Tử Lạc như sắp nổ tung tới nơi, lớn tiếng quát: “Ngài quản quá nhiều rồi thì phải! Ta phụng chỉ gả vào Tứ vương phủ, mặc dù chưa bái đường nhưng cũng coi như đã là nữ
nhân của Sở Hàn Lâm, cho dù ta muốn cùng hắn làm vài việc, ngài cũng
không cấm được!”
Ánh mắt u tối của Nhiếp Chính vương chợt lạnh, thanh âm cũng như băng giá: “Nàng cứ chờ xem ta có quản được không.”
Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc giảm
xuống mấy độ, Vân Tử Lạc chợt rùng mình, giận quá lại bật cười: “Vậy nếu ta muốn lên giường với Sở Hàn Lâm thì sao?”
“Nàng dám!”
Cùng với câu nói giận dữ lạnh ngắt ấy, bóng Nhiếp Chính vương đã bay từ ghế thái sư tới trước mặt Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc vênh mặt lên, hỏi ngược lại:
“Ta và hắn kết làm phu thê, mấy chuyện nội bộ này cũng cần Nhiếp Chính
vương bộn bề trăm sự phải lo lắng sao?”
“Đương nhiên!”
Đôi mắt Nhiếp Chính vương nhìn nàng chằm chằm: “Nàng có thể bái đường cùng hắn, nhưng đừng hòng… viên phòng!”
Câu nói thô lỗ kia bị chàng nuốt xuống.
Vân Tử Lạc câm nín vì lý lẽ của hắn, từ tốn nói ra một câu: “Vậy Nhiếp Chính vương muốn viên phòng cùng ta à?”
Nhiếp Chính vương sững người, hai má bỗng đỏ bừng, miệng lẩm bẩm: “Nói linh tinh cái gì vậy?”
“Không phải sao?”
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú chín chắn
kia bỗng đỏ rực, Vân Tử Lạc sửng sốt giây lát, cơn giận bỗng dưng không
bốc lên được nữa, trong lòng nảy sinh một trò đùa ác ý.
“Ngài nói có phải không~” Nàng cất giọng dịu dàng, hoàn toàn phát huy cơ thể thướt tha, yểu điệu, giơ cánh tay
vòng qua cổ hắn, hỏi khẽ.
‘Ầm’ một tiếng, đầu óc Nhiếp Chính vương nổ tung, chân mềm nhũn, trái tim đã bay tới tận đâu rồi. Chàng giơ cánh tay run rẩy đỡ lấy vòng eo thon gọn như dương liễu của nàng, cả người
run run.
Trong lòng bỗng được lấp đầy bởi một cảm giác ngọt ngào và hưng phấn đột ngột kéo tới, lâng lâng không biết đang đứng đâu…
“Lạc Nhi… Lạc Nhi…”
Cảm nhận được cơ thể yếu mềm của người
con gái đang ở trong lòng mình, đôi tay xinh đẹp kia đang ôm lấy cổ
mình, Nhiếp Chính vương cảm thấy sắp không thở được, sắp phát điên rồi,
vô thức lẩm bẩm.
Vân Tử Lạc sững người rồi đẩy mạnh hắn ra.
Nhiếp Chính vương bỗng chốc cảm nhận
được vòng tay trống trải, người con gái chàng yêu nhất đã không còn ở đó nữa, một sự hoảng loạn vu vơ dâng lên.
“Lạc Nhi, đừng…”
Một cái tát đau điếng đã bay thẳng vào mặt chàng!
“Quả nhiên là ngươi suy nghĩ như vậy! Nhiếp Chính vương, ngươi thật bỉ ổi!”
Vân Tử Lạc nhìn rõ ngọn lửa không chút
giấu giếm trong mắt hắn, trong lòng vừa khó chịu vừa phẫn nộ, còn cả một cảm giác không tên đang hòa quyện.
Sao hắn có thể như vậy chứ? Sao có thể?
Không có được thứ gì thì hủy hoại ư?
Nhiếp Chính vương không chút phòng bị,
cũng vốn không định phòng bị, để mặc cho bàn tay đó tát vào má phải của
mình, sau cơn đau rát, má đã sưng lên một mảng.
Chàng ôm mặt, im lặng nhìn nàng chăm chú.
“Đừng có nhìn ta như thế.”
Vân Tử Lạc quay đầu đi, có chút chột dạ.
Đáng chết, không được nhìn vào mắt hắn!
Ánh mắt khi nghiêm nghị thì khiến nàng
sợ hãi, không dám tới gần, nhưng khi nghiêm túc, lại như bây giờ đây,
khiến nàng phát sinh một sự lo lắng khác…
Vừa nghĩ nàng vừa xoa xoa đôi tay đau
nhức, ban nãy tức giận tát theo bản năng, không ngờ lại mạnh vậy, quên
luôn cả người mình đánh là ai. Nàng lùi sau hai bước, chạm vào mép
giường.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý bị phản kích rồi.
Nhưng rất lâu sau Nhiếp Chính vương không có động tĩnh gì.
Một sự đau đớn ánh lên trong đôi mắt Nhiếp Chính vương, khóe môi lại cong cong một nụ cười: “Đúng là nha đầu ngốc.”
Chàng rút từ trong lòng ra một chiếc lọ
nhỏ đặt vào tay nàng: “Đây là thuốc cao làm tan nóng, thanh mát, bôi lên đi, sẽ không đau nữa.”
Vân Tử Lạc rụt tay lại không nhận, quát: “Người đi ngay! Ngươi ra ngoài!”
Nhiếp Chính vương khó xử đặt lọ thuốc
lên bàn, nói: “Ta để đây nhé, ngàn vàng khó mua đấy, đằng nào cũng vứt
chi bằng dùng đi. Nàng thông minh như vậy sẽ biết nên lựa chọn thế nào.
Ta đi đây.”
Chàng bịn rịn nhìn nàng rồi sải bước đi ra khỏi phòng.
Vân Tử Lạc tức giận đấm tay lên giường.
Bản thân sau khi đánh hắn cũng có chút
hối hận, Nhiếp Chính vương không phải Sở Hàn Lâm, nhưng mà cứ quản lý
nàng như vậy, nàng cũng chịu không nổi.
Thế mà đánh hắn rồi, phản ứng của hắn lại như vậy… khiến nàng cũng bối rối.
Nhớ tới hắn còn vết thương vì cứu Đào Nhi, Vân Tử Lạc cũng buột miệng hét to: “Quay lại đây!”
Nhiếp Chính vương lúc này đang lạnh lùng đứng trong sân, Quỷ Hồn ấp ủng hỏi: “Vương gia, mặt ngài…”
“Quỷ Mị vẫn chưa về à? Có tin tức gì không?” Nhiếp Chính vương yên lặng nhìn một lượt, không để ý tới câu hỏi của hắn.
Quỷ Hồn lắc đầu: “Vẫn chưa quay về ạ,
mấy người của bát vương gia cũng chưa quay về. Thuộc hạ đang lo không
biết có chuyện gì không.”
Ánh mắt Nhiếp Chính vương nhìn về bóng
tối xa xăm, hạ thấp giọng: “Họ thì sẽ không việc gì, chỉ lo Đào Nhi… tạm thời đừng nói cho nàng ấy biết.”
Quỷ Hồn vừa định nói gì thì vọng tới tiếng hét của Vân Tử Lạc.
Hắn chỉ kịp cảm thấy có một luồng gió lướt qua mặt, sau đó Nhiếp Chính vương biến mất.
Hắn há hốc miệng, ánh mắt tỏ ra kích động, thầm cảm thán: Cuối cùng cũng được thưởng thức trình độ thật sự của chủ nhân…
“Chuyện gì vậy?” Giọng Nhiếp Chính vương đang đè nén sự xao động.
Vân Tử Lạc hít sâu một hơi, sắc mặt điềm đạm như nước: “Vết thương của ngươi sao rồi? Lần trước đa tạ ngươi đã
dùng chân khí cứu Đào Nhi.”
Sau giây phút ngẩn ngơ, đôi mắt phượng của chàng hơi rướn lên, nói: “Không sao, lâu dần sẽ khỏe.”
“Thế vết thương trên cánh tay của ngươi là thế nào?” Vân Tử Lạc nhíu mày: “Sao không băng bó?”
“Vết thương nhỏ, không hề gì.”
Nhiếp Chính vương ngồi xuống ghế thái
sư, cầm tách trà trên bàn lên, bên trong còn nước trà Vân Tử Lạc uống
một nửa, chàng không thèm nhìn, đưa ngay lên miệng nhấp khẽ.
Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi thay đổi, định nói gì đó lại thôi.
Sau một lát yên ắng, nàng trầm xuống, bước tới: “Vén tay áo lên, ta băng bó cho ngươi!”
Đôi mắt Nhiếp Chính vương ánh lên vẻ sửng sốt.
“Nhanh lên! Đừng để ta đổi ý!”
Vân Tử Lạc thúc giục, chỉ mong băng cho nhanh để hắn lập tức biến mất.
Nhiếp Chính vương nghe vậy, vội vàng đặt tách trà xuống, xắn cao tay áo lên, đặt vết thương trên cánh tay lên bàn.
Vân Tử Lạc kiểm tra diện tích vết thương, quay về phòng, mở một chiếc hòm của hồi môn ra, lấy hộp băng thuốc đã mang theo.
Nàng lấy rượu sát trùng trước rồi quấn vải lên, thắt một cái nút hình bươm bướm.
Nhiếp Chính vương tủm tỉm cười mãi, nhìn đôi mày nàng ở gần ngay trước mắt, tỉ mỉ vẽ lại nó vô số lần trong trái tim…
“Xong rồi.”
Vân Tử Lạc đứng dậy, thở phào.
Lúc ấy Nhiếp Chính vương mới thu ánh mắt lại, gật đầu: “Khá lắm, giống như từng được học hành qua.”
Vân Tử Lạc lặng lẽ đi ra ngoài, Nhiếp Chính vương cũng ra theo, Quỷ Hồn và Triển Hưng vội biến khỏi khung cửa sổ.
Nhiếp Chính vương đi thẳng ra bên ngoài, ánh mắt sắc bén quét xung quanh một lượt: “Có động tĩnh gì?”
Quỷ Hồn bước từ bóng tối ra, đưa một tờ giấy: “Vương gia, ngài xem cái này…”
Nhiếp Chính vương đọc nét chữ trên giấy, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.
“Để ta xem!”
Chẳng biết Vân Tử Lạc đã xuất hiện giữa sân từ lúc nào, giơ tay giật lấy tờ giấy, lạnh giọng hỏi: “Đào Nhi biến mất từ khi nào?”
Triển Hưng vội vàng bước qua, sợ chủ
nhân của mình không có mặt sẽ bị Vân Tử Lạc lãng quên. “Nửa canh giờ
trước, đã phái người đuổi theo rồi.”
Vân Tử Lạc nắm chặt tay lại, mảnh giấy viết “Muốn cứu Đào Nhi, để Vân Tử Lạc một mình tới tửu lầu thành Tây.” bị nàng bóp nát.
“Ta đi.”
Nàng quay người lao vào phòng, thay một
bộ y phục cưỡi ngựa màu be gọn gàng, thắt xong tuyết sát, cầm sẵn kim
đao rồi bước ra ngoài.
Bóng Nhiếp Chính vương cao lớn bay từ trên nóc nhà xuống, dừng lại trước mặt nàng, hạ thấp giọng: “Ta đi cùng nàng.”