Một câu đơn giản nhưng chàng không thế nào phản bác được!
Đúng vậy, nàng muốn làm thế nào đó cũng là chuyện của nàng.
Nếu là người khác, chàng có thể khép tội " ảnh hưởng hòa hảo hai nước" mà định tội hắn.
Nhưng, người đó lại là Vân Tử Lạc!
Là người con gái chàng yêu sâu sắc, cho dù hiện tại thế nào, thì chàng cũng không thể xóa được hình ảnh của nàng ra khỏi tâm trí mình được.
Nếu không, vì sao hằng đêm hình bóng xinh đẹp ấy luôn xuất hiện trong đầu chàng?Hằng đêm, trong mơ, chàng đều nhìn thấy nàng cười nàng khẽ nhíu mày? Vì sao khi thấy nàng nói chuyện với Sở Tử Uyên, dù chỉ là một câu, một câu không nói lên điều gì thì lòng chàng lại đau đớn đến như vậy.
Là vì, cho dù đó là gương mặt giống hệt người chàng cừu hận hơn mười năm, cho dù nàng là con gái của bà ta, thì chàng liệu có thể ngừng yêu nàng được không?
Nghĩ đến đây, toàn thân Nhiếp chính vương không khỏi run lên, chàng xoay người trở lại chỗ của mình, ngồi bên cạnh đống lửa, cách một đống lửa nhìn gương mặt tuyệt mĩ ở đối diện, trong lòng như lửa đốt.
Trước mắt chàng, như hiện lên hình cảnh gương mặt đau khổ của Cảnh Hoa vương phi, ngày ngày nhốt mình trong phòng khóc, nhớ đến những ngày chàng làm con tin bị nhốt ở hoàng cung Kỳ Hạ.
Ngày đó, bởi vì Nam Xuyên không người cai trị, chàng tuổi còn nhỏ không thể ngăn cản được những cơn tranh giành, vì vật chàng bị đưa đến Kỳ Hạ làm con tin.
Ngày đó, chàng đến hoàng cung của người mẫu phi cừu hận...
Ngày đó, oán hận của chàng bắt đầu...
Trước đêm rơi đi, thâm cung tĩnh lặng, trăng tàn chiếu rọi..
Chàng quỳ gối bên giếng, nghe Cảnh Hoa vương phi nghiêm khắc dặn dò.
" Mọi chuyện ngày hôm này, đều là do người đàn bà tên Lâm Thanh Thanh tạo ra! Nếu ngư phụ vương con ở đây, làm sao con bị lão thái bà bên kia bắt đến làm con tin! Hách Liên Ý! Con nhớ cho kỹ, đây chính là sự sỉ nhục" (Là Thái hậu bắt Hách Liên Ý đến Kỳ Hạ làm con tin)
"Ta muốn con nhớ cho kỹ, bằng mọi cách cho dù đến chân trời góc biển con cũng phải tìm được Lâm Thanh Thanh và con gái bà ta! Làm cho bọn họ sống không được mà chết cũng không xong"
Đêm đó, chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, viên phượng tinh sáng yếu hiện rõ trong đôi mắt nàng, đôi mắt phượng chàng mở to, đầy tia sát ý.
Bởi vì phượng tinh tồn tại, cho nên chàng biết, Lâm Thanh Thanh còn có con gái, nhưng cũng chỉ chàng biết rõ, nữ nhân kia không phải là Lục Thừa Hoan.
Sau khi đến Kỳ Hạ, trong lúc vô tình phát hiện được ngọc ấm cùng thân thế của Vân Khinh Bình, tất cả phẫn nộ cùng thù hận từ tận đáy lòng chàng cứ thế bộc phát!
Chàng đã muốn dùng vô sỗ cách để hành hạ nàng ta, nhưng lại vì nàng ta vẫn còn giá trị lợi dụng, nên mới miễn cưỡng nhịn xuống.
Bổi vì làm một quân cờ, cũng là chuyện hết sức thống khổ...
Cho đến khi, chàng gặp được nàng..
Hôm đó, mặt trời chiếu sáng, mây bay lững thững, chàng dẫn đầu đội quân đến san bằng Vân phủ, lại không nghĩ rằng, giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim..
Người con gái mặc áo màu xanh, trước tất cả mọi người, dám khiêu khích tôn nghiêm của chàng!
Vóc dáng nàng nóng bỏng, cực kỳ mê người, giọng nói của nàng cũng vô cùng dễ nghe, mà trên mặt nàng lại trúng kỳ đọc của hoàng cung Nam xuyên, nhưng điều dẫn sự chú ý của chàng nhất là đôi mắt hạnh kia...
Đôi môi đỏ mọng, đôi mắt hạnh quyến rũ sắc lạnh, đuôi lông mày hơi chạy lại, ánh mắt trong suốt không che dấu được sự lạnh lùng...
Lạnh như trăng, sáng như suối...Không hề giống ánh mắt của một thiếu nữ mười mấy tuổi.
Đôi mắt ấy làm cho người ta dường như không chú ý đến gương mặt xấu xí của nàng...
Nàng nhìn về phía thuộc hạ của chàng ra chiến thư, chàng tức giận, chỉ muốn một chiêu liền khống chế được nàng, áp chế ngạo khí của nàng.
Nhưng lại khiếp sợ phát hiện ra, nữ nhân này thân thủ căn bản không yếu ớt như chàng nghĩ, mà thập phần nhanh nhẹn, tay không mà có thể đỡ được hai chưởng của chàng
Cho đến chưởng thứ ba muốn đánh tới nàng, trong lòng chàng lại ngưng lại một chưởng kia...
Chàng cũng không biết vì sao mình làm vậy.
Có thể vì đỡ được hai chưởng của chàng, thế gian này cũng không có ấy ai. Một nữ nhân có thể đỡ được hai chưởng của chàng, tuyệt đối có một không hai.
Về sau, nàng lại tự mình xông phải Nhiếp chính vương phủ, dễ dàng phá giải trận pháp của chàng, càng làm chàng lau mắt mà nhìn, càng tiếp xúc với nàng, chàng càng phát hiện, nàng căn bản không giống nữ nhân bình thường.
Bất kể là cách nói chuyện hay cách làm việc của nàng, nàng cũng rất có khí chất.
Mỗi tiếng nói, mỗi hàng động của nàng, cho dù chỉ là cái nhíu mày, lại có thể bày ra một tư thái phong tình vạn chủng, xinh đẹp vô cùng, cho dù mặt nàng xấu xí, nhưng đôi mắt hạnh sắc sảo cùng thẩn thủ kia tuyệt đối không thể xem thường!
Chàng thừa nhận, chàng có hứng thú đặc biệt đối với nàng, muốn chiếm được lòng nàng/
Nhưng mà, nàng lại giữ khoảng cách ngàn dặm với chàng, luôn khiêu khích lòng hiếu thắng của chàng.
Nghĩ đến chuyện chàng chưa từng bị người khác cự tuyệt, cũng chưa từng bị nữ nhân khác cự tuyệt. Lúc ấy chàng đã có ý định không để ý đến nàng, chờ nàng đến cầu xin mình.
Nhưng dường như nàng căn bản không đem chuyện của chàng để ở trong lòng, mà nàng, lại dần dần chiếm cứ lấy tâm tư của chàng.
Nàng thông minh, cơ trí, nàng tỉnh táo, có khí chất, làm cho chàng không ngừng nhớ đến nàng.
Lòng chàng mềm nhũn, liền chạy đến Lê Uyển để gặp nàng.
Đêm đó, ma xui quỷ khiến hôn môi nàng, đó là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này chàng không thể quên được.
Thì ra, môi nàng lại mềm như vậy, lại ngọt như vậy, Một khoảng khắc kia, chàng liền triệt để buông vũ khí đầu hàng nàng.
Đó là người con gái duy nhất làm chàng mềm lòng, làm thay đổi cuộc sống của chàng trở nên sinh động hơn, là nhân chàng mong nhớ, chàng sẽ không buông tay nàng!
Về sau, chàng ra sức tấn công, nhưng ánh mắt nàng nhìn chàng cũng dần dần thay đổi, lần đầu được nàng ấm áp quan tâm, có trời mới biết chàng kích động đến thế nào ( Nhớ đến cái đoạn suýt rơi từ mái nhà xuống của ca)
Mị lực của nàng, làm cho chàng cam tâm tình nguyện được chết trong tay nàng, một tiếng nàng hờn dỗi, cũng àm cho chàng cam tâm tình nguyện đáp ứng tất cả, mỗi cái chu môi của nàng, liền làm cho chàng cam tâm lên núi đao xuống biển lửa quyết không từ.
Chàng cho rằng, vĩnh viễn sẽ là như vậy!
Nhưng mà, chân tướng sự thật tàn nhẫn phá tan giấc mộng đẹp của chàng, phá hủy tương lai của chàng.
Người con gái chàng yêu sâu sắc, lại là con gái ruột của Lâm Thanh Thanh người chàng cừu hận nhất! Lại có gương mặt giống hệt gương mặt của Lâm Thanh Thanh.
Nghĩ đến năm đó, phụ thân của chàng, vì mê hoặc gương mặt này mà vô tình bỏ rơi chàng. Nghĩ đến chuyện cua phụ thân, chàng vô cùng thống khổ.
Nghĩ đến những chuyên của Lâm Thanh Thanh, bà ta dường như rất đắc ý! Nhưng chàng tuyệt đối không để bà ta đắc ý.
Chàng muốn Lâm Thanh Thanh biết, lớn lên xinh đẹo tuyệt mĩ là có thể đoạt nam nhân của người khác! Cũng không phải nam nhân nào cũng bị sắc đẹp mê hoặc mà bỏ rơi gia quyến.
Theo cách nghĩ đó, chàng vốn muốn đem con gái của Lâm Thanh Thanh đến kỹ viện để ngàn người chà đạp, lúc trước chàng không chỉ một lần nghĩ đến kết cục này cho Vân Khinh Bình.
Nhưng mà, đối tượng bây giờ lại là Vân Tử Lạc, làm sao chàng lại làm như vậy được.
Chuyện đó,tuyệt đối không thể được! Đến nghĩ chàng cũng không dám nói chi là làm. Chỉ cần nghĩ thôi, đầu chàng đã muốn nổ tung.
Cho dù chàng có ép mình hận nàng đi nữa, chàng cũng hận không nổi... Mặc dù có khi nghĩ đến Lâm Thanh Thanh chàng lại sinh ra hận ý với nàng, nhưng hận ý đó rất nhanh liền biến mất..
Vừa yêu vừa hân, đến cùng chàng nên làm gì đây?
Cả đêm thao thức...
Ngày thứ hai, khi thức dậy,mưa đã ngừng, trời liền quang đãng.
Vân Tử Lạc cùng Ngô Đại và Sở Tử Uyên thu dọn đồ đạc, rồi mới gọi vân Hạo dậy, mấy người họ ra ngoài cửa động xem xét tình hình.
Mãnh thú đã về rừng, không cần phải lo lắng, bọn họ phóng ngựa về phía rừng, thẳng đến chỗ trường săn. Hải Yến cùng Đào nhi được sự bảo vệ của ám vệ của Sở tử Uyên đang ở trong một cái lều ở chỗ trường săn, qua đêm bình an vô sự.
Mấy người họ gặp nhau rồi trở về thành Kỳ Hạ.
Trong sơn động, hai tròng mắt Nhiếp chính vương đỏ au, đoàn người Vân Tử Lạc rời khỏi sơn động, tâm tư chàng trong nháy mắt trùng xuống, giống như vừa mất đi một mốn đồ trân quý.
Chàng đứng dậy, không nói gì, chậm rãi đi ra sơn động, cưỡi lên hắc phong, từng bước từng bước đi về phía trường săn.
Đám thị vệ sau lưng không biết vương gia bị làm sao, đều buồn bực không nói, chỉ nhắm mắt làm ngơ đi theo sau chàng.
Vân Tử Lạc trở lại Vân phủ, lúc đi xuyên qua hàng lang, suýt nữa thì bị một nha hoàn đang bưng chậu nước đụng vào.
"Làm gì vậy? Đi đường không có mắt sao?" trong lòng Vân Tử Lạc vốn đang tức giận, liền hướng về người nha hoàn kia bộc phát lửa giận.
Nha hoàn kia rối rít xin tha lỗi nói: " Nhị tiểu thư, thân thể phu nhân quan trọng hơn, nô tỳ xin cáo lui"
"Đi đi" Trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi kinh động.. thân thể Chu thị... nàng liền đổi hướng đi thẳng đến chính viện.
Bên ngoài chính viện, người nháo nhác, đám nữ nô vây quanh đứng đông đứng tây, vẻ mặt đầy lo lắng.
Trong phòng, truyền ra tiếng của Vân Kiến Thụ.
Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ nhếch lên, trong lòng sớm đã có đáp án.
Lúc đến tiền viện, nàng đã nghe vài người bàn tán.
Nói rằng hôm nay Chu thị sau khi uống một chén rượu nhung hương thì đau bụng không ngừng, cũng không phải là biểu hiện sắp sinh, làm cho đầy tớ Vân phủ một phen hoảng loạn.
Mà chén rượu nhung hươu đó là do Chu Quyên tự tay bưng đến, từ rót đến đưa lên, không có người khác nhúng tay vào.
Trong chính phòng, Vân Kiến Thụ ngồi trên xe lăn, sắc mặt đen như than, gắt gao nhì thẳng vào Chu Quyên, đôi mắt tràn đầy tức giận.
Chu Quyên bị hù dọa vội vã quỳ xuống, mẹ và huynh trưởng của Chu thị đã bị Vân Kiến Thụ đưa ra ngoài.
"Tỷ tỷ, muội thật sự không cho gì vào trong thuốc bổ! Tỷ nghĩ một chút đi, tỷ là tỷ tỷ ruột của muội, tỷ tốt với muội như vậy, làm sao muội lại hại tỷ được!"
Chu Quyên khóc lóc, nàng ta biết rõ, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nếu nàng ta không giải thích, nàng ta sẽ mang tiếng xấu muôn đời.
Ánh mắt Chu thị vài phần khủng hoàng, còn có thống khổ, hơn hết là tức giận.
Hai tay bà ta gắt gao siết chặt lấy góc chăn, nghiến răng nghiến lợi: " Muội nghĩ tâm tư của muội ta không biết sao? Muội muốn sớm gả cho lão gia, cho nên muốn hại cốt nhục trong bụng ta!"
Nói xong, bà ta đáng thương nhìn về phía Vân Kiến Thụ: " Lão gia, nếu lão gia muốn thành thân cùng muội ấy, nhưng dù là như vậy cũng không thể hại con chúng ta được"
Nói xong, bà ta lại gạt nước mắt, đưa tay vuốt vuốt nhẹ lên bụng mình, cũng mày, mà đứa nhỏ không có việc gì, nếu không bà ta nào có thể ngồi đây mà khóc lóc.
Vân Kiến Thụ lập tức tức giận lớn tiếng nói: " Ai nói ta muốn thành thân cùng nàng ấy"
Rồi nhìn về phía Chu Quyên, nhíu mày, nói với Chu Thị: "Nếu như nàng không tin, còn lưu lại nàng ta trong phủ làm gì? Đuổi ra khỏi phủ!"