Lạc Nhau Một Đời

Chương 45: 45: Lời Tỏ Tình





Lưu Ngọc Lễ giơ tay lê gõ nhẹ vào đầu cô, anh bật cười
" Ai nói tôi sẽ giết cô chứ ? Nói mấy lời như chối chết vậy "
Dương Thiên Ấy se se tà váy, gương mặt đờ ra
" Không giết tôi anh làm sao ăn nói với Hiết Tử và các tổ chức khác.

Buổi tiệc này nhằm thể hiện sự hợp tác hòa thuận giữa các tổ chức với nhau, quy luật chính là không được nổ súng, không có đổ máu.

Mấy quy luật đó đều bị tôi phạm phải cả rồi "
Nếu Lưu Ngọc Lễ không giết cô thì những người khác chưa chắc đã buông tha cho cô.

Lưu Ngọc Lễ giờ đây lòng vẫn đang dâng trào cảm xúc, anh rất cảm động vì Thiên Ý vẫn luôn giữ ý nghĩ muốn bảo vệ mình dù đây không phải lần đầu tiên cô làm điều đó nhưng sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện anh mới bắt đầu cảm thấy trân trọng những gì cô đã làm cho mình.
" Những luật lệ chết tiệt đó chỉ là đặt ra cho có mà thôi, thế giới ngầm chính là ngươi chết ta sống, giẫm đạp lên nhau mà tồn tại, kẻ mạnh chính là luật lệ, vậy nên tất cả bọn họ...tôi sẽ không để cho bọn họ làm tổn thương cô.

"

Ngước lên nhìn anh, Thiên Ý lần đầu nhận thấy ánh mắt của anh ấm áp lạ thường, lời nói thốt ra cũng vô cùng kiên định, chắc chắn khiến cho cô cảm thấy được bao bọc, chở che.
" Ông chủ...anh "
Cô vốn muốn lấy hết can đảm ra mà hỏi anh rốt cuộc những lời mà anh nói mang ý nghĩa gì, nhưng lời nói còn chưa được bật ra khỏi miệng thì Thiên Ý liền nín lặng khi thấy Lưu Ngọc Lễ tiến đến.
Anh nhìn cô gái trước mặt vì mình mà làm bao nhiêu chuyện, vết máu vẫn còn đang lấm lem trên gương mặt.

Anh nhất thời không kiềm chế được mình mà cúi người xuống hôn cô, nhưng điều bất ngờ là hành động của Thiên Ý, cô lùi về nhau một bước làm cho động tác hôn của Lưu Ngọc Lễ bị khựng lại giữa không trung.
" Em như vậy là..."
" Ông chủ anh có thể đừng trêu ghẹo tôi nữa không ? Nếu anh ghét bỏ tôi, tôi cũng chỉ hy vọng anh xem tôi như bao vệ sĩ khác mà đối đãi, không hy vọng anh đối xử đặc biệt nhưng xin anh đừng trêu đùa tình cảm của tôi như vậy "
Thu hồi lại dáng đứng thẳng, anh nói chuyện một cách đầy nghiêm túc
" Nhìn tôi giống như trêu đùa em lắm sao ? "
Thiên Ý nhắm chặt đôi mắt, cô nhớ lại chuyện hôm bữa ở Ruppie, Chung Tiểu Anh khoác tay Lưu Ngọc Lễ bước vào, hai người bọn họ thực sự giống như trời sinh một cặp.
" Tôi thật sự không muốn bản thân trở thành kẻ thứ 3 dù trong bất kì hoàn cảnh nào, cũng không muốn trở thành một trò chơi hay thú vui dễ dàng bị vứt bỏ, nếu như không thể nghiêm túc trong một mối quan hệ dù có yêu nhiều thế nào đi chăng nữa tôi thà không bắt đầu mối quan hệ đó.

"
Lưu Ngọc Lễ ánh mắt không dời khỏi khỏi cô dù chỉ một giây, sợ giống như là chỉ cần chớp mắt Dương Thiên Ý trước mặt liền có thể biến mất
" Ai nói với em em sẽ là người thứ 3 ? Ai nói em là thú vui dễ dàng bị vứt bỏ ? Là ai nói tình cảm của tôi không nghiêm túc ? "
Giọng nói Thiên Ý run run, cô đáp
" Không cần ai nói cả, tôi có thể nhìn thấy mà.

Từ quan hệ giữa anh và Chung Tiểu Anh đến cả việc những người phụ nữ khác đều đến với anh và rời đi như một trò đùa, cả việc...người cầm đầu của Đại Ưng vốn không nên có điểm yếu, tình cảm chính là điểm yếu lớn nhất của một con người không phải sao ? "
Lưu Ngọc Lễ lần đầu được nghe Thiên Ý thổ lộ suy nghĩ của mình về anh, cảm thấy từng lời nói đều rất đúng, anh chính là con người xấu xa như vậy.

Lưu Ngọc Lễ tiến tới vài bước rút ngắn khoảng cách của hai người, anh đưa tay áp lên đôi gò má buốt lạnh của cô, đôi mắt Thiên Ý rưng rưng ngấn lệ, anh di di ngón tay vuốt ve gương mặt của cô, chóp mũi Lưu Ngọc Lễ cũng ửng đỏ theo
" Chung Tiểu Anh...mối quan hệ giữa tôi và cô ta không phải giống như những gì em đã chứng kiến đâu.


Vậy nên em không phải lo sợ mình là người thứ ba "
" Không phải như tôi thấy vậy thì là gì ? Người tình của anh ? "
Giữ nguyên tư thế xoa xoa gương mặt cô, anh tiếp tục nói
" Chung Tiểu Anh không bình thường như em nghĩ, cô ta...là người do cảnh sát cài vào Ruppie, em bị cô ta lừa rồi.

"
" Gì cơ ? Người của cảnh sát, vậy...vậy cô ta bây giờ thế nào rồi ? "
Dương Thiên Ý trong lúc kích động liền kéo lấy tay anh đang đặt trên gương mặt mình mà nắm chặt
" Bị giam giữ rồi, chờ giải quyết, em muốn xử lý cô ta thế nào ? Lòng tốt của em bị lợi dụng như vậy "
Chính Thiên Y cũng không ngờ cô gái ngây thơ trong trẻo bị ức hiếp hôm đó toàn là diễn kịch trước mặt cô
" Chung Tiểu Anh là cảnh sát ? "
" Không, cô ta là gái điếm được Lữ Gia Duy nhờ vả.

Không phải là cảnh sát "
Thiên Ý gật gù, cũng may không phải là cảnh sát nếu không cô sẽ cho Chung Tiểu Anh đó một bài học nhớ đời, cô hận nhất chính là bọn cảnh sát
" Ngay từ đầu anh đã biết cô ta có vấn đề rồi sao ? "
Lưu Ngọc Lễ gật đầu, anh sao có thể bị một kẻ như Chung Tiểu Anh dễ dàng qua mặt, há chẳng phải uổng công anh đứng đầu một tổ chức lớn mạnh như Đại Ưng sao ?

" Hay là tha cho cô ấy được không ? Tôi thấy cô ấy chắc là cũng bị đám cảnh sát lợi dụng, chúng ta cũng không tổn thất gì.

"
" Được, tha cho cô ta "
" Hả ? Dễ dàng vậy sao ? "
" Em muốn là được "
Dương Thiên Ý ngượng ngùng cúi đầu, hóa ra mối quan hệ của hai người họ chính là như thế, vậy chuyện tình cảm của hai người...
" Cho tôi một cơ hội chứng minh tình yêu của mình, chứng minh rằng đối với tôi em thật sự đặc biệt quan trọng hơn bao người khác được không ? "
Sau câu nói của mình nhận thấy Thiên Ý không có ý từ chối anh liền chớp lấy cơ hội mà tiến đến hôn cô.

Khoảnh khắc môi chạm môi Dương Thiên Ý hoàn toàn không thể khống chế mình được nữa, anh đặt tay sau gáy ghì chặt cô vào mình, mọi thứ đều diễn ra một cách vô cùng tự nhiên, mùi hương thoang thoảng của rượu vang tô đậm thêm cảm xúc, cả hai dây dưa không rời, được một lúc Thiên Ý đột nhiên đẩy anh ra khiến cho Lưu Ngọc Lễ vô cùng bàng hoàng.
" Anh đợi tôi suy nghĩ cho kĩ đã "
Dương Thiên Ý nhận thấy bản thân cần thời gian để chấp nhận sự thật, cô có mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện tình cảm của mình rồi cũng có một ngày được đáp trả nhưng ở một góc khuất nào đó trong lòng Thiên Ý vẫn có sự lo lắng, sợ chuyện tình yêu không được đến đâu, sợ bản thân sẽ giống như bao nhiêu cô gái khác đến với anh và rời đi như chưa từng tồn tại.