Vân Tử Lạc và Đào nhi chạy khỏi núi Liên Sơn, hai người chạy đường lâu cũng đã khá mệt mỏi, mà ngựa chạy ngày dài cũng mệt, chạy cũng đã chậm dần lại.
Đến lúc, khi ngựa đến một cổng thành thì gặp một toán binh mã, bọn họ giương đuốc soi vào Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc vừa định nói, thì một người trong đám binh mã đó đã hô lớn: " Là người muốn tìm, nhanh đi thông báo cho Nhiếp chính vương!"
Vân Tử Lạc nghe đến tên Nhiếp chính vương, trong lòng cũng an tâm hơn.
Nàng cùng Đào nhi nhảy xuống ngựa, vừa đợi một lúc, thì một người đàn ông mặc áo bào đên cưỡi ngựa bay như gió về phía nàng.
"Lạc nhi!" Ngươi đàn ông vươn cánh tay dài, trong nhát mắt đã đem Vân Tử Lạc ôm trọn vào trong lòng, rồi chàng đặt nàng lên lưng ngựa.
Hắc phong cũng không nghĩ, chạy như bay trong màn đêm, để lại một đám người xa dần xa dần sau lưng.
"Lạc nhi, sao nàng lại ở đây?" Nhiếp chính vương hỏi nàng.
"Có người bắt cóc ta và Đào nhi" Vân Tử Lạc nhẹ giọng đáp.
Qua một ngày nàng cũng đã rất mệt, lại ở trong vòng ôm ấm áp của Nhiếp chính vương, nàng cảm thấy rất an tâm...
"Ai?"
Nhiếp chính vương giận giữ hỏi.
Hôm nay không cho Quỷ Hồn đi theo bảo vệ nàng thật đúng là sai lầm!
Nhưng người con gái trong ngực chàng đã thở nhè nhẹ, chìm vào giấc ngủ.
Nhiếp chính vương cảm thấy ấm áp. Duỗi cánh tay ôm nàng chặt hơn, không để cho gió thổi lên gương mặt nàng, rồi cho hắc phong chạy chậm lại, đi về phia thành trì không xa phía trước.
Phía trước là thành Tế châu, Nhiếp chính vương thấy Vân Tử Lạc đã mệt, cũng không muốn nàng để nàng mệt hơn nữa, nên đến thành Tế châu nghỉ qua một đêm.
Hắc phong đến ngoài thành Tế châu, sớm đã được ám vệ báo tình hình cho binh lính giữ cửa kéo cổng thành lên,cho Nhiếp vương vào thành.
Lần này, Nhiếp chính vương xuất hành không rình rang mà vô cùng đơn giản.
Quỷ Hồn đã chuẩn bị phòng chữ Thiên ở quán trọ ở Tế châu để chàng dừng chân.
Nhiếp chính vương ôm Vân Tử Lạc đang ngủ say bước lên cầu thang, từng bước từng bước rất nhẹ, dường như sợ nàng thức giấc, tiểu nhị dẫn đường đi phía sau chàng hết sức cảm khái.
Cửa phòng chữ Thiên được đẩy ra, chỉ thấy một bức bình phong cao lớn, đổ bóng xuống sán,phía sau tấm bình phong là một phòng nữa, bên trong phòng có một tấm bình phong thêu họa tiết chim khách, sau tấm bình phong này mới đến phòng ngủ.
Tiểu nhị đưa nước nóng đến rồi rời đi luôn.
Nhiếp chính vương nhẹ nhàng đặt Vân Tử Lạc trên giường lớn trong phòng, vừa muốn đứng dậy thì Vân Tử Lạc đã xoay người, ôm chặt lấy cánh tay của chàng, đôi mắt hạnh vẫn đang nhắm,ngủ rất say.
Nhiếp chính vương khẽ mỉm cười, ngời xuống đầu giường.
Được một lúc, Vân Tử Lạc mới buông tay chàng ra, xoay người vào phía trong ngủ tiếp.
Nhiếp chính vương lúc này mới đứng dậy, đi ra phòng ngoài, cởi áo bào đen và quần áo xuống, để lộ vóc người tráng kiệt, chàng nâng đôi chân dài bước vào bồn tắm.
Rửa sạch bụi bẩn trên người, Nhiếp chính vương dùng khăn tắm quấn lấy người, sau đó chàng quay lại giường phía trong nội thất.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc mệt mỏi, chàng cũng không muốn gọi nàng dậy đi tắm, mà trực tiếp nằm xuống bên cạnh nàng.
Vừa mới nằm xuống, Vân Tử Lạc liền xoay người, áp mặt lên ngực chàng, một chân cũng tự nhiên nâng lên, gác lên eo của chàng.
Gương mặt nàng ngủ say, thỉnh thoảng lại khẽ chai mày, nhưng dường như tư thế này hết sức thoải mái.
Nhiếp chính vương ngẩn ra, toàn thân đều căng cứng, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Ý..."
Vân Tử Lạc nói mê một câu.
"Lạc nhi, ta ở đây" Nhiếp chính vương giật mình, giọng nói cũng tràn đày ngạc nhiên cùng mừng rỡ, đôi mắt phượng tràn đầy nhu tình ấm áp, giọng nói cực thấp trả lời nàng.
"Ý..." Vân Tử Lạc nắm tay đánh lên vai chàng một cái.
"Lạc nhi..." Nhiếp chính vương nhẹ nhàng nắm lây tay nàng, nhưng vẫn hơi đau, chàng nhíu mày, trong lòng không khỏi than thở, tiểu nha đầu này dù là mơ nhưng ra tay vẫn có lực như vậy!
"ý..." Vân Tử Lạc lại gọi một tiếng nữa.
Nhưng lần này, đối diện với ánh mắt của Nhiếp chính vương là một đôi mắt hạnh đang mông lung...
Vân Tử Lạc mở to đôi mắt hạnh nhìn Nhiếp chính vương, đôi mắt hạnh từ mờ mịt đến sáng rõ hơn, đôi môi đỏ mọng của nàng cũng dần dần cong lên.
Nhiếp chính vương nhìn nàng thâm tình.
Vân Tử Lạc không nói lời nào, đột nhiên đưa tay đẩy chàng ra, xoay người vào phía trong, quay lưng về phía chàng.
Nhiếp chính vươn ôm lấy nàng, vội hỏi: " Lạc nhi, nàng sao vậy?"
Vân Tử Lạc hừ một tiếng.
Nhiếp chính vương khẽ mỉm cười: " Lạc nhi, nàng còn giận ta sao?"
Trong lòng Vân Tử Lạc có vài phẩn ủy khuất, chu đôi môi đỏ mọng lên, rầu rĩ nói: " Hách Liên Ý, là chàng gạt ta trước".
Giọng nói Nhiếp chính vương mềm nhũn: "Ta biết ta sai rồi, về sau sẽ không như vậy nữa, Lạc nhi, tình cảm của ta đối với nàng, nàng biết mà"
"ta không biết".
Vân Tử Lạc không nói đạo lý với chàng: " ta mới không biết".
Giọng nói Nhiếp chính vương khàn khàn, cúi nhìn gò má nàng: " vậy ta móc tim ra cho nàng xem nhé!"
Vân Tử Lạc chép miệng, không nói gì.
Nhiếp chính vương duỗi cánh tay rắn rỏi ôm chặt lấy eo nàng, bá đạo ôm nàng từ phía su.
Vân Tử Lạc giãy giụa, nhưng cũng không thoát khỏi vòng ôm của chàng, sau đó cũng không giãy giụa nữa.
"Lạc nhi, trong lòng nàng cũng có ta phải không?" Nhiếp chính vương cong môi cười sung sướng, hỏi nàng, " Lúc này, nằm mơ nàng gọi tên ta".
Gò má vân Tử Lạc ửng hồng, gương mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng,vì tâm tư mình bị nhìn thấu, đôi mắt hạnh trên mạng che mặt mang theo tia tức giận nhìn về phía Nhiếp chính vương.
"Nói bậy!"
Nhiếp chính vương nhìn thấy ánh mắt nàng, liền ngây ra, vội vàng sửa lại: " Đúng, đúng, là ta nói bậy, ta nói bậy"
"Chính chàng nói bậy!"
Vân Tử Lạc cắn môi, liếc nhìn chàng một cái.
Lòng Nhiếp chính vương mềm ra như nước, ôm chặt lấy nàng, giọng nói nịnh nọt: " Ta nói bậy, không phải là Lạc nhi gọi tên ta, mà là ta, mỗi ngày trong mơ đều gọi tên Lạc nhi, mỗi ngày đều nghĩ đến Lạc nhi, nhớ Lạc nhi muốn phát điên".
Lòng Vân Tử Lạc giống như mặt hồ bị khuấy động.
Nàng giống như bị trúng độc của Hách Liên Ý, chỉ cần chàng nói vài lời, lửa giận trong lòng nàng dù lớn đến đâu cũng biến mất không sót lại một chút nào.
Nàng có chút đau đầu.
"Lạc nhi, sao mặt nàng lại đỏ như vậy? Thật là đẹp". Nhiếp chính vương không kìm được nâng gương mặt nhỏ nhắn của nàng lên.
Vân tử Lạc nhớ tới vừa rồi Ngụy Thành cũng nâng cằm nàng lên như thế này, nhưng trước mặt Nhiếp chính vương, lửa giận lại chuyển thành ủy khuất.
"ý, hôm nay cũng có người làm như vậy với ta!"
Vân Tử Lạc cầm lấy bàn tay to lớn của chàng.
Ánh mắt Nhiếp chính vương tối hẳn đi, cả gương mặt như bị hầm băng bao phủ, chàng lạnh lùng nói: " Ai?"
"Ngụy Thành"
Vân Tử Lạc rúc vào ngực chàng, ôm chặt cổ Nhiếp chính vương, không vui lắc lắc vai chàng nói: " Là Ngụy Thành! Tại sao chàng lại cho Diêu thừa tướng từ quan, làm cho gã họ Ngụy kia hống hách!"
Vân Tử Lạc đột nhiên chủ đọng làm cho Nhiếp chính vương choáng váng.
Cộng thêm lúc này, dường như nàng đang cố tình làm nũng, làm cho tim chàng không khỏi đạp loạn nhịp, đầu óc chàng cũng choáng váng, chỉ biết ôm lấy nàng, nói nàng có chút lộn xộn: " Ngụy Thành! Là Ngụy Thành!"
Vân Tử Lạc trừng mắt nhìn chàng.
Nhiếp chính vương lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt trầm xuống, gân xanh trên trán cũng nổi rõ:" Là Ngụy Thành bắt cóc nàng?"
Vân tử Lạc gật đầu, ngước mắt lên hỏi chàng: " Ta muốn giết hắn, chàng có ngăn cản không?"
Mày rậm của Nhiếp chính vương chau lại, " Đứa ngốc, Ngụy Thành dám đụng đến nàng, ta là người đầu tiên không tha cho hắn!"
"Còn nói sẽ không tha" vân Tử Lạc cắn môi dưới: "Chàng còn phong cho cha hắn làm thừa tướng!"
Nhiếp chính vương thở dài, hơi dựa vào đầu giường, ôm vân Tử lạc trên đùi.
"Ta sắp xếp như vậy là có nguyên nhân. Lạc nhi, chuyện chính trị, nàng không nên biết nhiều, biết càng nhiều, nàng càng nguy hiểm".
"Ta không sợ".
Vân Tử Lạc dựa vào vai Nhiếp chính vương, đưa tay vuốt vuốt tấm khăn trên người chàng.
Nhiếp chính vương cười khổ, ch đành nói: " ta tuyệt đối sẽ không giữ lại Ngụy Thành, từ giở trở đi ta sẽ giám sát hắn, ta chưa lấy mạng hắn là vì ta còn muốn hắn đi thám thính tình hình Đông Lâm".
"Ngụy Thành là người hết sức nhạy cảm trong chuyện chính trị, lần trước hắn đi sứ Đông Lâm liền kết thân được với Trường nhạc công chúa, cũng biết chút ít tình hình của Hoàng cung Đông Lâm, ta muốn biết những tin kia thì phải dùng hắn".
Nhiếp chính vương đưa tay nghịch nghịch tóc nàng, "Biết được những tin tức kia, Đông Lâm sẽ không dám giễu võ dương oai trước mặt chúng ta nữa".
"Cho nên chàng mới phong cha hắn làm thừa tướng, là muốn Ngụy gia bán mạng cho chàng?" Vân Tử Lạc bất mãn hỏi.
Nhiếp chính vương cười khẽ một tiếng, cúi đầu cắn cắn vành tai nàng, toàn thân Vân Tử Lạc không khỏi run lên.
Nhiếp chính vương rốt cuộc cũng kiềm chế không nổi, vươn chiếc lưỡi dài liếm liếm vành tai nàng, hương vị rất ngọt ngào...
Vân Tử Lạc rên rỉ một tiếng, gương mặt trong ngực chàng cũng đỏ rực lên.
Nhiếp chính vương ôm chặt lấy nàng không buông, nói: " Đó chỉ là một lý do, còn có, Diêu thừa tướng cũng không hoàn toàn là người của ta, quan hệ của ông ấy và cha nàng rất tốt".
"Cho nên chàng nghi ngờ ông ấy là người của Sở Hàn Lâm".
Vân Tử lạc nhíu mày hỏi.
Nhiếp chính vương cười: " Là sự thật, không phải nghi ngờ. Ông ấy giống cha nàng, đều tận trung với Sở Hàn Lâm".
Vân Tử Lạc cắn môi dưới, trầm mặc một lúc rồi mới hỏi chàng: " Nếu có một ngày Sở Hàn Lâm thất thế, cha ta sẽ thành tù nhân sao?"
"Sẽ không" Nhiếp chính vương nói chắc chắn.
"Sẽ không?"
Nhiếp chính vương cúi đầu sát tai nàng, cười nói: " Đó là nhạc phụ tương lai của ta, là phụ thân của người con gái của ta, ta làm sao làm khó ông ấy được! Nha đầu ngốc!"
Vân Tử Lạc nghe được lời chàng nói,nhất là mấy chữ: " Người con gái của ta", trong lòng không khỏi ngọt ngào.
"Chàng cũng sẽ không làm khó Diêu bá bá sao?" vân Tử Lạc lại hỏi.
"Ta nghe theo nàng" Nhiếp chính vương nhẹ giọng đáp.
Tâm tình Vân Tử Lạc như sáng hẳn lên, nàng không khỏi liếm liếm đôi môi khô khốc.
Nhiếp chính vương ngẩn ra, ánh mắt gián chặt vào đôi môi đỏ ướt át của nàng, toàn thân lập tức nóng lên, ánh mắt như muốn bốc cháy.
"Lạc nhi..."
Chàng lẩm bẩm tên của Vân Tử Lạc, nghiêng đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng đó, chiếc lưỡi dài nhanh chóng càn quét khuông miệng nàng, mút lấy chất ngọt của nàng.
Toàn thân Vân Tử Lạc chấn động, há miệng muốn nói chuyện, chiếc lưỡi dài lại nhanh chóng công thành đoạt đất, một tay Nhiếp chính vương ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng, tay kia đặt sau cổ nàng, hôn nàng càng thêm triền miên.
Vân Tử Lạc vùi trong lòng chàng, đầu óc trống rỗng, khi Nhiếp chính vương ra sức hôn mình, nàng không tự chủ được mà rên rỉ vài tiếng mê hồn.
Tiếng rên rỉ kiều mị của nàng kích thích trực tiếp Nhiếp chính vương.
Đầu lưỡi chàng nhanh chóng càn quét trong miệng nàng, mút lấy chất ngọt của nàng, đôi môi lại càng đè ép đôi môi nàng, dường như muốn khảm sâu nàng vào trong ngực mình.
Toàn thân chàng nóng như lửa, đôi môi đỏ mọng của lạc nhi càng làm hô hấp của chàng thêm thô trọng hơn.
"Lạc nhi, Lạc nhi của ta..."
Nhiếp chính vương gọi Vân Tử Lạc, càng muốn nhiều hơn nữa.
Chàng dời đôi môi nàng, hôn dọc từ vành tai của nàng xuống đến cổ, vừa hôn vừa liếm, Nhiếp chính vương chỉ muốn hưởng thụ hết vị ngọt của Lạc nhi...
Vân Tử Lạc căn bản không chịu nổi khiêu khích như vậy, khóe miệng thình thoảng rên rỉ vài tiếng mê người, theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay chàng.
Nhiếp chính vương né người, tay Vân Tử Lạc đặt trên vai chàng, trong lúc bối rối, chiếc khăn bao quanh người chàng bị trượt xuống...
Chiếc khăn tắm từ trên vai chàng trượt xuống, cơ thể trần truồng của người đàn ông hiện ra không thiếu thứ gi..
Vai rộng eo hẹp, vóc dàng người hoàn mĩ, nước da màu nâu bóng, cơ bụng sáu múi bằng phẳng hữu lực, hai chân thon dài, hoàn toàn không có một chút mỡ thừa.
Quan trọng hơn chính là, vật phía dưới quần trong đã thẳng đứng, dường như không thể chịu được sự gò bó đó nữa...
Trong đầu Vân Tử Lạc có tiếng nổ "ầm", gò mà cũng ửng hồng.
"Lạc nhi.."
Nhiếp chính vương chỉ cảm thấy hạ thân mình đã căng trướng, dường như muốn nổ tung...
Chàng thống khổ nằm sấp trên người vân Tử Lạc, lẩm bẩm gọi tên nàng, không tự chủ được, cầm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng đưa về phía khó chịu đó.
"Thật khó chịu, Lạc nhi, sờ sơ..."
Bàn tay gương tử lạc dường như không tự chủ được, theo tay Nhiếp chính vương, lúc chạm đến vật nóng bỏng kinh người kia, theo phản xạ nàng rụt bàn tay nhỏ bé của mình lại.
Nhiếp chính vương chống hai tay trên giường, ủy khuất nhìn về phía nàng, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Lòng Vân Tử Lạc mềm nhũn, cúi đầu nhìn vật đang căng cứng giữa hai chân chàng, nó to lớn cực đại đang thẳng đứng, không khỏi làm cho nàng xấu hổ.
Vân Tử Lạc có chút kinh sợ, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, đôi tay lại như ma xui quỷ khiến hướng về phía đó.
Lúc này đây, nàng đã nắm lấy vật căng trướng trong lòng bàn tay, chỉ là nó quá lớn làm nàng nắm giữ nó có chút khó khăn.
"Lạc nhi..." Nhiếp chính vương thoải mái gọi, sắc mặt vui mừng không thôi.
"Ý..." Gò má Vân Tử Lạc ửng hồng, đưa mắt nhìn nàng.
Ánh mắt kiều mị của nàng làm cho Nhiếp chính vương trụ không nổi, hạ thể dương như đang kêu gào, như muốn nổ tung...
"Lạc nhi, đừng dụ dỗ ta..."Chàng thở hồn hền, giọng nói cực kỳ khó khăn.
Vân Tử Lạc cúi đầu, động tác này dường như lại làm cho Nhiếp chính vương sụp đổ.
"Lạc nhi..." Chàng gầm nhẹ, xe vạt áo ngoài của Vân Tử Lạc, hôn lên bả vai trắng bóng của nàng, một tay đặt lên chỗ đầy đặn của nàng, xoa nắn làm nó đứng lên...
Mặc dù cách một lớp y phục, nhưng cảm giác đầy đặn đầy đã kia đã làm cho tâm tình Nhiếp chính vương bất ổn.
"Lạc nhi, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta chỉ yêu nàng thôi" Chàng không ngừng lầm bẩm, giọng nói càng lúc càng rõ.
"Chàng sẽ không bỏ rơi ta chứ?" Vân Tử Lạc nhẹ giọng hỏi.
Nghĩ đến chuyện chàng và nàng nhiều ngày không gặp nhau, nàng nhớ chàng cũng không ít hơn chàng nhớ mình, nhưng trong lòng cũng có chút buồn.
"Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó" Nhiếp chính vương thì thầm bên tai nàng, "Lạc nhi là người Ý yêu nhất trên đời, ta vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi nàng".
"Nhưng mấy ngày nay chàng không tới gặp ta..." Vân Tử Lạc rầu rĩ nói.
"Mỗi ngày ta đều đến Lê Uyển" Nhiếp chính vương cười khẽ, "Chỉ là nàng không biết thôi".
Đôi môi đỏ mọng của Vân Tử Lạc không khỏi thoáng ý cười, ánh mắt trong suốt, như vậy lại làm cho toàn thân Nhiếp chính vương căng cứng.
"Ý, ta cho chàng".
Vân Tử Lạc rút thắt lưng mình ra, rất nhanh, quần áo từ trên vai tuột xuống, nàng đưa tay cởi từng nút áo của mình..
"Lạc nhi!" Nhiếp chính vương vừa vui lại vừa sợ.
"Ta nguyện ý". Vân Tử Lạc thấp giọng, kiên định nói.
Nàng cũng biết tương lai của nàng và Ý còn mơ hồ, nhưng mà, nàng nguyện ý đi cùng chàng hết suốt đời.
Dù sau này không được ở cùng một chỗ, nàng nghĩ, nàng cũng sẽ không yêu người khác.
Quần áo cời ra, thân thể xinh đẹp mềm mại trắng như tuyết hiện ra trước mứt, dưới ánh nến, mái tóc đen dài càng làm nổi bật lên thân thể trắng như sứ, giống như một bức phù điêu, lung linh hấp dẫn.
Trong đầu nhiếp chính vương "Ầm" một tiếng, hô hấp càng thô trọng hơn.
Hai mắt chàng nhìn xuống ngực nàng, trên đỉnh núi trắng tuyết có hai đóa hồng mai đỏ thắm, mềm mại, làm cho ánh mắt Nhiếp chính vương như nổ tung, chàng duỗi tay, mỗi tay một bên, xoa nắn nơi đầy đặn của nàng.
"Lạc nhi, ta muốn nàng!"
Nhiếp chính vương lẩm bẩm một câu, há miệng ngậm lấy nụ hồng trước ngực nàng, ra sực hút vào, rồi theo một đường dọc cổ hôn xuống dưới....
"Ừm, Ý.." Giọng Vân tử Lạc yêu kiềm, "Lạc nhi, Lạc nhi..." Nhiếp chính vương bị kích thích càng hưng phấn, hôn một đường xuống dưới, đến tận chỗ u lâm kia.
"Ý, đừng..." Vân Tử Lạc bối rỗi kêu lên.
Ánh mắt Nhiếp chính vương mê man, ngẩng đầu nhìn nàng: " Lạc nhi, Lạc nhi của ta..." Chàng gọi lên lần nữa, dường như muốn xác nhận người con gái dưới thân mình là chân thực.
Nhiếp chính vương cúi đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên nói ra: " Lạc nhi, nàng ở đây càng lớn càng xinh đẹp nha.."
Vân Tử Lạc không nói gì, chỉ dùng tay che hai gò má nóng bỏng của mình lại.
Mất mặt!
Nhiếp chính vương lại hôn môi nàng.
"Ý..." Vân Tử Lạc kêu lớn.
"Nhỏ giọng một chút!" Nhiếp chính vương vội vàng đưa tay che miêng nàng, " Đây là quán trọ, Quỷ Hồn đang ở phòng sát vách".
Vân Tử Lạc cả kinh, lập tức có chút xấu hổ, lẩm bẩm nói: " Đừng như vậy..."
"Ta thích, rất ngọt..." Nhiếp chính vương cúi đầu cười một tiếng, vẻ mặt thỏa mãn: " Của Lạc nhi, ta đều thích".
"Ý..."
Vân Tử Lạc cực kỳ cảm động, bắt lấy tay của chàng, " Ý, ta cũng yêu càng, ta muốn chàng".
Khóe môi Nhiếp chính vương cười sung sướng, cầm tay Vân Tử Lạc đưa tới chỗ cực đại của mình.
Vân Tử Lạc đỏ cả mặt.
"Ý..."
"Lạc nhi, nó rất nhớ nàng" Giọng Nhiếp chính vương khàn khàn, đã không rõ thành tiếng.
"Ừm" Vân Tử Lạc vô thức trả lời.
"Nó nghĩ... muốn tiến vào nàng".
Nhiếp chính vương khó khăn nói ra, đem vật cực đại đặt ở giữa hai chân Vân Tử Lạc trêu đùa.
Vật nóng bỏng căng trướng làm Vân Tử Lạc không dám cử động dù chỉ là một cử động nhỏ.
"Nó muốn đi vào nàng, chiếm hữu nàng..." Nhiếp chính vương nằm sấp,lầm bẩm bên tai nàng, đặt vật cực đại nóng bỏng nơi chỗ mẫn cảm của nàng, nhẹ nhàng chà sát, nhưng cũng không tiến vào.
Vân Tử Lạc bị chàng khiêu khích đến khó chịu, nhẹ nhàng di chuyển hạ thân mình, "Ý, chàng thật xấu!".
"Ta xấu cái gì?" Nhiếp chính vương thấy nàng như vậy trong lòng mừng rỡ.
Vân Tử Lạc đỏ mặt không nói gì nữa.
Nhiếp chính vương đỡ hai tay lên đầu giương, hỏi: " Muốn ta sao?"
Vân Tử Lạc ngước mắt nhìn chàng, người đàn ông cao lớn, tráng kiêt, vòng eo săn chắc, vòm ngực tinh tráng, thứ nóng bỏng giữa hai chân đã thẳng đứng, to lớn.
Vô cùng mê hoặc... Vân Tử Lạc không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, gật gật đầu.
"Nói, muốn ta".
Vân Tử Lạc không biết vì sao chàng nhất định lại muốn mình nói những lời này, không khỏi oán giận chàng,
Bị nàng dùng ánh mắt oán giận nhìn mình, Nhiếp chính vương thiếu chút nữa nhìn không được, nhưng vẫn kiên trì nói:" Lạc, nói muốn ta, gọi tên ta đi".
Nói rồi, vật cực đại lại nhẹ nhàng chà sát giữa hai đùi nàng.
Vân Tử Lạc rên rỉ một tiếng: " Ý, ta nghĩ ta muốn chàng".
"Muốn ta làm gì?" Nhiếp chính vương không bỏ qua.
Sắc mặt vân Tử Lạc đã đỏ lựng, giọng nói cực kỳ yếu ớt: " Hách Liên Ý, ta nghĩ ta muốn chàng".
"Muốn ta làm gì?" Nhiếp chính vương hỏi nàng.
Vân TỬ Lạc cắn môi dưới, có chút tức giận nói: " Muốn chàng tiến vào ta".
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cả gương mặt nàng như muốn bốc cháy, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Toàn thân Nhiếp chính vương run lên, gầm nhẹ " Lạc nhi ngoan, ta đáp ứng nàng"
Nói rồi, chàng đưa vật cực đại nóng bỏng lên đúng chỗ mẫn cảm của mình, thúc mạnh lưng, vật nóng bỏng đột ngột tiến vào cơ thể nàng...
"Đau quá!" trán vân Tử Lạc đầy mồ hôi.
"Đừng sợ, Lạc nhi, có ta ở đây".
Nhiếp chính vương ôm chặt lấy eo Vân Tử Lạc, thúc mạnh lưng, vật cực đại càng chìm sâu trong cơ thể nàng...
"Chặt quá!"
Nhiếp chính vương thoải mái hô lên một tiếng, người con gái chặt khít ôm trọn lấy vật cứng rắn của chàng, không một chút khe hở nào.
Vân Tử Lạc đau đớn chau mày, nhưng vẫn không kêu lên một tiếng.
"lạc nhi, rất đau sao?" Nhiếp chính vương đau lòng hỏi.
"Không cần gấp gáp, có thể chịu một chút, sẽ không đau nữa đâu".
Vân Tử Lạc nhịn đau nhìn về phía tấm trải giường, trên tấm trải giường trắng ngọc đã nở rộ một đoán hồng mai.
Nhiếp chính vương sít sao ôm nàng, giọng khàn khàn: " Lạc nhi của ta, cuối cùng ta với nàng cũng có thể ở cũng một chỗ, nàng cuối cùng cũng đã trở thành người phụ nữ chân chính của ta".