Gia Hạo đi không bao lâu cô liền lẻn vào phòng bí mật của Đại Ưng, nơi đây được trang bị rất cẩn thận, từng lớp từng lớp cửa nhằm đảm bảo an toàn. Thiên Ý ấn nhập mật khẩu từng cánh cửa lòng bàn tay toát hết mồ hôi. Cô thật sự phải khâm phục trí nhớ của bản thân chỉ đôi lần theo Lưu Ngọc Lễ đến nơi này mà liếc mắt một cái mật khẩu đã thuộc nằm lòng hết mật khẩu nơi đây.
Tiến đến bên chiếc máy tính bàn được đặt giữa phòng vô cùng gây chú ý. Cô hành động tay chân thoăn thoát đã nhanh chóng mở được màn hình lên và đi đến kho dữ liệu. Đoán chắc thời gian Gia Hạo cũng đã lên đến phòng ngủ rồi cô càng phải hành động thật nhanh chóng.
Thiên Ý gõ lộc cộc bàn phím thứ đầu tiên muốn tìm là thông tin về chuyến buông hàng của Lâm Kính Phi 10 năm trước. Cô lấy hết can đảm để ấn mở tệp tài liệu kia ra, bên trên hiện rất rõ ngày tháng thực hiện lẫn địa điểm và số tiền thu vào. Khi thấy dòng chữ Tam Quang cô đã có thể xác nhận mọi chuyện đều hoàn toàn đúng như lời Hạnh Ái nói.
Tiếng bước chân nặng nề của đôi giày vệ sĩ càng lúc càng vang lên rõ ràng, khóe mắt đỏ lên nhưng giờ không phải là lúc để bản thân đau lòng, Thiên Ý nhanh tay tra qua một loạt các cuộc giao dịch gần đây và sắp tới lần lượt ghi nhớ hết thảy vào đầu. Cô tắt máy tính, cẩn thận đặt mọi thứ về đúng như vị trí ban đầu.
Bước chân từ cầu thang đi xuống có lẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa, Gia Hạo vừa đi vừa nói vọng xuống
" Đội trưởng cô chơi tôi đúng không? Trong tủ nào có cái thùng giấy nào "
Từng lớp cửa lại được cô cẩn thận khóa lại, trước khi Gia Hạo đến ngoài cửa phòng bản thân đã có mặt sẵn đứng chờ, trán đều toát hết mồ hôi.
" Có lẽ tôi nhớ nhầm, đồ đã mang về rồi. "
Gia Hạo nhìn cô bộ dạng căng thẳng, cậu phì cười
" Ở đây nãy giờ không xảy ra chuyện gì chứ? "
" Không, còn có thể có chuyện gì được? "
" Trán cô toàn mồ hôi thôi, giống như lúc căng thẳng khi làm nhiệm vụ. "
Đúng là đội phó của cô, rất tinh ý cũng rất đa nghi có vẻ như là bản năng của vệ sĩ đều như vậy.
" Nếu không có gì thì tôi đi trước đây, tôi phải đợi A Lễ họp xong "
Gia Hạo khinh bỉ, giọng thì thào không dám đắc tội với người trước mặt
" A Lễ…cũng chỉ có cô mới dám gọi ông chủ như vậy thôi, người đáng sợ như vậy mà gọi nghe thân thuộc ghê, thật là mù quáng. "
Thiên Ý đi một đoạn liền lấy điện thoại ra gửi một loạt tin nhắn cho một số máy không lưu tên, mắt vẫn cúi đầu nhìn chăm chăm vào màn hình. Cuối cùng thì cô vẫn chọn làm một kẻ phản bội tín ngưỡng của mình nhưng không phải Lưu Ngọc Lễ cũng là một tên lừa đảo hay sao? Lừa mất đi lòng tin lẫn trái tim rỉ máu này.
Tại sở cảnh sát vào giờ nghỉ trưa Lữ Gia Duy ngồi cùng một nam thanh niên đoán chừng xêm xêm độ tuổi, đây không phải là một cuộc trò chuyện tán gẫu, xem qua thì căng thẳng hơn nhiều.
" Tay cậu thế nào rồi? "
Lữ Gia Duy khi nói về vết thương ở cách tay cứ như chạm đến vảy ngược ánh mắt tối dần xuống
" Tôi đã nhận định cả đời không thể cầm lại súng rồi, vậy nên đội viên của tôi phải trông cậy vào cậu. "
Lương Đại Vi là đội trưởng mới của đội phòng chống ma túy ở Vân Phong, trước kia thực tập ở cùng một đội đã vô cùng ăn ý. Về sau Đại Vi được cấp trên giao cho trọng trách khác nên cả hai phải tạm tách nhau ra, giờ đây cậu ta lại đảm nhận vị trí đội trưởng Lữ Gia Duy lại có cơ hội tham gia vào công cuộc điều tra này.
" Cậu đấu với Lưu Ngọc Lễ bao năm sứt đầu mẻ trán vẫn không từ bỏ sao? "
" Vậy cậu vì bắt tên sát nhân liên hoàn mà nhiều lần chống lệnh cấp trên tôi cũng đâu thấy cậu từ bỏ "
Đại Vi gật đầu bái phục
" Như nhau thôi "
Lữ Gia Duy siết chặt nắm tay không có chút lực mà nói
" Cậu tin tôi đi, lần này chúng ta chắc chắn sẽ thành công. "
Điện thoại Gia Duy khẽ rung một dòng loạt tin nhắn được gửi đến, cụ thể là ngày tháng, địa điểm và thời gian được ghi chú vô cùng rõ ràng. Khóe môi cong lên không kiềm được kích động, anh nhắn lại một dòng cho đầu dây bên kia
[ Đừng để Hạnh Ái thất vọng về cô ]
Tắt điện thoại cất vào túi, anh nhìn lên bầu trời một cách thỏa mãn nhưng lại khiến cho Đại Vi phải khó hiểu
" Gia Duy, cậu cười cái gì? "
" Cậu nhắn cho đội viên chuẩn bị tinh thần đi, chúng ta sắp bắt được một mẻ cá lớn rồi. "
…
Thiên Ý sau khi đọc xong dòng tin nhắn kia liền gửi lại một tin khác
[ Đừng tùy tiện liên lạc với tôi ]
Sau đó lập tức xóa nó đi, cô đã nhớ rất kỹ số điện thoại của Lữ Gia Duy, cô ở cạnh Lưu Ngọc Lễ một con người cẩn trọng mọi thứ như vậy tuyệt đối không thể để xảy ra chút sai sót gì nếu không những gì cô chịu đựng đến tận ngày hôm nay đều trở nên vô nghĩa.
Nhìn chằm chằm vào trang tin nhắn trống trơn trong đầu nảy ra rất nhiều ý nghĩ sau xa, nếu Lưu Ngọc Lễ bị cảnh sát tóm được cả Đại Ưng sẽ đều sụp đổ, còn cô lúc đó phải như thế nào?
" Sao em ngẩn ngơ ra đó vậy? "
Tiếng Lưu Ngọc Lễ kéo cô về với thực tại, Thiên Ý nhanh chóng cất chiếc điện thoại vào túi nhưng hành động vụng về đó sớm đã bị anh phát hiện. Anh không nói gì chỉ đi đến ôm cô, kề sát gương mặt vào mái tóc Thiên Ý ngửi lấy mùi hương.
" Anh xong việc rồi? "
" Ừm "
Khẽ đẩy anh ra, vòng tay Lưu Ngọc Lễ phút chốc trở nên lạc lỏng nhưng anh vẫn nhìn cô đầy âu yếm nở nụ cười.
" Có muốn đi ăn chút gì không? "
" Anh nấu? "
Choàng tay qua vai Thiên Ý dùng lực nhẹ kéo cô nép vào lòng mình, anh bước đi, vừa đi vừa nói
" Em muốn ăn đồ anh nấu? "
" Cũng tạm "
" Vậy chúng ta đi siêu thị mua chút gì đó, hôm nay không cần giúp việc nữa, anh sẽ đích thân vào bếp được không? "
Gương mặt lạnh nhạt của Thiên Ý không chút tươi cười, cô gật đầu đồng ý
" Ừm "
Không giấu được nữa không thể giả vờ thêm nữa, cô thực sự đã tận mắt nhìn thấy bằng chứng của câu chuyện 10 năm trước, và giờ đây cô đang ở cạnh bên kẻ thù giết cha mà mình vẫn luôn căm hận, thật trớ trêu có phải không?