Lạc Nhi Ý

Chương 239: Là ta giấu nàng!




Bảo Đức cung

Vân Hạo cùng Vân Tử Lạc nói chuyện được một lúc,thì Nhiếp chính vương mang thuốc vào, sau khi uống thuốc xong đệ ấy liền ngủ say.

Vân Tử Lạc cùng Nhiếp chính vương ngồi ở đầu giường, nhìn đệ ấy ngủ.

"Huyền băng chưởng quả nhiên lợi hại như lời đồn"

Nhiếp chính vương câu dẫn cánh môi, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng," Thể chất của nó được truyền huyển băng chưởng, sẽ trừ độc rất nhanh, mấy ngày nữa thôi sẽ khỏe lại như thường"

Vân Tử Lạc nghe vậy liền cao hứng, nói: " Huyền băng chưởng là môn công phu cực kỳ khó luyện, muốn luyện được cũng phải mất 8,9 năm, luyện được rồi có thể chống được bách độc trong dân gian,có chuyện đó thật sao?"

Nhiếp chính vương khẽ mỉm cười, " là thật, nếu muốn luyện thành công cũng cần 8,9 năm, hơn nữa rất khó. Nhưng trong có thể Hạo nhi được truyền chi khí Huyển băng chưởng, nếu ăn được băng quả thì có thể đả thông kinh mạc, nói cách khác chẳng khác nào có chín mạng"

Ánh mắt Vân Tử Lạc sáng lên.

"Băng quả?"

Nói như thế, nàng nhất định phải nghĩ mọi cách giúp Hạo nhi luyện thành nó.

Ít nhất, như vậy nàng sẽ không sợ đệ ấy bị người khác hạ độc, không lo nàng đến muộn không cứu kịp đệ ấy.

"Lạc nhi biết rõ Huyền Băng chưởng sao?"

Nhiếp chính vương hỏi ngược lại.

"Bắc Đế Băng Thành"

"ừm, Huyển băng chưởng đích thực là môn tuyệt công của Hoàng thất Bắc Đế, không truyền ra ngoài. Sở dĩ gọi là Huyền Băng chưởng là vì muốn luyện thành nó, phải cực khổ tu luyện mười năm trong hàn băng, người bình thường cũng khó mà luyện thành được"

Vân Tử Lạc gật gật đầu.

Môn công phu này đích thực là rất hiếm, nhưng Ngô Đại sau một lần bị truy sát rơi xuống vực sâu, sau khi ăn một loại quả lạ thì tư chất huyền băng liền biến mất,Huyền băng chưởng không còn trong người hắn nữa.

"Trong Hoàng cung Bắc Đế có một loại băng quả, loài cây này chỉ sinh trưởng trên đỉnh núi tuyết,được các lớp tơ tằm bao quanh, nếu hái được loại quả này xuống nhất định phải được giữ trong băng tằm, nếu không chưa đầy một ngày đã dập nát"

Nhiếp chính vương giải thích: " băng quả này chỉ dùng cho huyền băng chưởng, huyền băng chưởng lại không được truyền ra ngoài, huống chi loại quả này trăm năm mói kết quả một lần"

Nghe vậy, ánh mắt Vân Tử Lạc lập tức tối sầm lại, nhưng nàng lại không vì thế mà mất đi niềm tin.

Lúc này nàng mới lên tiếng: " Nếu trên đời đã có loại quả ấy, ta tất nhiên sẽ vì Hạo nhi mà thử một lần"

Nhiếp chính vương vươn tay ra,vuốt vuốt mái tóc nàng: " Nếu Lạc nhi muốn, ta sẽ dâng hai tay lên cho nàng"

Vân Tử Lạc lập tức cảm thấy ấm áp/

Nhưng cũng chỉ trong lòng Nhiếp chính vương hiểu, khả năng này nhỏ đến nhường nào.

Truyền thuyết nói răng, hoàng đế bắc đế lúc còn trẻ vốn là một nhân vật phong vân, tính tình thất thường, nói một là một, về sau lúc già đi lại càng thần bí, hơn mười năm nay vẫn chưa bước ra khỏi Băng Thành nửa bước.

Người ở Bắc Đế nhìn thấy ông ấy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Chàng cũng không nghĩ mình có thể gặp được ông ấy.

Hơn nửa ngày trôi qua, màn đêm buông xuống, trăng bắt đầu mọc lên ở phía đông, Sau khi tắm xong suối nước nóng, Vân Tử Lạc qua thăm Vân Hạo một lúc rồi quay lại giường, nàng khoác áo choàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời không cảm thấy buồn ngủ.

Nhiếp chính vương cũng vừa tắm suối nước nóng xong, rón rén bước tới cạnh nàng.

Thân hình cao lớn lập tức chặn ngang tầm mắt Vân Tử Lạc.

"Bảo bối Lạc nhi, nàng đang nhìn gì vậy"

Giọng Nhiếp chính vương đầy yêu thương, chàng cũng chen xuống ngồi xuống giường, ôm ngang eo người con giá, tỳ cằm lên vai nàng.

"Không có gì"

Vân Tử Lạc cười nhẹ một tiếng.

Im lặng được một lúc, Nhiếp chính vương liền quay mặt nàng lại, môi mõng khẽ nhếch: " Ta có chuyện muốn nói với nàng"

"Chuyện gì?"

Vân Tử Lạc nhướng mày.

Nhiếp chính vương thấp giọng nói: " Hôm đó, nàng ở trong cung của Hồng Ngọc công chúa, có phát hiện điều gì khác thường không?"

"Biết. Hồng Ngọc công chúa chưa chết?"

Vân Tử Lạc nhàn nhạt đáp.

"Nàng biết?"

Nhiếp chính vương ngạc nhiên hỏi.

"Làm sao vậy?"

Vân TỬ LẠc nhìn chàng: "là ta đoán, thực sự chưa chết sao?"

Nhiếp chính vương gật đầu nhẹ, nói: " Nàng ta chưa chết, hơn nữa bây giờ đang ở nguyên kinh"

"Ở nguyên kinh"

"CHính xác thì, một tháng trước nàng ta ở Nam Xuyên"

"Chàng biết rõ nàng ta ở đâu sao?"

Vân Tử lạc hỏi ngược lại.

"Biết, hơn nữa, là ta giấu nàng ta đi"

Nhiếp chính vương trả lời nàng ngắn gọn.

"Còn gì nữa không?"

Vân Tử Lạc nhàn nhạt hỏi tiếp, đôi mắt hạnh sáng như sao nhìn thẳng về phía Nhiếp chính vương không rời đi nửa giây.

Một tia đề phòng chợt lóe qua đôi mắt của nàng.

Hồng ngọc công chúa chết nhiều năm nay, chẳng lẽ là vì năm xưa Hách Liên Ý đưa nàng ta đi.

Nhiếp chính vương không thấy trên mặt nàng có vẻ gì không vui vẻ, lúc này mới yên tâm trả lời: " Trong cung đều nói rằng nàng ta rơi xuống giếng nước mà chết, thực tế, là Thái hậu muốn giết nàng ta"

"Ta đã biết sớm chuyện này, không muốn âm mưu của thái hậu thực hiện được, nên mới cứu nàng ta, cho nàng ta uống một loại thuốc, sau đó nghĩ cách đưa nàng ta ra khỏi cung"

"Vậy đi đâu?"

Vân Tử LẠc khẽ mỉm cười, "Ta nghe Tử Uyên nói, tỷ tỷ của huynh ấy qua đời đã mười năm,nói như vậy,tức là mười năm nay nàng ta vẫn sống?"

"Ừm, sống tại một làng nhỏ ở Nam Xuyên, mấy vị phu nhân của Tiếu Đồng thay nhau chăm sóc nàng ta"

"mấy vị phu nhân của Tiếu ĐỒng?"

Lúc này, VÂn Tử Lạc mới kinh ngạc hỏi.

Nhiếp chính vương ngạc nhiên: " Sao vậy?, bọn họ đều ở Nam Xuyên cả"

"Hắn có vài vị phu nhân?"

Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút.

Nàng quả thực chưa từng nghe qua chuyện này, lúc này sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh....

Nàng cũng chưa từng nghe huynh nói qua về việc huynh ấy có phu nhân, cho nên mới đồng ý cho huynh ấy một tháng....

Nghĩ đến đây, mặt nàng không khỏi đỏ lên...

May mắn, thật đúng là may mắn....

"Nàng không biết sao?"

Lúc này, Nhiếp chính vương nư bừng tỉnh ra, ánh mắt hoài nghi nhìn nàng chằm chằm.

"Ta cùng Tiếu Đồng chừa là gì của nhau, vì sao ta lại phải biết rõ đời tư huynh ấy?"

Vân Tử Lạc ngẩng đầu, khẳng khái đáp.

Vốn lúc nãy nàng cũng có chút xấu hổ, nhưng bây giờ nàng đã cảm thấy bình thường trở lại.

Thế cũng may, như vậy nàng cũng đỡ áy náy với Tiếu Đồng hơn.

Nhiếp chính vương hài lòng câu dẫn cánh môi, cười sung sướng.

"Nàng không biết rồi, Tiếu ĐỒng đã nạp ngũ thiếp rồi"

"Ngũ thiếp?"

Vân Tử Lạc sững người.

Tiếu Đồng nạp ngũ thiếp?

Cho dù ở thời đại này, nam nhân nạp ngũ thiếp cũng không nhiều.

Ở Kỳ Hạ, số thiếp cũng bị hạn chế. Như thân phận cao quý của Nhiếp chính vương cùng lắm cũng chỉ có thể cưới hai phu nhân, nạp tám thiếp mà thôi.

Nàng híp đôi mắt hạnh lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Nhiếp chính vương: " hách Liên Ý, chàng có nạp thiếp hay không? "

Nhiếp chính vương sững sờ, đột nhiên bật cười.

"Nếu là vậy, nàng sẽ làm thế nào?"

Sắc mặt Vân Tử Lạc trầm xuống: " Đừng nói là chàng làm vậy, cho dù chàng nghĩ như vậy thôi, ta cũng sẽ không do dự mà rời đi, trên thế giới này nhiều nam nahan như vậy, vì sao ta lại cứ chôn chân ở một chỗ"

"Đừng, đừng!"

Nhiếp chính vương vội vàng vươn tay, sít sao ôm nàng vào lòng.

"Đừng rời khỏi ra! Ta đâu có như vậy!Lạc nhi ngốc, lòng của ta nàng còn không hiểu sao? Đời này kiếp này, ta chỉ cần có nàng là đủ rồi"

Được ôm người con gái mềm mại như ngọc vào lòng, Nhiếp chính vương thõa mãn vô cùng, giọng nói cũng vì vậy mà trở nên nhu hòa hơn.

"Vậy chàng giải thích chuyện Hồng Ngọc công chúa là thế nào?"

Có chuyện như vậy, trong lòng người con gái nào cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Vân Tử Lạc cong môi đỏ mọng, không che dấu vẻ bất mãn.

"Ta và nàng ta không có gì, chỉ giúp nàng ta che giấu thân phận mà thôi" Nhiếp chính vương thấp giọng bên tai nàng.

"Lúc ở Nam xuyên, chàng không đến thăm nàng ta sao?"

"Không, lúc về Nam Xuyên, nhớ thì đến thăm một lát, dù sao nàng ta cũng là biểu muội của ta, ở Nam Xuyên lại không quen biết ai"

Nhiếp chính vương vừa vuốt tóc nàng vừa nói.

Cảnh Hoa vương phi là muội muội của tiên đế, Hồng Ngọc công chua lại là con gái của tiên đế, giữa bọn họ là quan hệ biểu ca biểu muội.

Nói như vậy, Nhiếp chính vương cũng là biểu ca của Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên.

Nhưng mà bọn họ lại giống như người xa lạ,

"Nói cho nàng biết cũng vì sợ nàng hiểu lầm ta"

Nhiếp chính vương hôn tóc nàng,bất đắc dĩ nói.

"Ừm"

Vân Tử Lạc cười khúc khích: " Vậy chàng có ý định nói cho Tử Uyên biết không? Dù sao đó cũng là tỷ tỷ của huynh ấy"

Nhiếp chính vương trở mình, đem thân thể người con gái áp xuống giường, rồi nằm xuống, sít sao ôm chặt lấy nàng,

"Ừm..." Khóe miệng Vân Tử Lạc ngâm khẽ một tiếng, rút cánh tay bị đè ra.

Tiếng rên rỉ như làm đầu Nhiếp chính vương nổ tung lên.

Nhưng chàng cũng không dám lỗ mãng, chỉ dám ôm chặt người con gái, giọng đã khản đặc: " CÒn có một chuyện xưa, từ từ rồi hắn sẽ nói cho nàng"

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông đạp vào mặt nàng, làm cho gò má của Vân Tử Lạc nhịn không được liền nóng lên