Tháng ba, Thánh Hoàng triều đã bước vào tháng đầu tiên của mùa xuân.
Để chào đón một mùa xuân ấm áp và xua đi lạnh lẽo của mùa đông, cứ vào ngày mười lăm tháng ba hàng năm trong kinh thành Thánh Hoàng triều sẽ tổ chức một lễ hội Hoa Đăng.
Trên bốn con đường ở bốn thành lớn nhất của kinh đô, người dân lại trang hoàng đường phố bằng những chiếc đèn lồng nhiều hình thù với màu sắc rực rỡ, xinh đẹp.
Những chiếc đèn tinh xảo và đẹp mắt này đều được các nghệ nhân bỏ rất nhiều công sức và thời gian để làm nên.
Người dân ở trong Hoàng Triều quốc cũng treo những chiếc đèn lồng được trang trí đẹp mắt trước cửa nhà, trong cung điện và ở các ngôi chùa.
Không chỉ treo đèn lồng, người dân Hoàng Triều quốc còn tổ chức thêm hoạt động thả đèn trời.
Mọi người sẽ viết điều ước của mình lên đèn sau đó đồng loạt thả chúng lên.
Với mong ước rằng chiếc đèn này sẽ thay họ đem điều ước gửi tới trời cao.
Trong Khương phủ lúc này, các hạ nhân cũng đang tất bật treo đèn lồng lên cổng lớn và cổng các viện tử trong phủ.
Khương Uyển dậy sớm đi đến Tịnh Đường cư thỉnh an lão phu nhân thấy không khi vui vẻ như vậy lại càng háo hức cùng mong chờ.
Rất nhanh đã đến tối, Khương Uyển sửa soạn xong đeo mặt nạ lên rồi ngắm bản thân trong gương, nàng không khỏi cảm thán, không chỉ mặt đẹp mà dáng người nguyên chủ này cũng rất tốt.
Nàng hài lòng mỉm cười rồi dẫn theo Tiêm Tiêm cùng đi.
Tiêm Tiêm là một cô nương ham chơi vậy nên ngày đó mới bỏ qua cả Đông Mai trách mắng, nhắc nhở Khương Uyển về hội hoa đăng.
Lần này được ra ngoài nàng ta cũng rất cao hứng.
Hai chủ tớ đi ra đến cổng lớn đã thấy xe ngựa phủ thái úy ở đó, Khương Thần cùng tam ca Khương Yến đã đợi nàng từ lâu.
Cả hai đều đa, đeo mặt nạ lên, thấy nàng đến liền cười vẫy nàng mau nhanh lên rồi cùng nhau bước lên xe ngựa.
Đến chỗ hội sẽ rất đông người nên cả hai huynh đệ quyết định không cưỡi ngựa, liền chọn chiếc xe ngựa lớn nhất trong phủ.
Ngồi vào xe Khương Uyển vẫn không giấu nổi háo hức, nàng ngồi cũng không yên lại đòi Khương Thần đổi chỗ cho nàng ngồi cạnh cửa sổ.
Lại thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Từ khi vào cung làm thái y Khương Yến rất ít khi được cùng muội muội đi chơi thế này, ngay cả thời gian gặp nàng cũng ít đi.
Hôm nay thấy nàng vẫn vui vẻ hồn nhiên như vậy ánh mắt hắn yêu chiều mà nhìn nàng.
Lễ hội Hoa Đăng được tổ chức ở thành Đông của kinh thành, tuy ngày thường thành Đông không nhộn nhịp như thành Tây nhưng như vậy lại thích hợp, sẽ có chỗ rộng rãi hơn để trang hoàng.
Hơn nữa thành Đông cũng có nét đặc sắc riêng, nơi này có một ngôi tháp cao bảy tầng được gọi là Tháp Hòa Phong, vào ngày này bên ngoài tháp sẽ được treo đèn lồng từ tầng một đến tầng bảy, nhìn vào trông thật lung linh rực rỡ.
Ngoài cổng thành lúc này người ra vào tấp nập, chiếc xe ngựa Khương phủ vừa đi đến.
Ở một góc trong cổng thành, có một thanh niên đeo mặt nạ thần bí đã chú ý đến chiếc xe ngựa bên này.
Xe vừa dừng tiểu nha hoàn ngồi đằng trước liền nhảy xuống, tiếp đó hai nam tử lần lượt đi ra.
Một vị ca ca đưa tay đỡ một thiếu nữ từ trong xe đang vén rèm bước xuống.
Váy áo phiêu dật nhẹ bay cùng dáng người uyển chuyển hoàn mỹ, trên mặt nữ tử đeo chiếc mặt nạ tinh xảo lấp lánh.
Nàng vừa bước xuống liền ngước lên nhìn ca ca của mình nũng nịu nói gì đó, chỉ thấy ca ca của nàng cúi người rồi nhẹ gõ lên đầu nàng một cái.
Người xung quanh qua lại nhìn thấy thiếu nữ hồn nhiên xinh đẹp như vậy đều bất giác mà ánh mắt dừng lại nơi nàng lâu hơn một chút, khi quay đi đều thầm cảm thán một mỹ nhân thanh thuần.
Nam tử từ trong góc nhìn thấy tất cả bất giác mỉm cười.
Đôi mắt giấu sau mặt nạ của hắn thường ngày lạnh nhạt nay lại có thêm một chút ánh sáng nhu hòa.
Khương Uyển không hề biết có người thầm để ý đến mình, vừa bước xuống xe ngựa đã nhìn vào cổng thành lúc này đông nghịt người, trên cổng chắc phải treo đến gần trăm chiếc đèn lồng được làm theo kiểu truyền thống.
Nàng vui vẻ tiến vào, Khương Thần cùng Khương Yến cũng vội cất bước theo sau.
Vừa bước chân vào trong thành Đông, Khương Uyển có cảm giác như đi lạc vào chốn tiên, nơi này so với những lễ hội ở hiện đại nàng đã từng tham gia có vẻ như còn muốn náo nhiệt hơn.
Từ chỗ nàng vậy mà đã có thể thấy được cả tháp Hòa Phong cao ngất, lúc này cả tháp bảy tầng được trang hoàng đến mấy trăm chiếc đèn lồng khiến người nhìn vào giống như nhìn thấy một ngọn đuốc khổng lồ chọc lên bầu trời đêm, sáng rực rỡ như muốn xóa đi tất cả mọi sự đen tối cùng sự lạnh lẽo còn sót lại của mùa đông.
Hai bên đường còn được trang trí nhiều loại đèn lồng với hình thù màu sắc khác nhau, còn có các sạp hàng bày bán đèn hoa đăng, đèn lồng kiểu cách nho nhỏ đáng yêu, cũng có sạp hàng bày ra những loại mặt nạ kiểu dáng thú vị.
Người đi lại hầu như ai cũng đều cầm trong tay một chiếc đèn lồng.
Khương Uyển biết những chiếc đèn này đều được viết ước nguyện người ta muốn gửi gắm vào đó.
Đợi một lúc nữa sẽ có tiếng chuông ngân từ Tháp Hòa Phong thông báo đã đến giờ lành, sau đó tất cả mọi người sẽ cùng thả lên trời điều ước của mình.
Khung cảnh lúc đó mới thật sự là tuyệt đẹp và đặc sắc nhất của hội.
Nàng quay sang hai ca ca của mình cũng đòi được một chiếc đèn để viết điều ước, sau đó đưa cho Tiêm Tiêm cầm hộ.
Nàng tung tăng đi về phía trước, càng đi vào càng thích thú.
Trong lòng Khương Uyển thầm nghĩ, nếu lúc này nàng có thể chụp một tấm ảnh ở nơi đây rồi đăng lên hẳn sẽ được lên hot search trong mấy ngày..