Lạc Nhi Ý

Chương 226: Rơi xuống vực sâu!




Mới sáng sớm, người của Vân phủ đã bận rộn gấp gáp.

Ở chính viến, tất cả nha hoàn đều được gọi từ sớm, sửa soạn trang điểm cho Chu thị, quan trọng hơn là thay đổi cho tiểu công tử Vân gia một bộ đồ mới.

Bộ đồ mới được may màu đỏ thẩm, trước ngực thêu một cây thương màu đen cùng một con ngựa đen to, uy phong lầm liệt, được Vân TỬ LẠc thêu ra cực kỳ sống động.

Vân Kiến Thụ và Chu thị hết sức hài lòng về nó.

Vài trưởng lão của Vân gia cũng đến Vân phủ,trừ Vân Thái Lệ không thể đến được thì những người khác đều có mặt.

Vân Hạo hồn bay phách lạc đứng ở một góc nhỏ, Vân Tử LẠc đứng bên cạnh đệ ấy.

Mặc dù Vân Tử Lạc nói cho đệ ấy biết làm tướng quân cực kỳ nguy hiểm, nhưng nhìn thấy cảnh tượng long trọng trước mặt, ánh mắt đệ ấy vẫn cực kỳ ngưỡng mộ.

Từng đoàn người lần lượt tiến cung.

Đến cửa cung, SỞ Hàn Lâm cùng Vân Khinh Bình đang đứng đợi họ, phía trong cung cực kỳ náo nhiệt.

Quan viện trong triều đếu đến. Càn Thanh cùng một mảnh vui mừng.

Nhất là khi Chu thị ôm tiểu công tử đến, tất cả mọi người liền xúm lại quanh bà ta, chỉ một lúc sau đã chật hết cả đường đi.

Vân Hạo trở thành con trưởng của Vân gia, vì Vân Kiến Thụ đi lại không tiện nên đệ ấy phải thay mặt tiếp đón khác khứa.

Vân Hạo mặc dù không thích lắm, nhưng cũng chỉ có thể tươi cười tiếp đón bọn họ.

Ngô Đại dè dặt đứng phía sau bảo vệ đệ ấy.

Vân Tử Lạc cấp cho Ngô Đại một ánh mắt rồi từ từ rời khỏi đám đông.

Không khí trong lành phả vào mặt nàng nhè nhẹ thở một hơi dài.

"Lạc nhi"

Một âm thanh vui vẻ từ sau lưng truyền đến.

Vân Tử LẠc quay đầu, liền nhìn thấy Sở Tử Uyên đang trong bộ trường bào tím bước đến.

Cho đến khi đến gần, hắn mới hỏi:" Hạo nhi đâu?"

"Vẫn ở bên đó" Vân Tử LẠc hướng mắt nhìn về phía đám đông chen chúc bên kia, "Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là nghĩ bây giờ chắc đệ ấy sẽ buồn lắm"

Sở Tử Uyên cười nhẹ một một tiếng, tựa như không có gì.

Nhưng từ ánh mắt của hắn Vân Tử Lạc vẫn nhìn ra được tia bi thương cùng xót xa trong đó.

Lòng nàng không khỏi căng ra.

"Tử Uyên, huynh có tâm sự?"

Vân Tử Lạc nhẹ giọng hỏi/

Bị nàng hỏi trực tiếp như vậy, Sở Tử Uyên cũng không thể nào giả bộ tươi cười được nữa, hắn khổ sở cắn môi, sắc mặt hơi đỏ lên.

"Lạc nhi, muội giúp ta một chuyện được không?"

Hắn hỏi/

Vân Tử Lạc nhìn thấy Ngô Đại đang ở bên kia, cũng yên tâm, liền gật đầu nhẹ.

Hai người dọc theo hoa viện, trên đường nhỏ dưới ánh nắng có hai bóng người in dài trên mặt đất, một cao một thấp.

Phía sau cây đại thụ, có ba bóng người bước ra.

Sau một hồi trầm mặt, Quỷ Hồn mới lên tiếng: " Vương gia, Vân nhị tiểu thư đúng là người có duyên, có rất nhiều bằng hữu"

Khi nhìn thấy mắt phượng như nổi giông bão của Nhiếp chính vương hắn mới ngừng ngay lời muốn nói tiếp lại.

Nhưng, khi nghe được lời hắn, Nhiếp chính vương càng giận, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái.

"Ngươi tưởng bản vương ngu sao, muốn nói gì?"

Nói xong, chàng vung tay áo lên, sải bước rời đi.

Gương mặt Quỷ Hồn như ăn phải mướp đắng.

Quỷ Hình ở bên cạnh chế nhạo: " ta nói này Quỷ Hồn, đã biết vương gia hay suy nghĩ nhiều lại còn lắm lời! Cái này gọi là vẽ chân cho rắn! Càng làm rối sự tình"

Quỷ Hồn thở dài: " Ai bảo đây là lúc nhạy cảm! Nói chuyện phải chú ý một chút, mà tên tiểu tử Quỷ Mị này thật lắm chuyện, vừa vào cung đã không thấy bóng dáng đâu"

"Đó là chuyện đương nhiê, hăn hiện tại đã có 'thê tử' ôm trong ngực, chúng ta có sao? Huynh muốn giống Quỷ Mị thì cũng đi tìm một người đi"

"Dừng, những nữ nhân kia ta vừa nhìn đã chướng mắt rồi"

Quỷ Hồn để lại một câu rồi ngạo nghễ rời đi, nhanh chóng đuổi theo Nhiếp Chính vương.

Mà lúc này, Vân Tử Lạc và Sở Tử Uyên đã đi đến sân sau của một cung điện bỏ hoang, Sử Tử Uyên dừng lại, chắp tay nhìn về phía nội viện.

Tim Vân Tử Lạc ' thình thịch' một tiếng, chỗ này hình như là cung của Hồng NGọc công chúa.

Hôm ấy đến đây là buổi tối,hơn nữa trời lại mưa to nên nàng nhìn không rõ lắm.

Sở Tử Uyên bước đến trước viện, đẩy cửa đi vào.

Bóng lưng hắn cô quạnh, nghĩ đến cuộc sống hoàng cung người giết ta ta giết ngươi, Vân Tử LẠc bỗng cảm thấy chua xót cho hắn...

"Tử Uyên..."

Nàng bước nhanh theo hắn,dịu dàng gọi hắn một tiêng, không biết phải an ủi hắn thế nào.

Huynh ấy đang nhớ tỷ tỷ sao?

Sở Tử Uyên đi xuyên qua phòng trước, đi đến hành lang hậu viện, nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, thở dài một tiếng.

"Bên ngoài nhiều tai mắt, có nhiều chuyện, dù khó chịu cũng phải để ở trong lòng"

Hắn dựa người bên lan can, mắt phượng tràn đầy vẻ đau thương.

"lạc nhi, Hạo nhi rõ ràng là con trưởng của Vân phủm, lại không thể làm công tử Vân gia, trong lòng nó chắc cũng không cam lòng"

Lòng Vân Tử Lạc trầm xuống.

Không cam lòng?

Huynh ấy nói vậy,tức là Hạo nhi rồi sẽ giống huynh ấy sao?

Sở Tử Uyên bây giờ cũng không hạnh phúc.

Nàng cũng không muốn Hạo nhi cũng có khúc mắc như vậy!

Vân Tử LẠc ngước mắt, nhìn Sở Tử Uyên.

Thấy hắn cười nhạt một tiếng, ý cười thoáng vẻ khổ sở.

"Năm đó, phụ vương sủng ái mẫu thân đên tận trời, muốn để lại ngai vàng cho ta, lúc bây giờ Thái hậu cùng con trai bà ta hận ta đến tận xương tủy, về sau, mẫu thân ta qua đồi, ta phải đến núi Ngũ Đài lánh nạn nửa năm, nửa năm đó, trong thành đã xảy ra nhiều chuyện "

"Về sau ta trở về nguyên kinh, long thể phụ hoàng không tốt, phụ hoàng gọi ta đến bên giường bệnh, ông ấy nói với ta, không thể không đem ngôi vị truyền cho con trưởng, cũng tức là hoàng huynh ta lúc bấy giờ,nếu không, ta cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn, rồi sẽ có kết cục như mẫu thân ta"

Vân Tử Lạc đau lòng hỏi: " Mẫu thân huynh không phải mất vị bạo bệnh sao?"

"Nói là như vậy"

SỞ Tử Uyên lạnh lùng cười một tiếng: "Ai không biết chân tướng chứ? Thi thể của mẫu thân ta còn chưa được nhìn lấy một cái, nói là sợ ôn bệnh lây nhiễm, lời nói đó lừa người khác được nhưng làm sao lừa được ta"

"Phụ hoàng huynh còn thương huynh, Tử Uyên, ông ấy vì muốn bảo vệ huynh mới trao ngi vàng lại cho người khác, huynh phải cảm thấy hạnh phúc mới phải"

Vân TỬ Lạc than nhẹ.

Sở Tử Uyên lắc đầu: " Lạc nhi, muội không hiểu đâu, sinh ra ở hoàng thất chính là bi kịch của ta, nếu ta muốn sống hạnh phúc, ta phải tiêu giệt kẻ khác, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha cho ta"

Vân Tử Lạc không thể nói hắn sai, nhưng mà, nàng cảm thấy, so với cách của hắn thì nhất định sẽ còn biện pháp tốt hơn.

Dù chuyện là vậy, nhưng nàng nghĩ, Sở Tử Uyên chắc chắn không cam tâm.

Dã tâm của huynh ấy, thực sự không hề nhỏ.

"Huống chi, ngai vàng đó vốn là của ta" Sở Tử Uyên thấp giọng nói tiếp: " Mẫu phi ta vì nó mà chết thảm, ta không thể để nó vào tay kẻ khác được"

"Tử Uyên, vì sao hôm nay huynh lại nói những chuyện này với ta"

Vân Tử Lạc nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt Sở Tử Uyên thoáng vẻ cô đơn, nhìn về phía nàng,

"Nghĩ đến tâm tình Hạo nhi hôm nay, ta lại nhớ đến chính mình, năm đó, chính mắt ta nhìn thấy hoàng huynh đăng cơ, tâm tình ta lúc đó cực kỳ khó chịu"

"Hạo nhi sẽ biết suy nghĩ thấu đáo"

Vân Tử Lạc lạnh nhạt nói.

"Nó cũng là nam nhân, nam nhân luôn lấy sự nghiệp làm trọng, cho nên, nó nhất định sẽ như ta"

Sở Tử Uyên lo lắng nhíu mày.

Vân Tử Lạc cười một tiếng, tự tin nói: " Tử Uyên, nó và huynh không giống nhau"

"Vì sao?"

"Bởi vì nó có một tỷ tỷ tốt"

Vân Tử Lạc nói,đôi môi đỏ mọng cong lên thành ý cười xinh đẹp.

Ánh mắt Sở Tử Uyên chấn động, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, hắn lẩm bẩm: " Nó còn có một tỷ tỷ tốt..."

Hắn đột nhiên nắm chặt tay Vân Tử Lạc, "Lạc nhi, ta hiểu rồi!"

Vân Tử Lạc thấy hắn kích động như vậy, nghĩ muốn thu tay về nhưng lại không kéo về được, chỉ đành hỏi: "Huynh hiểu cái gì?"

Sở Tử Uyên cười nói: " hạo nhi thực sự may mắn hơn ta, vì nó có muội, nó nhất định sẽ sống hạnh phúc! Nếu như ta cũng có muội, có phải ta cũng sẽ được hạnh phúc hay không?"

Trán Vân Tử Lạc nổi đẩy vạch đen.

Vẻ mặt Sở Tử Uyên nghiêm túc: " Lạc nhi, kỳ thực ta sớm đã biết, trong lòng ta, đã bị muội chiếm cứ, được ở cùng một chỗ với muội, ta sẽ cực kỳ vui vẻ. Chỉ là, khúc mắc này ta vẫn không thể nào buông tay được, hôm nay nghe những lời này của muội, ta đã hiểu rồi"

"Lạc nhi, thế gian này, chỉ có muội là quan trọng nhất"

Sở Tử Uyên đứng cách Vân Tử Lạc không xa, chưa đầy một thước, khoảng cách gần như vậy,hơi thở nóng hực của hắn đập đến trên trán của nàng.

Đôi mắt phượng của hắn tràn đầy nhu tình.

"Nếu như có thể có được muội, thiên hạ này, ta cũng không cần"

Bị ánh mắt thâm tình của hắn nhìn mình, Vân Tử Lạc liền cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì nàng biết, chuyện này, càng lún sâu thì lại càng đau khổ.

"Tử Uyên, ta đã nói, ta chỉ xem huynh như ca ca"

Nàng trầm giọng giải thích, một mặt vừa cố gắng rút tay mình ra.

"Lạc nhi, ta không cần làm ca ca của muội! RÕ ràng muội biết ta trước, thế nhưng lại thích Hách Liên Ý! Điều này cũng không nhắc đé, nhưng hiện tại muội và hắn đã không còn liên quan, vì sao không thể cho ta một cơ hội?"

Sở Tử Uyên không cam lòng, lớn tiếng hỏi.

Vân Tử Lạc cũng tức giận.

"Mặc dù ta không ở cùng hắn, cũng không nhất định ở cùng huynh"

Hai người giằng co nhau một lúc, đột nhiên từ phía bàn chân "Ầm ầm" một tiếng, mặt đất nứt ra một lỗ lớn, bọn họ không kịp phản ứng liền ngã xuống hố sâu.

"Lạc nhi"

"Tử Uyên"

Trong bóng tối, hai người họ sít sao nắm chặt nhau, một ánh sáng từ từ hiện ra trong bóng tối.

Tay trái vân Tử Lạc rút Tuyết sát ra, quất về phía trên.

Sau tiếng leng keng, Tuyết Sát chạm được phía trên, rồi rơi xuống.

Trên mặt đất, có một khối gạch xanh lớn, gần chỗ hai người lại tự nhiên biến mất....

"Lạc nhi, ôm chặt ta..."

Giọng của Sở Tử Uyên hơi lớn nói.

Hai người lủng lẳng giữa không trung, trong bóng tối còn không nhìn rõ năm đầu ngón tay mình.

Cảm nhận được bàn tay đang ôm chặt mình của Sở Tử Uyên hơi buông lỏng, Vân Tử Lạc vội vàng ôm chặt lấy eo hắn

Nàng lấy từ trong ngưởi ra một viên dạ minh châu, hai bên vách lập tức sáng như tuyết.

Lúc này họ mới phát hiện hai bên không phải là bùn đất, mà là vách tưởng bằng gạch, tất nhiên là được xây dựng từ trước.

Đây, không phải là một hố sâu mà là một mật đạo.

Nàng không khỏi tức giận hỏi:" Sở Tử Uyên, có phải huynh giở trò quỷ hay không?"

Sở Tử Uyên bất đắc dĩ nói: " Lạc nhi, đến bây giờ muội vẫn không tin ta sao? Ta tuy yêu muội, muốn thành thân với muội, nhưng cũng không nhất thiết phải giở thủ đoạn như thế này?"

"vậy đây là....?" Vân Tử Lạc bán tin bán nghi.

"Ta không biết"

Giọng Sở Tử Uyên lập tức trầm xuống: " Nhiều năm qua, trong cung chỉ e là chỉ có mình ta đến chỗ ở của Hồng NGọc, nhưng lui đến đây thường xuyên như vậy, ta cũng không biết có mật đạo này"

Vân Tử Lạc không nói gì nữa,như trầm tư suy nghĩ.

"Lạc nhi, muội ôm chặt vào, ta sẽ rút dao găm ra, chúng ta từ từ xuống dưới, cũng không thể lơ lửng ở đây mãi được, đó không phải là cách hay"

Sở Tử Uyên khó khăn nói.

Vân Tử Lạc ngẩng đầu, bởi vì ở khoảng cách gần, trán của nàng và cằm của Sở Tử Uyên liền chạm vào nhau.

Cảm giác thân mật như vậy làm nàng cũng cả kinh. Mà trên mặt Sở Tử Uyên đã vã đầy mồ hôi.

"Được"

Nàng trả lời, đem viên Dạ minh châu mà Tiếu Đồng tặng ngậm vào miệng.

Chỉ còn một tay Sở Tử Uyên chống đỡ sức nặng của hai người,còn duy trì như vậy đúng thật là không được.

Sở Tử Uyên rút dao găm ra, thân thể hai người lập tức rơi thẳng xuống dưới.

"Xuống đất rôi! Phía dưới là nước, làm sao bây giờ?"

Một tay Vân Tử Lạc gỡ viên Dạ Minh châu ra, đôi mắt hạnh nheo lại như tia laze, nàng cũng nhịn không được mà kêu lên.

Sở Tử Uyên "soạt "một tiếng, đem con dao găm cắm vào vách tường.

Thân thể hai người chấn động rồi đột ngột dừng lại.

Dưới chân họ là một hồ nước xanh, bốn vách tường rêu xanh mọc kín, đây là một cái giếng.

Trán Vân Tử Lạc đầy mồ hôi: " Tử Uyên, nơi này là giếng bị hoang sao?"

Nếu thực sự là vậy, nước nhất định sẽ rất sâu, bọn họ làm sao xuống dưới được"

"Muội có sợ nước hay không Lạc nhi?" Sắc mặt Sở Tử Uyên đã cực kỳ khó coi.

"Ta biết bơi"

Vân Tử Lạc vội vàng đáp.

Cho dù là biết bơi, hai người có thể ở lại chỗ này bao lâu chứ?

Hai người không hẹn mà gặp cùng ngẩng đầu lên phía trên, chỉ nhìn thấy vách tường trống rỗng, rất cao, không nhìn được điểm đầu, cuối cùng nó cũng biến mất trong bóng tối.

"Lạc nhi, đừng sợ"

Sở Tử Uyên cũng không nghĩ được cách gì, đành giả bộ bình tĩnh an ủi nàng.

Vân Tử Lạc lắc đầu: " Ta không sợ"

Loại chuyện nguy hiểm như thế này, không phải là lần đầu tiên nàng gặp.

Được huấn luyện nhiều năm như vậy, tâm lý của nàng cũng khác, nàng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh.

Huống chi, chết, đối với nàng đó cũng không phải là lần đầu.

CHỉ là, nàng cảm thấy bi ai cho chính mình.

Giờ khác này, nàng lại nghĩ nếu như nàng chết đi, Hách Liên Ý có nhớ đến nàng hay không?

Vân Tử lạc cắn môi đỏ mọng, nàng thừa nhận, thời điểm này trong lòng nàng cực kỳ sợ hãi.

Nàng đột nhiên nàng không muốn chết.

Cho dù sống ở thời nào, trở thành kẻ thù của Hách Liên Ý, nàng cũng không muốn đến một nơi mà không có hắn.

Lòng nàng lạnh buốt nhưng cũng xẹt qua một tia ấm áp.

Thì ra, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi.... Cho dù là trở thành người lạ, cho dù đến nơi khác, nàng cũng muốn ở cùng một bầu trời với hắn...

"lạc nhi, muội đang nghĩ gì vậy?"

Sở Tử Uyên cố hết sức hỏi nàng.

Đôi mắt hạnh của Vân Tử Lạc lóe lên tia ôn nhu, rồi lại nuối tiếc, sau đó là thương tâm, làm cho hắn nhìn không ra nàng đang nghĩ gì.

"Không có gì"

Vân Tử Lạc nhướn môi, nói: " Chỉ là đang nghĩ, nếu ra chết đi, thì Hạo nhi phải biết làm sao?"

Đây cũng là điều nàng lo lắng, cho nên lúc Sở Tử Uyên nói, nàng liền thuận miệng nói ra.

"Nói vậy! Sao chúng ta lại chết chứ!"

Sở Tử Uyên vội vang cắt ngang suy nghĩ linh tinh của nàng.

Vân Tử Lạc cười ra tiếng, nói: " Đương nhiên, chúng ta sẽ không chết"

Nói xong,đôi mắt sắc bén bắt đầu đánh giá bốn phía.

Sở Tử Uyên sắp không chịu được nữa nói: " Lạc nhi,ta xuống đó trước xem thế nào, nếu như phía dưới là bùn cát, chúng ta có thể nghĩ cách đi từ đó ra ngoài"