Khương Uyển ngồi ở Nhã Nam cư đến tận khi chiều tối mới được thả về.
Đại phu nhân lúc này mới giảng giải xong, nhìn sắc trời bà muốn Khương Uyển ở lại dùng cơm.
Nhưng vừa nghe qua sự gian khổ khi tuyển tú khiến Khương Uyển chẳng còn tâm tư nào liền từ chối.
Nàng từ Nhã Nam cư uể oải bước vào phòng liền nhìn thấy một giỏ đào tươi hồng phấn, nộn nộn mọng nước nhìn rất ngon mắt.
Vừa liếc thấy đã khiến nàng muốn chảy nư.ớc miếng.
Đông Mai dọn dẹp trong phòng đi ra thấy vậy liền cười.
- Tiểu thư đây là ngũ thiếu gia cho người mang qua cho người chiều nay, nói là đào đầu mùa, ngài ấy để tìm được giỏ đào này đã rất vất vả đó.
Khương Uyển cảm động, nàng đã ăn muốn ngán dâu tây cùng táo đỏ trong không gian rồi, liền làm nũng với Khương Thần muốn ăn đào.
Khương Thần lúc đó còn nhíu mày, nói loại hoa quả này chỉ có vào tháng năm, giờ mới tháng ba mà nàng đã đòi.
Vốn tưởng không có thật vậy mà hắn vẫn để ý tìm được về cho nàng.
Lúc sáng nàng gặp hắn ở Tịnh Đường cư hắn lại không nói gì, hẳn là muốn để cho nàng một bất ngờ.
Nàng không nhịn được cầm một quả lên ăn, hương vị ngọt ngọt thanh thanh, thơm giòn, có chút chua nhẹ rất vừa miệng.
Nếu trồng trong không gian trải qua tẩy rửa chắc chắn sẽ càng mê người hơn.
Khương Uyển đặc biết thích những loại chua chua ngọt ngọt như vậy.
Đông Mai thấy nàng ăn hoa quả trước bữa thì sốt ruột sợ nàng đau bụng kêu nàng nên ăn cơm trước.
Khương Uyển cũng đã thấy đói liền ừ một cái rồi sai người dọn cơm tối.
Lúc ăn xong trái đào cũng không quên lén ném hạt vào một góc không gian, vị trí ngay cạnh cây táo đỏ.
Bên này tam ca Khương Yến đang ở trong Tĩnh Vũ trai mà vò đầu bứt tóc, hắn khi thì đứng lên đi qua đi lại, khi lại ngồi xuống đăm chiêu.
Từ sáng nay nghe đến tin hoàng đế ban chiếu tuyển tú ra trước một tháng đã khiến hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đến chiều trở lại tiểu viện trong lúc hắn đọc sách mệt mỏi liền ngủ một giấc, lại mơ thấy hội hoa đăng ngày đó.
Tỉnh dậy hắn nhớ lại lúc muội muội đụng phải hoàng đế trên phố, lại liên tưởng đến ánh mắt hoàng đế nhìn nàng có chút ám muội thì có một suy đoán lớn mật.
Nếu suy đoán này là thật vậy thì để muội muội làm trò trước mắt hắn chẳng phải vô ích.
Nhưng cũng chỉ là nghi ngờ nên hắn lại không biết có nên nói ra điều này hay không.
Vì vậy một mình rối rắm mà vò đầu.
Gã sai vặt bên cạnh thấy vậy thì ngạc nhiên khó hiểu, ngày thường tam thiếu gia rất điềm tĩnh, nhã nhặn.
Hôm nay sao lại có dáng vẻ giống với ngũ thiếu gia vậy chứ.
Khương Yến ở bên đây rối rắm vì tiểu muội, thì Khương Uyển lúc này lại ngồi trong không gian mà thở dài thườn thượt.
Nàng ngồi trên bậc thang của phòng nhỏ nhìn hàng nhân sâm cùng thảo dược tươi tốt kia mà chống cằm đăm chiêu suy nghĩ.
Trước đây nàng vừa biết có không gian thần kì này thì chỉ nghĩ trồng thảo dược quý để đề phòng bất chắc sau này, nhưng với nàng thì có ôn tuyền thần kỳ như vậy rồi, mấy cái thảo dược kia lại không có mấy tác dụng.
Có chăng thì sau này thiếu bạc nàng đem đi bán lấy tiền thôi.
Nàng thật sự không hiểu được vận mệnh sắp xếp cho nàng một cái không gian thần kỳ như thế là có ý gì.
Chẳng phải trong các tiểu thuyết nữ chính có được một bảo bối tốt như vậy đều sẽ được sắp xếp cho một sứ mệnh lớn lao sao.
Đến phiên nàng thì lại chỉ được dùng trông cây ăn quả cùng làm đẹp cho bản thân.
Khương Uyển nghĩ nếu nàng xuyên qua làm thần y thì còn có thể dùng ôn tuyền ra cứu người, hoặc chí ít nếu chỉ xuyên thành nông dân thì cũng có thể dùng ôn tuyển này mở ra một đại nghiệp cũng không biết chừng.
Nhưng nàng lại xuyên thành một đại tiểu thư ăn mặc không lo, người nhà sủng ái, trong phủ cũng không có đấu đá đến nỗi dùng độc hại người nên nàng càng không có cơ hội dùng ôn tuyền hóa giải.
Ngoài con tiểu hồ ly của Khương Thần được dùng để thử nước kia, con tiểu hồ ly đó nàng vừa gặp lại mấy ngày trước, bộ lông của nó bây giờ càng mềm mại, đỏ rực rỡ.
Khương Thần khi đó vừa ôm hồ ly vừa hưng phấn kể với nàng bây giờ tiểu hồ ly của hắn ngày càng linh động, có đôi khi còn như nghe hiểu được lời của hắn vậy.
Mỗi lần như thế hắn lại nhìn Khương Uyển với ánh mắt như nhìn thần nhân, làm nàng lại nhớ đến tình cảnh ngày đó mà tặc lưỡi.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì nàng vỗ đầu một cái.
Nàng đây là rảnh rỗi không có việc nên mới thắc mắc chuyện này là muốn kiếm chuyện để làm hay sao.
Lại nhìn về phía cây hoa quả nàng trồng, từng trái từng trái táo lủng lẳng, to tròn, đỏ tươ, từng trái dâu no đủ, căng mọng như muốn phát sáng lẫn trong đám lá xanh um.
Nếu những trái này được đem ra ngoài hẳn sẽ thành món đồ quý hiếm, nhưng nàng dù ăn đã muốn ngán cũng không dám đem ra ngoài.
Nàng một cái nữ tử trong nội viện lúc đó biết giải thích thế nào về xuất sứ của những hoa quả này.
Kể cả nàng có muốn ăn cũng chỉ có thể lén lút trốn vào không gian.
Khương Uyển suy tư, có lẽ sau này khi về nhà chồng tương lai nàng nên tự làm một khu vườn, rồi lén đưa ôn tuyển ra tưới lên.
Có một cái vườn nhỏ che mắt thì lúc đó mới có thể danh chính ngôn thuận ăn đồ, tặng đồ tùy ý được.
Càng nghĩ càng thấy chủ ý bản thân vừa nghĩ ra này rất có khả năng.
Ngồi ngẫm nghĩ về khu vườn trong mơ hồi lâu, nàng cũng chui ra trở về giường ngủ.
Chuẩn bị cho cuộc chiến tuyển tú sắp tới.
Suốt mười ngày sau đó, Khương Uyển vẫn dậy sớm đi thỉnh an lão phu nhân, rồi lại về luyện vũ đạo cùng Trình vũ nương.
Trình vũ nương thấy nàng tiến bộ rất nhanh, không hề tiếc lời khen ngợi, cũng truyền lời cho lão phu nhân cùng đại phu nhân biết.
Hai người rất vui mừng cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Thời gian dần trôi, rất nhanh đã đến mười ngày sau, bắt đầu ngày đầu tiên tuyển tú..