Lạc Nhi Ý

Chương 216: Ta không phải là người!




Quỷ Hình thấy chủ nhân mình khác thường, vội vàng tiến lên, thấp giọng hỏi: " Chủ nhân"

Nhân cơi hội đó xem biểu hiện của Nhiếp chính vương.

Đi theo chủ nhân lâu như vậy, sự thay đổi tâm lý của chàng đương nhiên hắn có thể biết được.

"Quỷ Hình"

Nhiếp chính vương run rẩy cánh môi nói

Quỷ Hình ngẩn ngơ, không ngờ rằng sắc mặt Nhiếp chính vương lại xanh mét như vậy

"Chủ nhân...."

Quỷ Hình bị dọa không ít, suýt nữa thì kêu lên, nhưng để người khác không chú ý đến liền nhịn lại nhỏ giọng hỏi: " Thuộc hạ đỡ chủ nhân hồi phủ"

"Tránh ra!" Sắc mặt Nhiếp chính vương xanh mét, vung tay áo một cái, đẩy hắn ra.

Ánh mắt chàng vẫn âm trầm nhìn chằm chằm về phía Tiếu Đồng và Vân Tử Lạc.

Quỷ Hình nhất thời không biết nên nói gì, hai hàng lông mày chau lại hiện lên vẻ lo lắng.

Ánh mắt hắn cũng vô thức nhìn về phía Tiếu Đồng, rồi lại nâng mặt lên, nhìn lại về hướng Nhiếp chính vương.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Nhiếp chính vương lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.

Ánh mắt chàng nhìn về phía Tiếu Đồng không một hơi ấm mà chỉ toàn là hàn băng.

Tiếu Đồng cũng không chịu yếu thế, khẽ nhếch môi cười,, rồi lại nghiêng đầu nói chuyện với Vân Tử Lạc.

Tay Nhiếp chính vương đã nắm chặt thành đấm.

Chàng nhớ nhưng gì Tiếu Đồng nói đêm đó.

Hắn nói, sẽ theo đuổi nàng.

Hắn nói,nếu như không cần nàng nữa, vì sao không buông tay để nàng đi tìm hạnh phúc của nàng?

Nhưng à, chàng không nghĩ hắn thực sự sẽ làm như vậy!

Nhiếp chính vương chỉ cảm thấy có ngọn núi lớn đang đè nặng lấy lòng mình.

Trong mấy thang này, chàng chỉ nghĩ cách tránh xa nàng, càng xa càng tốt, nhưng mà, thật sâu trong lòng chàng, chàng phát hiện ra, chính mình chưa từng nghĩ đến chuyện không cần nàng nữa!

Nàng đã sớm là nữ nhân của chàng, cho đến tận bây giờ, chàng cũng chưa từng nghĩ qua chuyện sẽ để nàng ở bên cạnh một người đàn ông khác.

Nhiếp chính vương nhìn hai người họ đang trò chuyện vui vẻ cách đó không xa, đầu óc rồi tung....

Vấn đề mà từ trước đến nay chàng luôn lẩn tránh dần dần hiện rõ lên.

Nếu như Vân Tử Lạc thực sự gả cho người khác, vậy mình sẽ như thế nào?

Không,chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, cảm giác hoảng loạn lại bao trùm lấy lòng chàng, chứ nói gì đến chuyện đó xảy ra...

Giờ phút này, Tiếu Đồng và Vân Tử Lạc cùng nhau đứng lên, đi từ cửa bên ra ngoài.

Nhiếp chính vương không kịp suy nghĩ nhiều, chân cũng bước theo họ...

"Nhiếp chính vương, ngài muốn đi sao?"

Mấy triều thần vẻ mặt cung kính nịnh nọt chàng.

Bước chân Nhiếp chính vương khựng lại, lông mày chau lại một cái, nhìn thấy hai bóng lưng kia đã biến mất, lời nói cũng bật đến bên môi: " Bản vương ra ngoài hóng gió"

Nói xong, chàng sải bước đi ra ngoài.

Đi hai vòng hành lang, ra ngoài phủ, một thân ảnh đỏ cùng một bóng xanh đang đứng ở hành lang nói chuyện.

Tiếu Đồng đặt tay lên vai nàng, có chút nuối tiếc nói: " Sự tình nếu xử lý nhanh, ta sẽ trở lại thăm nàng"

Vân Tử Lạc lắc đầu: " Không cần, huynh đi đi, lát nữa ta cũng về LÊ Uyển"

"vậy cũng được"

Tiếu Đồng nhìn màn đêm vẫn còn lất phất mấy bông tuyết đang rơi. Nói: " Vậy ta đi đây"

"Ừm"

Vân Tử Lạc nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn càng ngày càng đi xa,chỉ còn lại mấy dấu chân to trên nền tuyết.

Nàng có chút giật mình.

Nàng đã nói sẽ cho mình một cơ hội yêu hắn, nhưng mà, tim của nàng, ngay cả một gợn sóng cũng không có.

Cho dù là lúc trước với Tử Uyên, tìm nàng cũng đã từng có một tia rung động.

Nếu như không phải vì Vân Khinh Bình, có lẽ, trái tim nàng sớm đã có chỗ cho Tử Uyên rồi.

Nhưng mà, với Tiếu Đồng, nàng vẻn vẹn chỉ có thể xem huynh ấy như ca ca mà thôi.

Những lời quan tâm từ miệng huynh ấy, nàng cảm thấy không được tự nhiên, nên muốn né tránh nó.

Lựa chọn này của nàng, đến cùng sẽ làm ai đau khổ đây?

Nàng không biết rằng, ở sau cách đại thụ cách họ không xa, có một bóng đen cao lớn đang đứng đó, vài bông tuyết trắng rơi xuống phủ lên vai áo trường sa đen

Thân thể người đàn ông bất động, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía hai người họ/

Lúc thấy Tiếu Đồng rời đi, chàng chau mày, mũi chân nhảy lên một cái, thân ảnh liền biến mất dưới tán cây/

Bên ngoài Vân phủ, tất cả xe ngựa lớn bé đang chen chúc, một thân ảnh đỏ như lửa luồn lách xuyên qua.

Tiếu Đồng rất nhanh đã đến một ngõ hẻm ở trước Vân phủ, đến khúc cua, ngựa lên hí vang lên.

Hắn dừng lại ngẩng đầu.

Trước mặt, là một đại mã màu đen uy phong lẫm liệt, trên ngựa là nam nhân khắp người bị phủ tuyết, tuyết ngấm làm ướt cả tóc mai của chàng, dính sát vào sườn mặt.

"Hách Liên"

Tiếu Đồng không nhịn được kêu lên.

Sắc mặt Nhiếp chính vương tối đi, hai chân kẹp bụng ngựa, Hắc phong liền tiến về phía trước vài bước.

Ngựa dừng bước, người đàn ông động tác linh hoạt, áo trường bao đen phất lên trong không trung thành môt đường cong hoàn mỹ, người đàn ông đã rơi xuống đát, góc áo phủ lên nền tuyết trắng.

Nhiếp chính vương không nói gì, một tay cầm chặt roi ngựa, một tay dắt hắc phong, đôi mặt phượng sắc như dao nhìn chằm chằm vào Tiếu Đồng.

Tiếu Đồng khẽ cong môi cười: " Hách Liên, huynh muốn nói gì cứ nói"

"Tại sao phải làm vậy?"

Gò má Nhiếp chính vương hiện lên vẻ thống khổ.

Tiếu Đồng thản nhiên nói: " Huynh nói về Lạc nhi sao? Hách Liên, huynh đã bỏ rơi nàng, nếu như huynh yêu nàng, thì nên buông tay để nàng hạnh phúc đi"

"AI nói ta yêu nàng?"

Giọng Nhiếp chính vương lạnh băng.

"Huynh cũng đừng tự lừa dối bản thân nữa"

Tiếu Đồng lại nói tiếp: " Hách Liên, nếu như huynh yêu nàng, có lẽ ta sẽ để ý những gì huynh nói, nhưng mà, nếu như huynh không yêu nàng, vậy thì huynh không có tư cách để ý đế chuyện đó"

Sắc mặt Nhiếp chính vương biến sắc, lạnh lùng quát: " Ai nói ta không yêu nàng?"

Tiếu Đồng buồn rầu nhìn về phía chàng: " Đến bây giờ huynh vẫn chưa rõ tình cảm của mình sao?"

Nhiếp chính vương cắn môi, dường như cảm thấy bi ai, toàn thân chàng buông lòng, toàn thân dựa hẳn vào hắc phong ở phía sau.

"Tiếu Đồng, đệ thật làm cho bản vương thất vọng! Ta cứ nghĩ rằng, thế gian này đệ là người hiểu ta nhất, đệ còn hiểu ta hơn cả bản thân ta, nhưng mà, thời điểm ta bất lực nhất đệ lại ra đòn phản kích ta như vậy"

Môi chàng hơi run lên, nhìn về phía Tiếu Đồng, ánh mắt đầu bi thương, "Đệ không biết là, đệ làm như vậy rất quá đáng sao?"

Tiếu Đồng lạnh lùng cười một tiếng, không chút sợ hãi nào nhìn thẳng vào mắt chàng, cất giọng nói:" Huynh bất lực?"

"Hách Liên, Lạc nhi cũng chỉ là nữ nhân! Huynh đã từng nghĩ đến đau khổ của nàng chưa?"

Tiếu Đồng bước lên trước một bước, nhìn thẳng vào mắt Nhiếp chính vương.

"Ta chỉ thấy, là huynh bội tình bạc nghĩa"

"Không có! Ta làm sao có thể vứt bỏ nàng, không, làm sao ra sẽ rời bỏ nàng được...."

Nghe được những chữ vô tình kia, sắc mặt Nhiếp chính vương liền tái nhợt một mảng.

Kỳ thực, chàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Nhất là tối nay, khi nhìn thấy một màn kia, lòng chàng liền hoang mang,hoảng loạn...

Chàng hoảng loạn, sợ hãi... hoảng loạn vì mất đi nàng.

Tất cả ngụy trang trong nháy mắt liền bị lột xuống...

"Huynh sẽ không như vậy?"

Tiếu Đồng nghiến răng nghiến lợi: " Hách Liên Ý! Huynh đừng quên, huynh đã lấy những cuốn sách đó từ chỗ của ta"

"Đừng nói với ta, huynh chưa lấy đi sự quý gí nhất của Lạc nhi, bây giờ huynh đối với nàng như vậy, huynh không phải là con người nữa"

Nói rồi, áo đỏ tung bay, một chưởng liền đáp thẳng xuống mặt Nhiếp chính vương.

Toàn thân Nhiếp chính vương cứng ngắc, miễn cưỡng nhận một chưởng này của hắn, cũng không né tránh.

Đột nhiên chàng ngửa mặt lên rời, tóc đen rũ xuống, giọng người đàn ông khàn khàn thê lương vang lên trong màn đêm

"ta không phải là người! Ta không phải là người"

Sự áy này,khổ tâm tích tụ trong mấy tháng nay trong tích tắc liền như núi lửa phun trào.

Tiếu Đồng cũng kinh hãi không thôi.

Nhiếp chính vương ôm lấy đầu mình, ngồi xổm lên mặt đất, toàn thân run rẩy, giọng nói đã nức nở: " Tiếu Đồng, đệ nói dúng, ta không phải là người! Lạc nhi căn bản không làm sai chuyện gì, là ta, là ta sai, là ta chiếm hữu nàng! Tiếu Đồng, là lỗi của ta"

Vẻ mặt người đàn ông tràn đầy tuyệt vọng, hốc mắt lõm vào sâu, đôi mắt phượng cuồng loạn, dường như chỉ trong nháy mắt đã già đi cả chục tuổi.

Chàng nửa quỳ trên mặt dất, hai hàm răng đụng vào nhau, thanh âm mơ hồ không rõ: Là ta không nên yêu nàng, là lỗi của ta...."

Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Nhiếp chính vương, sự áy náy trong lòng Tiếu Đồng dâng lên.

"Hách Liên"

Giọng của hắn dường như cũng không còn tự nhiên nữa

Tiếu Đồng à Tiếu Đồng, mày từ nhỏ đến lớn học nghệ cùng Hách Liên, theo lời huynh ấy mà nói, mày là người hiểu rõ huynh ấy nhất

Chính mày tận mắt chứng kiến vương gia của Nam Xuyên vì một nữ nhân tên Lâm Thanh Thanh mà bỏ rơi vợ con, chính mày tận mắt chứng kiế sự đau khổ từ nhỏ đến lớn của Hách Liên, chính mày cũng chứng kiến sự cừu hận hành hạ huynh ấy ngần ấy năm...

Mày cũng biết, trong lòng Hách Liên căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ rơi Vân Tử Lac...

Nhưng mà....

Mắt phượng của Tiếu Đồng hơi híp lại, Lạc nhi, Lạc nhi, cho dù huynh ấy không từ bỏ được nàng, nhưng Lạc nhi vẫn là con gái của Lâm Thanh Thanh.

Điều này đối với huynh ấy, nhất định là khúc mắc lớn nhất.

Cho nên Tiếu Đồng ngươi không nên lợi dụng lúc huynh ấy khó khăn mà làm vậy!

"Hách Liên"

Tiếu Đồng cúi đầu nhìn ánh mắt mông lung của chàng, trầm giọng nói:" Thù hận đời trước đã qua, là huynh đệ của huynh, ta không hy vọng huynh mãi sống trong cừu hận. Nhưng mà...."

Giọng hắn hơi chậm lại, rồi nói tiếp: " Nhưng mà, ta cũng sẽ không vì vậy mà dừng lại, ta sẽ theo đuổi Lạc nhi"