Lời vừa dứt, bốn phía xung quanh không hẹn mà gặp cùng ồ lên tán thưởng.
Mấy tên sai nha lần lượt tức sùi bọt mép, sải bước đi về phía Vân Tử Lạc.
“Sao? Định dạy dỗ luôn cả ta nữa à?” Vân Tử Lạc không hề né tránh, cười khẩy một tiếng.
Tên sai nha dẫn đầu giơ tay phải lên, ba tên kia cũng dừng lại. Trong bốn
tên này, hắn có thâm niên lâu nhất nên suy nghĩ mọi chuyện cũng chu toàn hơn cả. Nữ nhi này phát ngôn không kiêng dè như vậy, nếu không phải to
gan thật sự thì sau lưng cũng có chống đỡ không hề yếu, không nên đắc
tội.
Ngay sau đó hắn hạ giọng hỏi: “Không biết tiểu
thư đây là người của phủ nào? Vẫn nên quay về phủ sớm là hơn. Chắc hẳn
cô biết lão Hứa này đắc tội với ai? Đừng vì một kẻ không liên quan mà
khiến bản thân dính máu tanh!”
Vân Tử Lạc lạnh lùng
nhếch môi cười, nhìn chằm chằm gã sai nhã đang nói, khích bác: “Ta không cần biết ông ấy đã đắc tội với ai, nhưng ta biết một chuyện, làm quan
không lấy dân làm gốc, chẳng bằng về nhà bán khoai lang!”
Mấy tên sai nha bỗng chốc á khẩu.
Vân Tử Lạc tự nhiên đi tới đỡ ông lão lên.
“Cô nương, cô đúng là người tốt.” Ông lão cảm động khôn cùng, rưng rưng
nhìn nàng, chống đỡ cả cơ thể yếu ớt, đứng dậy, nhìn về phía bốn tên sai nha: “Hôm nay nếu không gặp được quan phủ đại nhân, lão đây nạp mạng
trước cửa nha huyện!”
“Yên tâm đi, bọn chúng lại dám
không cho ông gặp ư?” Vân Tử Lạc lạnh giọng: “Từ cổ chí kim, giết người
đền mạng, nợ máu trả bằng máu. Nếu thật sự Nhiếp Chính vương không thẹn
với lòng, sao lại ngăn cản ông báo quan? Hắn dám tàn sát dân lành vô tội thì phải có dũng khí gánh chịu hậu quả!”
Vân Tử Lạc
nói xong những lời này, bách tính xung quanh, không một ai hùa theo nữa, hơn nữa giống như đã được luyện tập, đều đồng loạt lùi về sau ba bước,
hệt như gặp hổ dữ, nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt kỳ quái.
Cả bốn tên sai nha cũng giật thót, bất chợt lùi về sau hai bước, còn nhạy cảm quan sát xung quanh.
Vân Tử Lạc giận dữ, quát: “Các ngươi sự Nhiếp Chính vương vậy sao? Ngay cả
nói cũng không dám? Nước Kỳ Hạ này còn vương pháp hay không?”
Lần này, dân chúng xung quanh càng lùi xa nàng hơn nữa. Chẳng mấy chốc,
cuối đường tạo thành một khoảng đất cực rộng, bầu không khí yên lặng một cách đáng sợ.
Vân Tử Lạc đã không còn lời nào để
nói. Gã Nhiếp Chính vương này rốt cuộc đã tạo bao nhiêu nghiệp chướng
mới khiến cho dân chúng Kỳ Hạ hoảng sợ, nghe đã tái mặt thế này!
Lúc này, giọng nói khản đặc, bi thương của lão Hứa vang lên với vẻ không
cam tâm, đột ngột xuất hiện giữa yên ắng: “Cô nương à, cô thấy rồi chứ?
Đây chính là thiên hạ của Nguyên Kinh, đây là nước Kỳ Hạ đấy! Đây đâu
phải là thiên hạ của Hoàng đế, đây rõ ràng chính là… Nhiếp Chính vương…”
Thanh âm của lão Hứa chợt ngưng bặt.
Vân Tử Lạc thất kinh, phản ứng đầu tiên hiện lên là lẽ nào ông ấy bị diệt khẩu nhanh đến vậy?
Nàng nghiêng đầu nhìn. Lão Hứa vẫn còn sống sờ sờ ra đó, có điều đang vuốt
vuốt cổ họng. Nơi đó chỉ còn ư ứ được, vừa nhìn đã biết bị điểm huyệt.
Chắc là có người muốn ngăn cản ông ấy tiếp tục nói mấy lời đại nghịch bất đạo.
Nàng vừa thở phào…
“Lạc Nhi à, ngươi lại gây họa rồi!”
Một thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng, trong đó ba phần khó xử và ba phần cưng chiều, ôn nhu như nước, cực kỳ êm tai.
Phả vào mũi là một mùi tùng hương nhàn nhạt. Sở Tử Uyên trong chiếc áo tím
đã xuất hiện trước mặt nàng, nụ cười trên mặt rất cổ quái…