Đưa Dương Thiên Ý trở về tổ chức, trên đường về cả hai không nói với nhau câu nào, lòng cô rối như tơ vò, Lưu Ngọc Lễ vừa dừng xe lại cô lập tức đẩy cửa mà bước xuống còn không kịp nói lời tạm biệt với đối phương.
Và đêm đó chính là đêm mà cả anh và cô đều không sao ngủ được, một người không biết nên chấp nhận tình yêu này hay không, một người lo lắng mong đợi câu trả lời.
Nhưng dường như thâm tâm Lưu Ngọc Lễ đã có câu trả lời cho riêng mình, anh thấu hiểu phụ nữ qua từng ánh mắt, cử chỉ và lời nói của họ, vào cái khoảnh khắc Dương Thiên Ý đáp trả nụ hôn kia anh đã xác định được vị trí của mình trong lòng cô rồi.
Sáng hôm sau Thiên Ý vẫn còn đang ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vừa chợp mắt được một lúc thôi lại phải ngồi dậy, xỏ đôi dép bước xuống giường đi đến bên cửa rồi mở khóa.
" Gia Hạo, Khắc Huy ? Có chuyện gì vậy ? "
Đôi mắt thâm quần nhẹ có chút mệt mỏi, cô chỉnh trang lại mái tóc buộc lên gọn gàng.
Khắc Huy kéo tay cô vào phòng, Gia Hạo thập thò liếc nhìn xung quanh xem có ai không rồi đóng chặt cửa.
Hai người bọn họ lén lén lúc lúc làm hành động rất đáng ngờ
" Hai cậu sao vậy ? "
" Đội trưởng cô vào đây, chúng tôi có thông tin này muốn nói cho cô biết.
"
Ngồi xuống chiếc giường êm ái, cô lắng nghe xem rốt cuộc hai người bọn họ mang đến thông tin gì
" Ông chủ nói muốn cô đến phòng họp "
Dương Thiên Ý đứng bật dậy đầy sốt sắn
" Sao hai người không nói sớm ? Tôi phải đi chuẩn bị "
Gia Hạo giữ cô lại rồi ghì chặt Thiên Ý xuống giường
" Đợi đã, cô nghe bọn tôi nói hết, cô phải giữ bình tĩnh nhé "
Hàng lông mày cau lại, Thiên Ý nét mặt khó hiểu nhìn hai người bọn họ, hành động mờ ám như vậy không biết là có vấn đề gì
" Bọn tôi vừa nghe ông chủ nói chuyện điện thoại, nghe nói ông chủ muốn tìm Hồ Diên Bá thay thế cô tiếp tục huấn luyện cho đám vệ sĩ mới.
"
" Cái gì ? "
Đây vốn là nhiệm vụ của đội trưởng đội vệ sĩ, Lưu Ngọc Lễ làm như vậy chẳng lẽ nào muốn giáng chức của cô ?
Khắc Huy đặt ngón trỏ lên môi ý bảo cô nhỏ tiếng, gương mặt cậu ta lấm lét
" Cô đừng bảo là do chúng tôi nói đấy nhé nếu không ông chủ giết bọn tôi mất "
Cầm tay Thiên Ý, Gia Hạo ủ rũ nét mặt thảm thương
" Nếu như đội trưởng cô thật sự bị giáng chức, cũng nhớ xin ông chủ ở lại Bất Kiến với bọn tôi nhé.
"
Đẩy hai người bọn họ ra, Thiên Ý đi đến bên tủ quần áo chuẩn bị lấy ra bộ đồng phục vệ sĩ
" Tôi đến tìm ông chủ nói chuyện "
...
Thay xong quần áo Thiên Ý chạy ngay đến phòng họp tìm anh hỏi chuyện, cô không thèm gõ cửa đã xông vào, Gia Hạo và Khắc Huy bên ngoài chứng kiến cũng quắn quéo theo.
Bước vào phòng họp cô chỉ thấy nơi bình thường bàn những chuyện quan trọng của tổ chức nay bày biện toàn là đồ ăn, cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cô phải giải quyết chuyện quan trọng trước.
" Đến rồi, mau ngồi xuống đây "
Thiên Ý đi đến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ thấy Lưu Ngọc Lễ đưa chén đến trước mặt cô dịu dàng mà nói
" Chưa ăn sáng đúng không ? Ăn chút gì đi, tranh thủ thức ăn còn nóng "
Đẩy chén đũa sang một bên, Dương Thiên Ý bộ dạng đầy nghiêm túc khiến anh cũng bị ảnh hưởng theo
" Chúng ta nói chuyện công trước "
Anh mỉm cười gật đầu chiều theo ý cô, anh cũng muốn biết trời vừa sáng cô đã muốn bàn chuyện công gì
" Em nói đi "
" Chuyện đổi người huấn luyện vệ sĩ mới là sao ? Tôi nghĩ mình làm tốt việc đó, hay là tôi còn khuyết điểm nào chưa thể khắc phục khiến anh không hài lòng mà muốn giáng chức tôi ? "
Xắn hai tay áo lên, anh nhóm người tới phía trước nhìn cô cho kĩ, giọng nói mang ý đùa cợt
" Gia Hạo và Khắc Huy lại lẻo mép rồi "
" Không liên quan tới họ, bây giờ là tôi hỏi anh rốt cuộc vì sao muốn giáng chức tôi ? "
Cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt đưa tới trước miệng Thiên Ý, anh nhướng mày
" Ăn xong cái này tôi sẽ nói em nghe "
Thiên Ý lập tức ăn lấy miếng thịt mà anh vừa đút, cô vừa nhai vừa nói, giọng nghẹn lại hơi khó nghe
" Trả lời đi chứ "
" Bởi vì tôi không muốn em cả ngày ở cạnh bọn con trai rồi còn làm thử thách gì mà tự cởi trói dưới nước, khó coi lắm "
Thiên ý quấn lên, tay chân quờ quạng lung tung
" Nhưng cũng không nên vì vậy mà tôi bị giáng chức chứ, anh có biết tôi để leo lên được vị trí này phải khó khăn cỡ nào không ? "
Lại gắp thêm miếng chả đưa đến trước mặt cô, Thiên Ý tự giác ăn xong thì lắng nghe câu trả lời từ anh
" Sau này giao cho em nhiệm vụ đặc biệt hơn, ở bên cạnh tôi 24/24 để bảo vệ an toàn cho người đứng đầu Đại Ưng, nếu như mà có sơ suất gì thì mấy ngàn con người phía dưới không tha cho em đâu "
" Vậy chức vụ đội trưởng của tôi thì sao ? "
" Vẫn là của em, hay là em muốn làm thêm chức vụ khác như...nữ chủ của Đại Ưng "
Thiên Ý rùng mình sởn hết gai ốc, cô xua tay
" Không cần, không cần đâu "
Lưu Ngọc Lễ gắp đũa thức ăn cho vào miệng nhai nhóp nhép
" Hình như em vẫn chưa trả lời câu hỏi tối qua, rốt cuộc thì tôi phải chờ bao lâu cho một câu trả lời vậy ? Tiện nghi của tôi cũng bị chiếm mất rồi "
Thu lại dáng vẻ rụt rè, cô cúi đầu nhớ lại chuyện nụ hôn tối qua bản thân đã quá dễ dãi mà đáp trả
" Cho tôi thêm một chút thời gian không được sao ? "
Khoanh hai tay trước ngực, anh ngã người ra sau ghế nhịp nhịp bàn chân
" Cho em một tháng suy nghĩ, sau một tháng em nhất định phải cho tôi câu trả lời nếu không...em sẽ phải chịu hình phạt tàn khốc lắm đấy.
"