Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời đi về phía đó, dọc đường lại nghe thấy mọi người bên cạnh xì xào bàn tán.
“Ông lão này lại tới nữa à? Đã biết là quan phủ đại nhân sẽ không quan tâm
đâu, ông ta còn tới làm gì chứ? Tiếc là cậu con trai bị người ta đánh
chết một cách oan uổng!”
“Ai bảo con trai ông ta đắc
tội nhầm người. Trong kinh thành này, ai dám đối đầu với Nhiếp Chính
vương đây? Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là không muốn sống nữa,
chẳng trách được quan phủ đại nhân.”
Khi Vân Tử Lạc
tới gần mới nhìn rõ đó là một ông lão tầm sáu mươi tuổi, gầy như que
củi, đang nằm rạp bên đường, khản giọng kêu oan, những hàng nước mắt dọc ngang trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn.
Còn đối
diện với ông ấy là một cánh cửa sừng sững, đỏ chót, hai bên đều có thị
vệ canh gác, trên mái nghiễm nhiên treo một bức hoành phi: Nguyên Kinh
phủ!
Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày, chợt hiểu ra. Thì ra
con trai của ông lão này bị Nhiếp Chính vương gì đó đánh chết, giờ tới
Nguyên Kinh phủ tố cáo. Nghe tiếng thở dài của mọi người xung quanh thì
ông ấy không chỉ tới một lần nhưng lần nào cũng bị đuổi ra!
“Hừ…” Nàng cười khẩy.
Quả nhiên là từ khi có nha môn, chắc chắn có oan tình! Chính vì các quan
lại bao che lẫn nhau nên biết bao nhiêu mạng người chẳng khác gì cỏ rác!
Nàng vừa đứng vững thì từ trong nha môn bỗng có bốn nam nhân trai tráng lao ra, dáng vẻ như sai nha.
Bốn người đó chẳng nói chẳng rằng, cùng nhau động thủ, nhấc ông lão lên rồi khiêng ra ngoài.
“Cứu mạng, cứu mạng! Tôi muốn gặp quan phủ đại nhân, tôi muốn kêu oan, tôi
muốn tố cáo, tôi phải tố cáo Nhiếp Chính vương tàn sát dân lành!” Ông
lão sắc mặt tái nhợt, tay chân ra sức giãy giụa.
Tên
sai nha đi đầu phẫn nộ: “Im miệng cho ta! Muốn chết thì tìm nơi khác mà
chết! Đừng có ăn nói hàm hồ làm liên lụy tới chúng ta! Cút xa ra!”
“Thật quá đáng!” Vân Tử Lạc giận sôi máu, nghiến chặt răng.
“Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi!” Đào Nhi thấy nàng có dấu hiệu nổi giận, vội giơ tay kéo.
“Mặc kệ ta, chuyện này ta quản chắc rồi!” Hất tay Đào Nhi ra, Vân Tử Lạc sải bước về phía mấy người kia.
Nếu không tận mắt chứng kiến, nàng thật không dám tin đường đường là quan phủ lại đối xử với dân thường có oan sai như thế!
Tuy rằng nàng từng là sát thủ nhưng không có nghĩa là sát hại người lành.
Cuộc đời kiếp trước nàng không được chọn nhưng lại bắt buộc đi vào con
đường ấy!
“Thả ông ấy xuống!” Một nữ nhi giọng nói lạnh lùng lên tiếng.
“Ngươi là ai?” Tên sai nha ban nãy cao giọng, hỏi ngược lại rất hung hãn.
“Ta nói thả ông ấy xuống!!!” Vân Tử Lạc tiếp tục quát to, nhưng chữ nào chữ nấy đều rất rõ ràng.
“Ngươi to gan thật! Ngươi là người điều động sai nha trong quan phủ ư? Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho bọn ta?”
Mấy tên sai nha vừa kinh vừa giận, quan sát Vân Tử Lạc lần nữa.
Nữ tử này mang một đôi giày xanh biếc, mặc chiếc váy dài trắng như trăng,
chất liệu vải vóc là thượng hạng, mái tóc đen và dày được búi sau gáy,
có mấy sợi tóc lơ thơ rơi xuống cổ, lại càng tôn lên làn da trắng nõn.
Trên mặt che một tấm voan màu đen, chỉ để hở ra ngoài một đôi mắt đen
láy, lạnh lùng.
“Ta có thân phận gì ư?” Vân Tử Lạc
bật cười, chỉ vào ông lão già nua tiều tụy mà bọn chúng đang bắt: “Vậy
các ngươi có thân phận gì? Sai nha của quan phủ? Có sai nha nào đối xử
với dân thường tới kêu oan như vậy không? Sai nha… các ngươi xứng với
hai chữ này sao?”