Lạc Nhi Ý

Chương 169: Sau này khó mà hoài thai được!




Nhiếp Chính vương cong môi cười, ôm chặt nàng, "Không trách nàng"

Sau đó chàng siết chặt tay, ôm chặt Vân Tử Lạc, cơ thể đang nóng hừng hực của nàng dưới tác động của chàng có vẻ như bớt nóng dần.

Vân Tử Lạc tựa đầu vào ngực chàng, thấp giọng nói: " Chàng không sợ ta lây bệnh cho chàng sao?"

Nhiếp chính vương cười khẽ: " Không đâu, thân thể ta rất tốt"

Vân Tử Lạc ho khan vài tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài điện, thỏ thẻ: " Ý, chúng ta đổi chỗ ngủ khác đi, đây là hậu điện của cung Càn thanh, nhiều người ra vào"

"Nàng lo gì chứ!" Nhiếp chính vương không vui nhíu mày, ấn bả vai của nàng xuống nói: " Ai dám vào đây?"

Vân Tử Lạc bĩu môi.

"Không có lệnh của ta, không ai dám vào đây!" Nhiếp chính vương vỗ vỗ sau lưng nàng, nói tiếp: " Nàng ngủ đi. Đợi lát nữa thuốc sắc xong, ta kêu nàng dậy uống. Ngủ đi"

Bên này hậu viện không khí ấm áp,, bên kia thiên viện chỗ Vân Khinh Bình bầu không khí lại khác hẳn.

Thái y được gọi đến hết, Vân Khinh Bình đã không sao, nhưng mà, thân thể nàng ta suy nhược vẫn là bệnh không thể chữa dứt điểm được.

Tất cả thái y đều biết rõ điều đó, đưa mắt nhìn nhau, nhưng mà cũng không ai dám nói ra điều đó.

Vừa rồi Tứ vương gia mới nổi trận lôi đình, bọn họ còn ai giám mở lời.

Nhưng mà, không nói cũng không được, việc này lại liên quan đến hoàng thất! Đến lúc đó bị điều tra ra, bọn hõ sẽ phải rơi đầu vì tội khi quân.

Suy xét một hồi lâu, cuối cũng cũng có một tên thái y bước lên phía trước một bước, đi đến trước mặt thái hậu, quỳ gối nói:" Thái hậu, thần có việc muốn bâm bảo, nhưng không biết có nên nói hay không?"

Thái hậu phất tay: " Đứng lên rồi nói"

Thái y quan sát sắc mặt một lượt người có trong điện, rồi lại nhìn đến Vân Khinh Bình tiều tụy đang ngồi trên giường, lại nhìn Sở Hàn Lâm đang nôn nóng, từ từ nói: " Thân thể Tứ vương phi vốn suy yếu, bị ngấm mưa lần này, sẩy thai, thân thể như vậy, sau này e rằng khó có thể hoài thai được nữa, khó..."

"Ngươi nói cái gì?" Trong đầu Sở Hàn Lâm vang lên tiếng nổ "Ầm, ầm...", hắn sải bước đến trước mặt người thái y, bắt lấy bả vai thai y, hét lớn: " Ngươi vừa nói cái gì?"

Thái y bị dọa đến trắng cả mặt, vội vã quỳ xuống.

"Mong vương gia tha tội!" Tất cả thái y trong điện đều vội vã quỳ xuống, cầu xin.

Tên thái y lấy hết can đảm, nhắm mắt nói tiếp: " Thân thể Tứ vương phi chỉ sợ sau này không thể hoài thai được"

"Ầm" Một tiếng nổ vang trời, như muốn nổ tung đầu Sở Hàn Lâm, Vân Khinh Bình nghe được những lời này, mặt không còn một hột máu, hai mắt khép lại, tấm chăn mỏng cũng trượt khỏi tay dọc theo cơ thể xuống tận chân.

"Thân thể Tứ vương phi chỉ sợ sau này không thể hoài thai được!"

"Sau này không thể hoài thai được!"

Trong đầu Vân Khinh Bình chỉ còn lại mấy chữ này, không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng ta.

Ở thời đại này, cho dù có thế lực đến đâu, nhưng một nữ nhân không thể mang thai cho phu quân mình, thì sẽ không có bất kỳ địa vị gì.

Sắc mặt Vân Khinh Bình tái nhợt, quên cả khóc.

Nàng ta không thể mang thai cho Hàn Lâm. Không sớm thì muộn, cũng sẽ có người khác thay thế nàng ta. Có thể là Vân Tử Lạc, đến lúc đó mẹ vinh nhờ con, tứ vương phủ còn có chỗ cho nàng ta sao?

Sở Hàn Lâm không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng thân thể Vân Khinh Bình hắn cũng hiểu hơn ai khác.

Cộng thêm lời nói của thái y, hắn giống như bị rơi xuống địa ngục, cả người bất lực ngồi xuống cạnh giường.

Sắc mặt Thái hậu biến sắc, từ trên ghế ngồi dậy, chỉ tay về phía thái ý: " Đích thực là như vậy?"

Tất cả thái y đều gật đầu: " Sự tình liên quan đến hoàng thất, chúng thần không dám nói bừa"

Gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Thái hậu tối hẳn đi, bà ta ngã ngồi trên ghế.

"Thái hậu" Mọi người hô lên.

Sở Hàn Lâm bừng tỉnh, gọi lớn " Mẫu hậu"

Thái hậu ngẩng đầu lên, tay đỡ lấy trán,sắc mặt mệt mỏi, phất phất tay: " Ai gia không sao!"

Sở Hàn Lâm ngẩn ra, hắn nhỡ rõ, thái hậu không hài lòng về cuộc hôn nhân này, nhất là ngày hôm đó, hắn tráo đổi tân nương, vốn người nên cưới là Vân Tử Lạc, kết quả lại là Vân Khinh Bình.

Cho tới tận bây giờ, thái độ của mẫu hậu với Bình nhi vẫn không tốt lên là bao.

Nhưng bây giờ, nghe được chuyện Vân Khinh Bình không thể hoài thai, mẫu hậu lại phản ứng như vậy!

" Gọi Kiến Thụ đến hậu điên, đưa ai gia đến đó!"

Thái hậu dặn dò tên thái giám, rồi chuẩn bị di giá về hậu điện sau càn thanh cung"

Tên thái giám vội vã chạy vào bẩm báo: " Khởi bẩm Thái hậu! Nhiếp chính vương đang ở hậu điên, không cho phép người nào đến đó!"

"Hả, cái gì?" Thái hậu không hiểu hỏi.

Trong lòng Sở Hàn Lâm lại chấn động

Hậu điện, Vân Tử Lạc...

Tên thái giám ấp a ấp úng, cũng không nói rõ ràng mọi chuyện.

Thái hậu thở dài, " Vậy đi đến thiên điện đi"

Trong thiên điện, Vân Kiến Thụ đến trước mặt Thái hậu, cười khổ nói: " Ta bây giờ như thế này, chỉ sợ không giúp gì được cho Thái hậu!"

Ánh mắt Thái hậu phức tạp, rất lâu sau mới nói: " Ai gia tìm khanh không phải vì chuyện của người khác, mà là chuyện của Bình nhi. Bình nhi, chỉ sợ sau này không thể sinh con nối dõi được"

Vân Kiến Thụ khiếp sợ nhìn thái hậu, " Vừa rồi ta nghe nói nó sẩy thai, đang chuẩn bị đến thăm nó, thì bị người goi! Nhưng mà... sao lại có thể như vây!"

" Đúng là như vậy, về sau nó không thể sinh con cho Hàn Lâm được!"

Thái hậu yên lặng quan sát Vân Kiến Thụ

Vân Kiến Thụ kinh hãi rất lâu, rồi mới cúi đầu, thu lại ánh mắt " Có lẽ, đây là số mệnh của nó"

"Số mệnh, ha ha" Thái hậu cười lạnh một tiếng, " Đúng vậy, cũng giống như năm đó, Ánh phi năm đó, không thể hoài thai được, như vậy ai gia mới hạ thủ lưu tình với nàng ta. Nhưng mà, Bình nhi làm sao có thể giống Ánh phi lương thiện năm đó? Tính cách của nó, rất giống ai gia"

Vân Kiến Thụ vống đang cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thái hậu.

Thái hậu nheo mắt, thản nhiên nói: " Bình nhi vốn có dã tâm, hơn nữa, cũng hay tính tâm kế"

Vân Kiến Thụ khiếp sợ nói: " Thái hậu, Bình nhi sao lại thành người như vậy!"

Thái hậu liếc nhìn Vân Kiến Thụ, trong ánh mắt có tia chế giễu: " Khanh quanh năm cũng chỉ biết dùng binh đánh giặc, quả nhiên không có chút tiến bộ nào, ngay cả con gái mình cũng không hiểu. Ngươi cũng nên biết,ai gia sống đến chừng này tuổi, còn không nhìn ra người thế nào sao?"

Vân Kiến Thụ im lặng không nói gì.

Nhưng mà, ông vẫn không thể tin được Vân Khinh Bình lại là người như vậy.

"Khanh nhìn bức Trăm thọ này sẽ rõ" Thái hậu cười khẽ, " Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, chỉ mỗi bức trăm thọ này sao?"

Vân Kiến Thụ kinh hãi, " Ý của người là..."

Mặt Thái hậu trầm xuống, " Bình nhi lấy hết mọi thứ của Vân Tử Lạc, ai giả biết rõ, nhưng từ đó đến giờ vẫn một mắt nhắm một mắt mở cho qua, chưa nói với khánh! Bởi vì ai gia muốn khanh hiểu rõ một điều, Bình Nhi mới là cốt nhục của Vân gia chúng ta! Vân Tử Lạc, cùng lắm chỉ là chỗ dựa để Lâm nhi đăng cơ!"

Từ tận đáy lòng Vân Kiến Thụ buốt lạnh.

"Khanh phải nhớ kỹ, Vân Tử Lạc đã khác xưa, danh tiếng cũng càng lúc càng tốt, về phần Bình nhi, tuy có không bằng, nhưng đợi đến khi mọi việc kết thúc, ngươi cuối cùng vẫn phải là Bình nhi, nó mới là cốt nhục của Vân gia!"

Trong lòng Vân Kiến Thụ như nếm đủ ngũ vị.

Thái hậu mê tín, tin vào số mệnh, tin Lạc nhi có mệnh phượng, nên mới bằng bất cứ giá nào muốn bồi dưỡng Lạc nhi thành Hoàng hậu. Nhưng đến khi Sở Hàn Lâm đăng cơ thực sự, lạc nhi làm quân cờ cũng đi đến bước đường cùng. Ông thậm chi còn có thể tưởng tượng được, kết cục bi thảm của Lạc nhi lúc đó.

Không được! Tuyệt đối không được!

Ông tuyệt đối không thể để Lạc nhi rơi vào hố lửa này.

Nhưng mà, ông nên làm gì bây giờ?

--

Đêm hôm ấy, đợi mưa tạnh, mọi người mới lần lượt về phủ.

Vân Tử Lạc uống xong thuốc thì ngủ rất say, nàng được Nhiếp chính vương cẩn thận đưa về Vân phủ.

Nhiếp chính vương ôm nàng đặt lên giường lớn ở Lê Uyển, rồi cũng không rời đi, mà cạnh nàng đến lúc gần sáng, đến lúc Đào nhi đi vào, chàng vẫn không đi, mà dặn dò Đào nhi chăm sóc tốt Vân Tử Lạc, và căn dặn Quỷ Hồn ở lại xong rồi mới rời đi.

Ngày sau đó, Nhiếp chính vương tự mình mang thuốc đến cho Vân Tử Lạc, còn mang không ít thuốc bổ đến cho nàng.

Nhiếp chính vương đợi nàng uống thuốc xong, bảo nàng nghỉ ngơi, rồi mình đi đến vùng ngoài thành, hôm nay, Sở Tử Uyên đưa Trường nhạc công chúa trở về Đông Lâm, tất cả triều thần đều đi tiễn.

Vì Ngụy Thành bị cụt tay, nên vị trí người dẫn đầu được thay bằng người khác.

Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng Sáu, theo thông lệ,hôm nay, thái hậu và Hoàng thượng cùng các quan tam phẩm trở lên dẫn đầu đi hoàng lăng bái tế.

Vân Kiến Thụ cấp phẩm không đủ, nhưng vẫn là hoàng thân quốc thích, nên vẫn được đi phía trước.

Mới sáng sớm, Vân Tử Lạc đã tỉnh dậy, đem Tuyết sát dấu kỹ trong người, bởi vì nàng biết rõ Ngự Lâm quân sẽ không cho phép ai mang vũ khí vào hoàng lăng.

Đào nhi cũng dấu một cuôi kiếm bạc nhỏ trong vạt áo.

Hai người đều mặc một bộ quần áo trắng thuần khiết, đi đến đại sảnh.

Vân Hằng đang ở đại sảnh chỉ huy mấy gia nô khuôn rương lễ vật, nhìn thấy Vân Tử Lạc, lập tức cung kính cúi chào: " Nhị tiểu thu, lễ vật Bát vương phủ đưa tới đều đã cho để ở hai rương này"

Hắn càng ngày càng phát hiện ra, Nhị tiểu thư bây giờ việc gì cũng có thể làm, khác hẳn với Nhị tiểu thư lúc trước, ngay cả việc Bát vương gia muốn thăm mộ Hồng Ngọc công chúa cũng nhờ nhị tiểu thư"

"Vậy là tốt rồi" Vân Tử Lạc cong môi cười.

"Lạc nhi"

Vân Kiến Thụ đi về phía đại sảnh gọi

"Cha"

Vân Kiến Thụ đi đến bên cạnh nàng" " Việc con thăm mộ Hồng Ngọc công chua không nên cho Thái hậu biết"