Lạc Nhi Ý

Chương 220: Lạc nhi cũng là tứ tẩu của đệ!




Nhiếp chính vương dường như không cảm nhận được sự giá lạnh ấy, bóng dáng cao lớn vẫn đứng bất động bên gốc đại thụ, tóc xõa xuống,từng bông từng bông tuyết rơi xuống đậu lên áo bào đen của chàng

Thân ảnh người con gái sớm đã biến mất không còn thấy nữa.

Thật lâu sau, chàng mới chầm chậm lắc đầu, tuyết rơi ra khỏi mái tóc, chàng bước một bước dài, cất bước đi về phía hành lang.

Trong đại sảnh, đám triều thần cười nói hoan hỉ, không khí náo nhiệt.

Chu thị cùng Vân Khinh Bình đứng bên cạnh Thái hậu, trêu đùa với Lân nhi của Vân gia.

Vân Kiến Thụ và Sở Hàn Lâm không hẹn mà gặp ánh mắt cùng hướng về phía cửa chính.

Chỉ một lúc sau, Vân Tử Lạc dắ Vân Hạo đi vào.

Váy xanh ngọc bích của người con gái bị tuyết làm ướt, trên vai còn dính vài bông tuyết, nàng cúi đầu phủi phủi vài cái, rồi đạp mạnh chân một cái.

Vân Hạo cũng học bộ dạng của nàng làm theo.

Sở Tử Uyên đi sau họ cũng tiến vào.

Hai người không lên tiếng, nét mặt Sở Hàn Lâm trầm xuống, cất bước đi về phía họ.

"Lạc nhi, bên ngoài có lạnh không?"

Giọng hắn ấm ấp, ánh mắt đầy vẻ quan tâm,

Đợi đến khi nhìn thấy mái tóc bị tuyết làm cho ướt nhẹp của Vân Tử Lạc, hắn liền cởi áo choàng của mình ra, muốn khoác lên cho Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc nhếch môi, nghĩ thầm, tên này chắc cũng quen chu đáo như vậy với Vân Khinh Bình chăng.

Lúc này, nàng mới đưa tay ra đẩy hắn, thuận thể tránh ra, hết sức lễ nghĩa cười một tiếng:" Không lạnh, Tứ vương gia, trong này rất âm"

Nói xong, ánh mắt nàng đảo qua một vòng, đi về phía Diêu Linh Linh.

Vân Hạo nhìn Sở Hàn Lâm, ánh mắt nghi ngờ, cũng cất bước đi theo nàng

Sở Hàn Lâm ngẩn ra, đành phải mặc lại áo vào, không nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của Vân kHinh BÌnh ở phía sau.

Khi nhìn thấy một màn này, nàng ta đã tức giận đến đỏ cả mặt.

Tay nàng ta không tự chủ được sờ lên gương mặt mình, chẳng lẽ vì gương mặt mình như vậy, Hàn Lâm liền thay lòng đổi dạ sao?:

Nhưng mà, nếu muốn trị khỏi mặt, cũng phải có một đứa con của mình.

Nghĩ đến chuyện đứa con lần trước vì Vân Tử Lạc mà mất đi, mình lại mất đi khả năng hoài thai, Vân Khinh Bình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cũng may, Châu Hương đã chết rồi, sự thật chuyện đó mới không thế để ai biết.

Đợi khi Vân Tử Lạc quay người lại, Sở Tử Uyên lập tức ngước mắt nhìn chằm chằm về phía Sở Hàn Lâm, Sở Hàn Lâm cũng không chịu yếu thế ngước mắt nhìn hắn.

Ánh mắt hai người họ chạm nhau, liền nhanh dời tầm mắt đi.

Cho đến khi Vân Tử Lạc đi xa rồi, Sở Hàn Lâm mới một lần nữa nhìn về phía hắn, khóe miệng cười mỉa mai.

"Tứ ca thật đúng là thương hoa tiếc ngọc, không sợ Tứ tẩu ghen sao?"

Sở Hàn Lâm hừ lạnh một tiếng: " LẠc nhi cũng là tứ tẩu của đệ"

Ánh mắt Sở Tử Uyên trầm xuống, lạnh lùng cười một tiếng: "Còn chưa thành thân. Cái gì cũng có thể thay đổi được! CÒn chưa chắc huynh có bản lĩnh đó hay không?"

Nói xong, cũng không muốn nghe Sở HÀn Lâm trả lời, hắn cũng cất bước rời đi

Nửa canh giờ, rồi một canh giờ sau Nhiếp chính vương vẫn chưa quay lại.

Không ít người trong đại sảnh bắt đầu thấy nóng ruột, nhưng Nhiếp chính vương chưa đi, bọn họ cũng không dám rời đi

Quỷ Hình thấy vậy, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh, nửa canh giờ sau hắn trở lại, thông báo rằng Nhiếp chính vương đã hồi phủ.

Đám đại thần nghe được tin này, lập tức đứng dậy ra về, đại sảnh một loạt tiếng quần áo ma sat, tiếng bàn ghế va chạm vô cùng huyên nào.

Liền sau đó là một loạt tiếng cáo từ.

Vân Kiến Thụ vội vàng đưa mắt nhìn bốn phía. Kêu lên: " Lạc nhi!"

Vân Tử LẠc đang cùng Diêu Linh Linh nói chuyện, nghe được Vân Kiến Thụ gọi nàng, nàng lập tức đứng dậy

Lại nhìn thấy Vân Khinh Bình đã đứng sau xe lăn, ý cười đầy mặt: " Phụ thân, để con đẩy xe cho người"

Bước chân Vân Tử Lạc liền khựng lại, như vậy cũng hay, vừa đúng lúc nàng cũng muốn rời đi.

Nàng vội nói với Diêu Linh Linh vài câu, rồi bước nhanh ra khỏi đại sảnh, tìm Đào nhi rồi đi đến Lê Uyển.

"Ngô Đại, đợi lát nữa người của Túy Vân Lâu tới, ngươi giúp bọn họ mang những món đồ này đi. Ta cũng không ở lại đây nữa, nếu Hạo nhi có hỏi, ngươi nói với nó một chút, ban ngày ta sẽ đến gặp nó"

Vân Tử LẠc nhanh chóng giao việc.

"Được" Ngô Đại đồng ý, ở lại Lê Uyển trông coi quà của Tiếu Đồng tặng.

Vân Tử Lạc và Đào nhi vừa ra đến cửa phủ, liền gặp ngay một thân ảnh đỏ chói từ ngõ sau đi ra.

"Lạc nhi"

Tiếu Đồng cười nói.

"Ồ, không phải huynh về rồi sao?"

Vân Tử Lạc ngạc nhiên nhướn mày.

"Sự tình đã xử lý xong, ta quay lại"

Tiếu Đồng quất roi ngựa, chiếc xe ngựa từ bóng tối dần hiện ra.

"ta đưa nàng về"

Hắn duỗi bàn tay trắng ra khỏi rèm xe.

Vân Tử Lạc nhìn về phía xe ngựa của Túy Vân Lâu đến đón mình, liền dặn dò: " Ngươi ở lại đây một lúc, đợi lát nữa Ngô Đại sẽ cho người đưa đồ ra, ngươi hãy mang đến phủ của Tiếu công tử"

Tiếu Đồng cả kinh: " Lạc nhi, nàng làm gì vậy?"

Vân Tử Lạc cười nói: " Không có công không hưởng lộc, huống chi đó đều là những món đồ trân quý"

Tiếu Đồng nắm chặt tay nói: " Nếu nàng không thích đồ ta tặng, vậy thì ném đi, đồ đã tặng ta sẽ không lấy về"

Khóe miệng Vân Tử LẠc nhẹ rút, thấy hắn nhất quyết không chịu nhận lại, vì vậy thoải mái nói cảm ơn, cũng không suy tính đến chuyện này nữa.

Tiếu Đồng thấy vậy mới cười hài lòng.

Ba người quay trở lại Túy Vân Lâu, cửa chính Túy Vân Lâu đóng chặt, tiểu nhị không đón khách, trong đại sảnh cũng một mảng đen đặc, chỉ có lầu hai, lầu ba lầu bốn là có sáng đèn.

"Sao hôm nay lại đóng cửa sớm như vậy?'

Vân TỬ LẠc lẩm bẩm.

Nghĩ đến chuyện hôm nay cũng là sinh nhật của Lục Thừa Hoan, nàng ta sẽ mở yến tiệc ở chỗ khác, trong lòng nàng liền cảm thấy khó chịu.

Nàng đẩy cửa đi vào.

"Trương..."

Vừa định gọi trương thúc, thì đại sảnh đang tối đen lập tức bừng sáng lên, tất cả tiểu nhị đều đồng thanh hô lên: " Chúc tiểu thư sinh nhật vui vẻ"

Âm thanh vang lớn, dường như dùng toàn bộ nội lực mà hô lên.

Vân Tử Lạc kinh hãi.

Mắt lúc này mới thích ứng được với ánh sáng.

Nàng cúi đầu nhìn về phía cái bàn to ở giữa đại sảnh, trên đó bày một bàn thức ăn đủ món, còn đặt vài hũ rượu ủ lâu năm.

Khóe môi của Vân Tử Lạc hơi động, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, nàng nghẹn ngào không nói lên lời.

Trương thúc bước lên phía trước: " Tiểu thư, hôm nay là sinh nhật tiểu thư sao không nói cho chúng thuộc hạ, may mà Tiếu công tử nói sớm cho chúng thuộc hạ chuẩn bị, cho tiểu thư một ngạc nhiên"

"Cảm ơn"

Giọng nàng đã khàn khàn, nàng nhìn về phía Tiếu Đồng,ánh mắt cảm kích,

Tiếu Đồng biết rõ hôm nay là sinh nhật nàng, nhưng nàng cũng không nghĩ rằng hắn lại chu đáo đến vậy.

Tiếu Đồng chỉ về cái bàn tròn lớn nói:" Hôm nay nàng là nhân vật chính, nào, đến ngồi ở vị trí chủ tọa,chúng ta cùng uống rượu"

Đám tiểu nhị nghe vậy lập tức vỗ tay đồng tình, bắt đầu phụ họa theo.

Túy Vân Lâu một màn vui tươi.

Thư phòng lớn của Nhiếp chính vương phủ.. viên dạ minh châu sáng chiếu phản chiếc cả ánh sáng ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông nghiêng người trên ghế thái sư, trước mặt là một đống tấu chương cao ngất.

Nhưng ánh mắt của Nhiếp chính vương không đặt trên đống tấu chương cần phê duyệt ấy, chàng nhìn vào tay mình, đưa tay vuốt vuốt cây bút lông trên tay.

Cũng không biết qua bao lâu, ánh mắt chàng mới động, đứng dạy đi về phía cửa sổ.

Trên bầu trời ánh trăng sáng, xem ra, đã sắp đến nửa đêm

Nhiếp chính vương chau mày, mở cửa thư phòng, thân ảnh nhảy lên một cái, biến mất khỏi đó.

Lê Uyển, không có ở đây!

Chàng liền nghĩ ngay nàng đến Túy Vân Lâu, liền vội vã chạy đến Túy Vân Lâu.

Nhiếp chính vương dùng khinh công bay, trốn ở lầu bốn.

Có tiếng bươc chân nhè nhẹ lên bậc thang, một thân ảnh xanh ngọc bích bước đế, Nhiếp chính vương vội vàng núp đi.

Nhìn thấy Vân Tử Lạc vào phòng, Đào nhi còn cẩn thận đóng cửa cho nàng, trong lòng Nhiếp chính vương lúng túng.

Chàng đến đây là vì chuyện gì?

Vấn đề này,ngay cả bản thân chàng cũng không biết nữa.

Chàng chỉ biết hôm nay là sinh nhật nàng, mình có theese không đến được sao?

Trong phòng Vân Tử LẠc rất nhanh liền truyền đến tiếng thở đều.

Nhiếp chính vương quan sát bốn phía, rồi không một tiếng động đi đến bên cửa sổ phòng Vân TỬ Lạc.

Chàng muốn vào trong, nhưng lại sợ bị Vân Tử Lạc phát hiện.

Do dự một lúc, chàng mới rút từ trong lồng ngực mình ra một nén hương nhỏ, nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, rồi im lặng nhảy vào.

Chiếc nhẫn của Vân Tử Lạc có thể trị bách độc, nàng không phải sợ bất kỳ loại độc nào, Nhiếp chính vương biết rõ điều đó, cho nên dùng hương mê tán mà nhẫn nàng không nhận biết được.

Lúc đi vào phòng, liền nhìn thấy chăn màu tím hơi rũ xuống đất, người con gái đang nằm trên giường, mái tóc đen nhánh rũ ra bên ngoài giường.

Người con gái đang quay lưng về phía chàng ngủ say.

Chàng bước từng bước đến bên cạnh dường,ánh mắt quyến luyến dính chặt lên người con gái.

Chàng đưa tay, lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm nhỏ, nhẹ nhàng đặt ở đầu giường.

Chàng đứng đó một lúc, thật lâu vẫn không rời đi.

Một lúc sau, nhịn không được nữa, chàng mới đưa tay mình ra, dường như muốn lật người giúp Vân Tử Lac thoải mái.

"Soạt " một tiếng lạnh lẽo vang lên, kim đao đã hướng về phía ngực chàng.

Nhiếp chính vương giật mình, theo bản năng lieenfn có phản ứng,lách mình tránh được một đao kia, bàn tay cầm về phía cổ tay đang nắm đao, muốn đoạt đao đi.