Lạc Nhi Ý

Chương 227: Là ta- Ý, ta tới cứu nàng đây!




Dù sao ở phía trên cũng là cả một khối gạch khổng lồ, nếu không có trọng lực lớn thì nhất định không thể nào nứt ra như vậy được. Huống hồ đây là tẩm điện của Hồng Ngọc công chúa lúc còn sống, sớm đã bị bỏ hoang, sẽ chẳng có ai tới cứu bọn họ.

Vân Tử Lạc nhìn lên phía trên,biết hắn muốn làm gì, còn chưa mở miệng lên tiếng, thì Sở Tử Uyên đã nhảy xuống dưới.

Con dao hơi nhếch ra rồi trở lại nguyên trạng, vì Vân Tử Lạc rất nhẹ nên cũng không tạo ra sức nặng lên nó.

Sở Tử Uyên rất nhanh liền chìm xuống nước, từng bọt nước sùng sục nổi lên từng chuỗi...

Vân Tử Lạc nhíu mày.

Nước này dù không bẩn nhưng chắc chắn là lạnh đến thấu xương.

"tử Uyên, Tử Uyên"

Một hồi sau vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi sợ hãi.

Sau một tiếng "ùng ục", một đầu người từ dưới làn nước chui lên, người đàn ông tóc tai ướt nhẹp, đúng là Sở Tử Uyên.

"Lạc nhi, phía dưới có một mật đạo, chúng ta có thể ra ngoài rồi"

Sở Tử Uyên vui mừng nói.

Ánh mắt Vân Tử Lạc sáng ngời, nhìn lên mặt nước nói: " Được, để ta xuống"

Nàng rút con dao găm ra, dáng người linh hoạt nhảy lên, chìm xuống vào làn nước, nàng nín hơi, thân thể trầm xuống

Hai người họ chìm xuống, khi chân chạm đáy, một bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Tử LẠc kéo nàng về phía hắn.

Vân Tử Lạc mở mắt, nhìn thấy Sở Tử Uyên kéo mình về một phía, liền đi về phía đó.

Càng đi nước càng cạn, dần dần đầu họ cũng lộ lên khỏi mặt nước, nhưng mà cố ngực vẫn còn chìm trong lòng nước, mãi đến khi họ lên bờ.

Lúc này, họ đã đứng trước một lối đi nhỏ hẹp.

"Đi về phía này"

Sở TỬ Uyên lau nước trên mặt, nhìn Vân Tử Lạc, hắn có chút giật mình.

Người con gái tóc dài ướt nhẹp dính sát người, gò mà nàng có vài hạt nước hơi hồng hồng, rất xinh đẹp.

"Có lạnh hay không?" Hắn nhịn không được hỏi/

"Không cần lo lắng" Vân Tử Lạc trầm giọng đáp, đi trước về phía mật đạo vừa đi vừa lấy Dạ minh châu ra soi đường.

Sở Tử Uyên vội vàng đuổi theo nàng, đi song song bên cạnh nàng.

Hai người đi được một lúc thì liền nhìn thấy một phòng mật thất nhỏ.

"Đây là nơi nào? Chẳng lẽ có người sống ở đây sao?"

Vân Tử Lạc ngạc nhiên hỏi.

Căn phòng này khoảng chừng mười mét vuông, bên trong đặt hai chiếc giường nhỏ, một cái bàn, bốn cái ghế gỗ, còn có một tủ treo quần áo, mặc dù dã cũ nhưng vẫn giữ được hình dáng.

Chỉ là trên giường và gia cụ đều bị phủ lớp bụi dày, chắc chắn đã lâu không có người ở.

Sở Tử Uyên trầm mặc không nói gì, trực tiếp đi đến bên cạn giường, càm lấy một con búp bê trên giường, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Vân Tử Lạc mở tủ quần áo ra, bên trong có nhiều nhện, góc từ còn giăng đầy mạng nhện.

Trong tủ có treo mấy bộ y phục, kích thước không lớn, lắm, chắc là y phục của một tiểu cô nương.

Sở Tử Uyên cầm lấy con búp bê vải, giọng nói kích động: " Lạc nhi, vì sao Hồng Ngọc lại ở chỗ này? Đây đều là đồ của tỷ ấy"

Hắn chỉ vào bộ y phục màu hồng phấn trong tủ, ánh mắt hơi ngập nước.

"Ta nhớ, vẫn còn nhờ, luc đó là sinh nhật mẫu phi, tỷ ấy đã mặc bộ y phục này múa..."

"Tử Uyên, chẳng phải huynh nói Hồng Ngọc mười năm trước rơi xuống giếng này mà chết sao?"

Vân Tử LẠc cắt đứt hồi tưởng của hắn.

Sở Tử Uyên gật đầu:" Là mười năm trước, lúc ấy tỷ ấy mới mười tuổi, ta cùng tỷ ấy không lớn hơn nhau bao nhiêu, mặc dù là tỷ tỷ của ta nhưng ta chưa bao giờ gọi nàng là tỷ tỷ"

"Tỷ ấy bị rơi xuống giếng sao?"

Vân Tử Lạc hỏi.

Sở Tử Uyên lắc đầu: " chuyện đó ta không biết,nhưng ta đoán, chắc là tỷ ấy được đưa đến đây"

"Nhưng vì sao lại có mật đạo này? Tử Uyên, có chuyện này, ta nói huynh đừng kích động..."

Vân Tử Lạc ấp úng.

"Muội nói cho ta biết đi, Hồng NGọc chưa chết phải không?"

Sở tử Uyên căng thẳng hỏi: " Nhưng mà, đay là y phục của tỷ ấy, hơn nữa, chỗ này giống như rất lâu rồi không có ai ở...."

Mặt Vân Tử Lạc hỏi đỏ lên, chỉ vào góc khuất trong tủ nói: " Nhìn thấy không? Đây là cái gì?"

Sở Tử Uyên nghi hoặc nhìn sang, mặc dù hắn chưa có thê thiếp, nhưng vẫn nhận ra, đó là đồ sử dụng cho ngày nguyệt sự của phụ nữ...

"Đây..."

Hắn hoảng sợ lên tiếng.

"Điều này chứng tỏ, Hồng Ngọc công chúa nhất định còn sống,, không thể nào mới mười tuổi mà có chuyện này được"

"Đúng vậy, không có khả năng, những cô gái trong cung có nguyệt sự là chuyện lớn, Hồng Ngọc không có Mẫu phi cũng chưa bao giờ chuẩn bị những thứ này cho tỷ ấy"

Sở Tử Uyên vừa mừng vừa sợ.

"Nhưng mà không biết giờ này tỷ ấy đang ở đâu"

Nói rồi ánh mắt hắn liền trở nên ảm đạm.

"Không vội, hiện tại đã biết như vậy, sau này có thể tìm kiếm"

Vân Tử Lạc vội vàng an ủi hắn.

"Ừm" Sở Tử Uyên đáp.

Hai người im lặng hồi lâu, viên dạ minh châu vẫn sáng như tuyết. hai người họ bỗng nhiên liền nghĩ đến một vấn đề.

Mật thất này đã là điểm cuối cùng, như vậy, bọn họ làm sao có thể ra ngoài được?

Hai người họ bị nhốt dưới lòng đất,phía trên cũng rất rối ren.

--

Vân Kiến Thụ ngồi trên xe lăn, ôm tiểu công tử Vân gia,cùng Chu thị đứng bên cạnh được một đám người vây quanh.

Tất cả nghi lễ đều chuẩn bị xong, chỉ còn đợi nhân vật chính ra mặt.

Hoàng thượng, Nhiếp chính vương và Thái Hậu ba người ngồi ở ba cái ghế trên cao. Hoàng thượng ngồi bên trong, phía trên là một cái lọng to, sắc măt hắn có vẻ đã tốt lên nhiều.

Mà thái hậu, sắc mặt lại hơi tối, cũng không vui mừng mà nhìn sang Hoàng thượng.

Nhiếp chính vương nhấp nhẹ chén ta, chàng rũ mi xuống, nước trà phản chiếu một đối mắt phượng cực kỳ đẹp, trong ánh mắt là ý cười lanh,

Thân thể Hoàng thượng ngày càng tốt lên, điều này e là điều Thái hậu không mong muốn nhất,

Phía dưới, người của Vân gia đều đến đông đủ, đúng tập trung trong đại sảnh, một vài triều thần khác cũng mang theo gia quyến ngồi ở hai bên.

Nhiếp chính vương đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh băng quét xuống một vòng trên dưới Vân gia, nhưng vẫn không thấy hình bóng kia.

Kỳ thực, lúc vừa mới bước vào chỉ cần liếc mắt một cái, chàng đã nhận ra nàng không có ở đây.

Bởi vì chỉ cần nàng đứng trong đám đông, không cần tìm kiếm cũng có thể dễ dàng nhận ra ngay.

Vì khí chất và hào quang của nàng....

Trong lòng chàng lập tức không thoải mái, nhiếp chính vương híp mắt lại, thu toàn cảnh đại sảnh vào trong ánh mắt

Đột nhiên chàng mở môi mỏng,trầm giọng hỏi: " Nghi thức sắp bắt đầu, sao còn chưa thấy Bát vương gia?"

Triều thần nghe được giọng chàng có sự tức giận, vội vàng phái người đi tìm.

Lúc này, Vân Kiến Thụ mới nhận ra không có Vân TỬ Lạc ở đây, mới vội vã gọi Vân Hằng.

Vân Kiến Thụ thấp giọng nói: ' Mau đi tìm Nhị tiểu thư về đây, còn nữa, trước mặt bọn họ, không thể để ai biết được nhị tiểu thư ở cùng Bát vương gia"

Nếu không,thanh danh của Lạc nhi nhất định sẽ bị bêu xấu.

Huống như, bây giờ nó vẫn là hôn thê của Sở Hàn Lâm.

Sau khi Vân Hằng rời đi, Vân Kiến Thụ mới thấp giọng thở dài một hơi.

Vốn ông được Lâm Thanh Thanh nhờ vả, đời này nhất định phải bảo vệ Lạc nhi,không được cho nó vào của vương quyền, nhưng ông ấy không ngờ rằng, mọi chuyện lại tiến triển thành ra như vậy.

Nhưng mà, ông thấy Tiếu Đồng cũng không phải tệ

Hắn xuất thân bần hàn, từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, thành gia tư phú quý, lại không nhận chức trong triều, mọi thứ đều tốt, quan trọng hơn là ngay đó lúc cùng Vân Tử Lạc trở lại, lại cùng đi mua vải cho nó, dường như là một người đàn ông rất ân cần.

Nghĩ đến đây, Vân Kiến Thụ liền kích động.

CHọn ngược chọn xuôi,lại không nhìn ra Tiếu Đồng.

Một lúc sau, đám người đi tìm kiếm trở vài bẩm báo,đều nói không thấy Bát vương gia đâu.

Nhiếp chính vương chau mày.

"Vương gia, giờ lành đax đến, có phải nên bắt đầu rồi không?"

Thái hậu nghiêng đầu hỏi.

Giọng Nhiếp chính vương lạnh như băng: " Nghi thức quan trọng như vậy sao lại không có mặt Bát vương gia? Chẳng lẽ hắn không đem chuyện đại sự của Kỳ Hạ để vào mắt sao! Không xem trấn quốc tướng quân cùng Thái Hậu không ra gì sao?"

Chàng vừa nói vài câu liền làm cho Thái hậu tức giận theo.

Vốn bà ta đã cực kỳ căm ghét Sở tử Uyên, liền ra lệnh: " Tất cả binh mã đi tìm, đưa Bát vương gia về đây chịu phạt"

Lúc này, Quỷ Hình cũng từ cửa hông bước vào điện, đi tới chỗ ghế cao, thấp giọng bẩm báo với Nhiếp chính vương: " Không có người nào rời cung"

Hôm nay, Nhiếp chính vương còn bố trí ám vệ Hách Liên ở ngoài cung, nên khi bọn họ bẩm báo không có người nào xuất cung chứng tỏ Sở Tử Uyên và Vân Tử Lạc nhất định vẫn đang ở hoàng cung.

Chàng càng thêm lo lắng nói, "Tìm, dù lật tung cả hoàng cung cũng phải tìm bằng được cho bản vương"

Dưới ống tay áo tay chàng sít sao nắm thành đấm, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Sở Tử Uyên chết tiệt

Hắn đã giấu Lạc nhi ở chỗ nào?

VÌ giận quá mà chàng cũng quên mất, Lạc nhi bây giờ đã không còn liên quan đến mình.

Hiện tại trong lòng chàng chỉ có lo lắng,lo lắng Lạc nhi bị Sở Tử Uyên lừa gạt...

Nhìn thấy sắc mặt của Nhiếp chính vương, Thái hậu cũng không dám nói nhiều, chỉ thúc giục đám người dưới.

Chỉ một lúc sau, một thân ảnh đỏ thẫm bước vào, là Tiếu Đồng, hắn trực tiếp đi đến trước mặt Nhiếp chính vương, vẻ mặt nghiêm túc: " Hách lên, ta đã tìm toàn bộ trong cung, nhưng cũng không thấy Lạc nhi đâu, ta sợ nàng gặp chuyện không may, muốn dùng tuyết ngao đi tìm nàng ấy"

Mọi người trong đại sảnh ồ lên, bọn họ dĩ nhiên biết "Lạc nhi" là Vân nhị tiểu thư. Bọn họ thường nghe mấy vị vương gia gọi như vậy.

Mọi người đều quay đầu nhìn về phía Vân gia.

Phía Vân phủ cũng như náo loạn.

Vân Hạo kéo tay Ngô Đại:' Sư phụ, sư phụ đi tìm Nhị tỷ đi. Nhị tỷ nhất định đã xảy ra chuyện "

Nếu không, sắc mặt Nhiếp chính vương cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Đệ ấy đã gấp đến độ muốn khóc.

Ngô Đại cũng lo lắng bèn gật đầu: " Đừng lo, ta sẽ đi tìm ngay"

Hắn lách mình rời khỏi đại điện.'

Tuyết ngao?

Ánh mắt Nhiếp chính vương chợt sáng lên, rồi nhớ ra điều gì đó, chàng bèn gọi Quỷ Hồn lại:" đem Tiểu Hồng đến đây"

Chỉ một lúc sau, Quỷ Hồn và Quỷ Mị quay lại, ôm theo một con hồng hồ ly đang lười biếng ngủ.

Nhiếp chính vương nhìn xung quanh, tất cả mọi người dường như đang nghi ngờ nhìn chàng, không biết chàng muốn làm gì.

Nhiếp chính vương cũng không để ý bọn họ, liền vỗ nhẹ lên đầu hồng hồ lý nói: " Đi tìm nàng ở đâu?"

Hồng hồ ly "chít chít" một tiếng, nghe được chữ " nàng, như có linh tính liền nhảy ra khỏi khuỷu tay Quỷ Hồn, đạp chân chạy ra ngoài.

Một canh giờ sau, Quỷ Mị đã quay trở lại.

Hắn đi đến bên cạnh Nhiếp chính vương,vôi vàng bẩm báo.

Nhiếp chính vương đột ngột đứng dậy

"ở đâu?"

Tiếu Đồng xông lên trước hỏi/

Nhiếp chính vương lại không để ý đến hắn, sải bước đi ra khỏi đại sảnh.

Thái hâu cùng Hoàng thương vô cùng ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của chàng.

Nhiếp chính vương sao lại quan tâm Vân Tử Lạc như vậy

Đây cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người ở trong đại sảnh.

Đoàn người Nhiếp chính vương đi đến tẩm điện của hồng Ngọc công chúa ở lúc còn sống, hồng hồ ly nhìn về phía đó kêu lên chít chít.

"Có ai không? "

Bên bà đá xanh, giọng một người đàn ông khàn khàn truyền lên.

Nghe được âm thanh này, Nhiếp chính vương đã siết tay chặt thành đấm

Sở tử Uyên!

Hắn lại dám mang Lạc nhi tới chỗ này!

Nếu không phải hắn mang Lạc nhi đến đây làm loạn, bọn họ sao có thể rơi xuống dưới đó được.

Hôm nay là rơi xuống chỗ này, nếu có ngày bọn họ rơi vào hang hùm miệng cọp, chàng còn có thể đến cứu được sao?

Càng nghĩ chàng càng tức giận.

"Mở cơ quan"

Nhiếp chính vương tức giận lên tiếng, Quỷ Hình và Quỷ Hồn lúc này đến cũng không vội mở cở quan là vì muốn để vương gia cùng Vân nhị tiểu thư có cơ hội làm lành...

Mà lúc này vương gia đã đến đây, bọn họ lập tức mở cơ quan.

Nhiếp chính vương ngồi xổm xuống, sắc mặt lạnh như băng, hướng về phía dưới thăm dò: " Lạc nhi, nàng có đó hay không?"

Nghe được giọng nói quen thuộc này, thân hình Vân Tử Lạc hơi run lên.

Nàng cùng Sở Tử Uyên đang ở phía dưới, lúc nàng run lên,Sở Tử Uyên là người cảm nhận được đầu tiên.

Mắt phượng của hắn bi thương nhìn về phía nàng, nhưng không lên tiếng.

Lồng ngực Vân Tử Lạc phập phồng, nước mắt như muốn tràn ra.

Nghe được giọng người đàn ông gọi mình thân thiết như vậy, ôn nhu như vậy, giống như lúc trước chàng đã từng ôm mình vào lòng mà yêu thương gọi nàng như vậy.

Làm nàng không khỏi nghĩ tới những hồi ức tốt đẹp trước kia.

Đúng vậy, nàng không muốn rời khỏi Kỳ Hạ, không muốn chết, là bởi vì, ở đây mới có những hồi ức đẹp về chàng.

Cho dù có một ngày, bọn họ trở nên xa lạ, phần ký ức này cũng sẽ đi cùng với nàng.

Cho nên, nàng chưa bao giờ hối hận.

Thấy phía dưới không có động tĩnh gì, giọng Nhiếp chính vương liền run rẩy, tim cũng đập loạn: " Lạc nhi, nàng có ở dưới hay không? Ta là ý! Ta tới cứu nàng đây! Nàng trả lời ta đi! SỞ Tử Uyên, Lạc nhi có ở cùng ngươi hay không?"

"Lạc nhi ngất đi thôi"

Sở Tử Uyên tức giận trả lời một câu.

Trên mặt đất liền vang lên một tiếng "bịch", ngay sau đó là tiếng hét lên của Tiếu Đồng: " hách Liên...."

Sau đó, cơ quan được mở ra...

Ánh sáng mặt trời chiếu vào, Vân Tử Lạc không thích ứng kịp liền nhắm nghiền hai mắt.

"Nhị tiểu thư!"