Thiên Ý lái xe một đoạn rất rất lâu mới đến được Vân Phong, cô không biết vì sao bản thân rãnh rỗi đến mức đổ được hàng chục tiếng chạy đến nơi quái quỷ này chỉ vì một lời than vãn của đứa nhóc không liên hệ gì với mình.
Có lẽ ở Hạnh Ái cô tìm thấy được sự hoạt náo, đáng yêu, một chút nghịch ngợm và đặc biệt cái tên " Hạnh Ái " giống hệt như đứa em gái thất lạc của mình không biết đã sống hay chết.
Lần đó Lưu Ngọc Lễ điều tra chuyện của em gái cô có chút tin tức, biết được con bé có thể đang ở nước ngoài nhưng sau đó dù đã dùng hết thảy mọi cách vẫn không tìm ra được người cần tìm.
Ông trời có lẽ muốn Thiên Ý hết hy vọng nhưng cô lại không thể từ bỏ, đứa em máu mủ ruột thịt xem như chưa từng có việc gì xảy ra.
Lẫn mọi chuyện năm đó, cô muốn biết rõ sự tình…
Lưu Ngọc Lễ bước lên phi cơ liền cất chiếc máy tính bảng, bắt đầu giải quyết mớ công việc ở điểm đến sắp tới, anh rất mệt mỏi, rất đau đầu, công việc cũng không khiến anh áp lực như chuyện giấu kín bí mật đó trong lòng.
Anh như đang ôm một quả bom nổ chậm, không biết bản thân sẽ chết mất xác từ lúc nào.
Bao nhiêu năm trời đều an ổn không chút vấn đề vậy mà giờ đây khi nhận ra sự tình năm đó trùng hợp đến mức phát khiếp anh lại bắt đầu lo sợ, sợ nhất là mất đi thứ mà bản thân hiện tại trân quý hơn tất cả.
…
Gặp mặt tại một nhà hàng hải sản lớn có tiếng ở Vân Phong, Thiên Ý nhờ phục vụ dẫn mình theo số bàn mà Hạnh Ái đã gửi trước đó.
Cô được đưa đến một phòng ăn riêng biệt thay vì phải ngồi chung một không gian với những người khác.
Đi đường dài không tránh khỏi mệt mỏi, nhất là cột sống đau đến ê buốt.
Thiên Ý mở cửa phòng tiến vào liền bắt gặp dáng người nhỏ bé đang ngồi trầm ngâm ở bàn ăn lớn giữa căn phòng, mái tóc dài của Lữ Hạnh Ái bị cắt lẹm đi ngắn qua vai, vóc dáng cũng gầy sọm bất thường.
Chỉ mới mấy tháng không gặp sắc vóc của bé con đã trở nên vô cùng tiều tụy.
Nghe tiếng mở cửa Hạnh Ái ngoái đầu lại nhìn, vừa trông thấy cô nụ cười liền tươi như hoa mùa xuân nở rộ
" Chị đến rồi "
Giọng nói khàn đặc khiến Thiên Ý tức khắc nhíu mày, cô bước đến bên cạnh con bé kéo ghế ngồi ngay xuống
" Em không khỏe? "
" Em vẫn ổn, chị nhìn xem món ăn hợp khẩu vị không? Em rất thích hải sản ở đây, đều rất tươi mới.
À em quên mất, đáng lẽ nên hỏi chị có bị dị ứng hải sản hay không? "
Cô nhìn đứa nhóc trước mặt, nhàn nhạt trả lời
" Chị là người làng biển, lúc nhỏ bữa cơm nào trong nhà mà chẳng có hải sản.
"
Đôi mắt Hạnh Ái ánh nên sự ngạc nhiên, khóe miệng cong lên nói
" Chị cũng là người làng biển? "
Cô gật gật đầu không nói thêm
" Chị đến đây với em có tiện đường không? Thật ra cũng không muốn làm phiền chị, chỉ là em không biết phải tâm sự với ai, gầy đây có rất nhiều việc áp lực, em sợ bản thân không thể chống chọi nổi…"
Nói rồi khóe mắt Hạnh Ái liền trở nên ửng đỏ, nước bên trong cứ như mặt hồ lóng lánh trực chờ sẽ tràn ra, Thiên Ý không phải là người giỏi an ủi người khác, cô chỉ có thể chia sẻ với con bé những kinh nghiệm mà bản thân đã tích góp từng ấy năm qua
" Hạnh Ái em không phải trẻ con, đã là người lớn thì phải bắt đầu tập làm quen với những thứ ngoài ý muốn.
Rồi em sẽ nhận ra chỉ bản thân mình mới giải quyết được vấn đề của mình, chẳng có ai có thể đứng ra bảo hộ hay che chở cho chúng ta.
"
Con bé im lặng nhưng chỉ trong tích tắc nước trong khóe mi liền tuôn trào như thác đổ, nó liên tục lắc đầu
" Em không đủ mạnh mẽ, em từ trước tới nay chưa từng mạnh mẽ "
Anh hai bị đình chỉ công tác, tay cầm súng cũng như tàn phế.
Bố ở nước ngoài hay tin liềm lên cơn đau tim phải nằm viện, mẹ ngày đêm đều lấy nước mắt rửa mặt.
Hạnh Ái dường như trở về 10 năm trước, đau khổ tột cùng.
Thiên Ý không rõ sự tình bên trong câu chuyện, cô chỉ cảm thấy đứa bé này bình thường hoạt náo đáng yêu hôm nay lại như biến thành người khác, ủy mị bi thương, có lẽ áp lực mà Hạnh Ái phải chịu không phải là thứ mà một đứa bé yếu đuối như nó có thể chống chọi.
Nó khác cô ở điểm, nước mắt của Thiên Ý sớm đã không còn rơi nổi nữa rồi.
" Được rồi đừng khóc nữa.
Em không phải nói muốn dùng cơm với chị sao, vừa gặp mặt đã thành bộ dạng gì rồi "
Rút lấy mấy tờ khăn giấy chặm lên hai dòng lệ lăn dài, Hạnh Ái cố bình tĩnh về sau chỉ còn lại vài tiếng nấc.
Nó không dám khóc ở nhà, sợ để anh hai nhìn thấy, đè nén bấy lâu vừa gặp Thiên Ý liền trở nên bung xõa.
" Em xin lỗi, đáng lẽ không nên mang cái cảm xúc tiêu cực đến đây.
Chúng ta ăn đi, để lâu sẽ không ngon "
" Ừm "
Hạnh Ái lấy lại nụ cười vui vẻ trong tức thì, cả hai bắt đầu dùng bữa.
Giữa vô số món ăn đặt trên bàn hai người lại cầm ngay 1 miếng bánh tráng, đặt rau vào trong theo thứ tự từ lá lớn đến lá bé một cách thuần thục, ban đầu Hạnh Ái cũng chẳng để tâm nhưng đến lúc hai người dùng đũa gắp một lát cá trích trong phần gỏi lại cố chọn thêm sao cho đầy đủ cái loại nguyên liệu.
Mỗi thứ một miếng không nhiếu không ít rồi cuộn lại nhúng ngập cả chén nước chấm.
Hạnh Ái khoan cho thức ăn vào miệng, cô nhìn Thiên Ý đang dùng bữa ngon lành mà nheo nheo đôi mắt
" Sao chị lại biết cách ăn này? "
Thiên Ý dừng động tác đang nhai thức ăn, cô hỏi lại
" Chị làm sao? "
" Cách chị cuốn bánh…"
Thiên Ý nhìn cuốn gỏi nhỏ nhắn được cuốn rất đẹp mắt trong tay mình
" Cuốn như thế sẽ đẹp mắt hơn, mỗi thứ một miếng sẽ nếm được trọn vị món ăn lại không thấy ngán.
"
Hạnh Ái dừng lại một chút vẫn không nói gì tiếp tục ăn thức ăn, nó thầm nghĩ bụng
[ Chị ấy là người vùng biển, biết mấy thứ này cũng chẳng lạ.
]
Chỉ là Hạnh Ái khi bé mỗi ngày mang cá đi bán lúc tan chợ sẽ cố tình giấu lại vài con cái trích vì muốn được ăn món gỏi do ba làm, cả con bé và chị hai đều thích món ăn đó nhưng lại không có nhiều, Hạnh Mỹ là chị hai con bé lúc ấy sẽ chỉ cố tình gắp mỗi thứ chỉ một miếng kể cả đậu phộng cũng chỉ gắp đúng một hạt, thật ra là muốn để dành lại cho Hạnh Ái, cô viện đại một cái cớ ngây thơ để đánh lừa em gái.
Thế nhưng Hạnh Ái thật sự tin lời cô nói, bắt chước cách ăn của chị hai, về sau đã bắt đầu hình thành thói quen không thể thay đổi.
Hôm nay nhìn thấy Thiên Ý dùng cách cuốn bánh giống hệt mình lại bắt đầu nhớ đến người chị thất lạc, chị gái thân thương luôn che chở bao bọc nó khi còn bé..