Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 33




Thứ Ba

Ngày 30 tháng 10 năm 2012

8:45 tối.

Holder không hề hỏi tôi mẹ Karen đã nói gì lúc ở trong nhà. Cậu biết tôi sẽ kể ngay khi có thể, nhưng vào khoảnh khắc này thì không. Không, cho đến khi tôi biết mình muốn gì.

Holder cho xe đi chậm lại khi chúng tôi đến sân bay, nhưng lần này cậu đỗ xe xa hơn đáng kể so với nơi thường đỗ. Hai đứa đi học hàng rào, tôi ngạc nhiên khi thấy một cánh cổng không khóa. Holder nâng then cài lên rồi mở cửa, ra hiệu cho tôi bước qua.

“Có một cánh cổng sao?” Tôi bối rối hỏi. “Thế sao lúc nào chúng ta cũng phải trèo qua hàng rào?”

Cậu chàng cười ranh mãnh. “Hai lần trước chúng mình đến đây cậu đều mặc váy. Đi bình thường qua cổng thì còn gì là vui nữa?”

Bằng cách nào đó, không biết nữa, tôi thấy mình bật cười. Tôi bước qua cánh cổng, Holder đóng nó lại sau lưng tôi nhưng vẫn đứng ở phía bên kia. Tôi dừng bước, với tay về phía cậu. “Mình muốn cậu đi cùng mình,” tôi nói.

“Cậu có chắc không? Mình tưởng tối nay cậu muốn suy nghĩ một mình.”

Tôi lắc đầu. “Mình thích được ở bên cậu. Có vẻ không hợp lý lắm nếu mình ở một mình nơi đây.”

Holder mở cổng và nắm lấy tay tôi. Chúng tôi bước dọc đường băng, chiếm đóng vị trí cũ dưới sao trời. Tôi để chiếc hộp gỗ xuống bên cạnh, vẫn không chắc mình có can đảm để mở nó ra không. Tôi không thực sự chắc chắn về bất cứ điều gì lúc này. Tôi nằm đó khoảng hơn nửa tiếng, lặng lẽ suy ngẫm về cuộc đời mình… cuộc đời của mẹ Karen… cuộc đời của Lesslie… và cảm thấy quyết định mình sắp đưa ra phải là quyết định cho cả ba.

“Karen là cô của mình,” tôi nói thành tiếng. “Cô ruột.” Tôi không biết tôi nói thành tiếng ra để Holder nghe hay chỉ với bản thân tôi.

Holder lồng ngón út vào ngón út của tôi và quay đầu nhìn tôi. “Em gái của bố cậu ư?” Cậu ngập ngừng hỏi. Tôi gật đầu. Cậu nhắm mắt lại, hiểu ra những chuyện trong quá khứ của mẹ Karen. “Thế nên cô ấy mới đưa cậu đi,” cậu nói vẻ thấu hiểu. Cậu nói về điều đó như thể nó hoàn toàn rõ ràng. “Cô ấy biết ông ta đã làm gì cậu.”

Tôi gật đầu xác nhận. “Mẹ muốn mình quyết định, Holder. Mẹ muốn mình lựa chọn chuyện sẽ xảy đến tiếp theo. Vấn đề ở chỗ mình không biết lựa chọn nào mới là đúng đắn.”

Giờ thì cậu nắm trọn bàn tay tôi, đan ngón tay chúng tôi vào nhau. “Đó là vì không có lựa chọn nào trong số chúng là đúng đắn cả,” cậu nói. “Đôi khi cậu phải chọn ra cái ít sai trái nhất giữa một mớ những sai lầm có thể chọn.”

Bắt mẹ Karen phải trả giá cho những việc bà làm vì lòng nhân hậu của bà rõ ràng là lựa chọn sai lầm tồi tệ nhất. Sâu trong tim tôi biết điều đó, nhưng vẫn thật khó khăn để nói việc bà làm không để lại một hậu quả nào. Tôi biết vào thời điểm đó bà không biết, nhưng việc Karen đưa tôi đi khỏi bố đã dẫn đến chuyện xảy ra với Lesslie. Thật khó lờ đi sự thật rằng Karen đưa tôi đi đã gián tiếp dẫn đến điều xảy ra với người bạn thân nhất của tôi - cũng là cô gái khác duy nhất trong đời Holder khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng.

“Mình cần hỏi cậu một chuyện,” tôi nói với Holder. Cậu im lặng chờ đợi, vì thế tôi ngồi dậy nhìn xuống cậu. “Mình không muốn cậu ngắt lời, cứ để mình nói cho hết, được chứ?”

Cậu chạm vào tay tôi và gật đầu, tôi bèn tiếp tục. “Mình biết mẹ Karen làm chuyện ấy chỉ để cố gắng cứu mình. Quyết định của bà dựa trên tình yêu… chứ không phải căm ghét. Nhưng mình sợ nếu mình không nói gì… nếu chúng ta cứ giữ nó cho bản thân… nó sẽ ảnh hưởng đến cậu. Mình biết bố mình làm chuyện ấy với Les chỉ vì mình không có ở đó, bạn ấy là người phải thay thế mình. Mình cũng biết mẹ Karen không đời nào đoán trước được việc ông ta sẽ làm. Bà đã cố làm việc đúng đắn là tố giác ông ta trước khi trở nên quá tuyệt vọng. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta? Với mình và cậu, khi hai đứa cố quay ngược lại như xưa? Mình sợ cậu sẽ căm ghét mẹ Karen mãi mãi… hoặc cuối cùng cậu sẽ bắt đầu oán hận mình dù mình có lựa chọn bất cứ điều gì tối nay. Mình không nói mình không muốn cậu cảm thấy điều mà cậu cần cảm thấy. Nếu cậu cần căm ghét mẹ Karen vì những chuyện xảy đến với Les, mình sẽ hiểu. Có lẽ mình chỉ cần biết với bất cứ điều gì mà mình chọn… mình cần phải biết…”

Tôi gắng tìm một cách trơn tru hùng hồn nhất để nói, nhưng không thể. Đôi khi những câu hỏi đơn giản nhất lại quá khó khăn để thốt ra. Siết chặt bàn tay Holder, tôi nhìn vào mắt cậu. “Holder… cậu sẽ ổn chứ?”

Nét mặt cậu thật khó dò khi nhìn tôi. Cậu lồng những ngón tay vào ngón tay tôi rồi hướng sự chú ý trở lại bầu trời sâu thẳm.

“Suốt bao năm nay,” cậu lặng lẽ nói, “suốt năm vừa qua mình chỉ biết căm ghét và oán hận Les vì những gì nó làm. Mình ghét nó vì chúng mình có cùng cuộc sống y chang nhau. Có cùng bố mẹ, cùng chịu đựng khi bố mẹ ly hôn. Có cùng một người bạn thân đã bị đưa đi mất. Anh em mình cùng mang một nỗi buồn giống nhau trước chuyện xảy đến với cậu, Sky ạ. Chúng mình chuyển đến cùng một thành phố, sống trong cùng một ngôi nhà với mẹ và học cùng một trường. Những chuyện xảy đến trong cuộc đời con bé chính xác là những chuyện xảy đến với mình. Nhưng con bé luôn khiến cho mọi sự trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Có những đêm mình nghe thấy nó khóc. Mình luôn vào phòng nó, nằm cùng rồi ôm nó, nhưng biết bao nhiêu lần mình chỉ muốn hét vào mặt nó vì đã yếu đuối hơn mình quá nhiều như thế.

“Rồi cái đêm… khi mình phát hiện ra con bé đã làm gì… mình càng ghét nó hơn. Mình ghét nó vì đã từ bỏ mọi thứ quá dễ dàng. Mình ghét chuyện nó nghĩ đời nó khó khăn hơn rất nhiều so với đời mình, trong khi chúng y chang như nhau.”

Cậu ngồi lên và quay sang tôi, nắm lấy cả hai bàn tay tôi. “Giờ mình đã biết sự thật. Mình biết rằng cuộc đời nó khó khăn hơn đời mình hàng triệu lần. Việc con bé vẫn cười nói mỗi ngày, mà mình không hề hay biết tí gì về thứ khốn nạn nó phải trải qua… giờ mình mới thấy nó thực sự dũng cảm đến mức nào. Nó không có lỗi khi không biết phải đương đầu với những chuyện ấy ra sao. Ước gì nó đã hỏi xin giúp đỡ hay kể cho ai đó, nhưng mỗi người lại xử lý những chuyện này theo cách khác nhau, nhất là khi cậu nghĩ cậu chỉ có một mình. Cậu có thể tìm cách quên đi và đó là cách cậu đương đầu. Mình nghĩ Les cũng cố làm thế, nhưng con bé đã lớn hơn nhiều khi chuyện đó xảy ra, vì thế nó không thể. Thay vì quên đi mọi chuyện và không bao giờ nghĩ lại về nó, con bé đã làm hoàn toàn ngược lại. Mình biết chuyện đó đã thiêu đốt mọi phần đời của con bé cho đến khi nó không chịu đựng được nữa.

Và cậu không thể nói lựa chọn của Karen có liên hệ trực tiếp tới chuyện bố cậu làm với Les. Nếu cô ấy không mang cậu đi khỏi ông ta, ông ta chắc hẳn vẫn sẽ làm thế với Les, dù cậu có ở đó hay không. Con người ông ta là vậy. Ông ta sẽ làm thế. Vì thế nếu cậu đang hỏi mình có trách cô Karen không, thì câu trả lời là không. Điều duy nhất mình ước cô ấy làm khác đi… là mình ước cô ấy đã mang theo cả Les.

Cánh tay cậu vòng quanh tôi, miệng kề sát tai tôi. “Bất cứ quyết định nào của cậu, tình yêu, bất cứ cảm giác nào khiến trái tim cậu mau lành… đó đều là điều mình muốn cho cậu. Les cũng muốn cậu như thế.”

Tôi ôm lại cậu, vùi đầu vào vai cậu. “Cảm ơn, Holder.”

Cậu lặng lẽ ôm lấy tôi trong khi tôi nghĩ về quyết định không còn giống một quyết định nữa. Sau một thoáng, tôi rời ra khỏi cậu và cầm chiếc hộp vào lòng. Tôi lướt ngón tay qua nắp hộp, ngập ngừng trước khi chạm vào cái chốt. Tôi nhấn vào nó rồi chầm chậm mở nắp lên trong lúc hai mắt nhắm chặt, do dự trước những gì chứa bên trong. Khi nắp hộp đã mở ra, tôi hít một hơi sâu mới mở mắt nhìn xuống đôi mắt của mẹ. Cầm bức ảnh lên bằng những ngón tay run rẩy, tôi nhìn vào người phụ nữ không thể là ai khác ngoài người đã tạo ra tôi. Từ khuôn miệng, đôi mắt đến gò má, tôi giống y hệt mẹ. Mọi phần của tôi đều thuộc về mẹ.

Tôi đặt bức ảnh xuống, cầm lên một bức khác bên dưới nó. Bức ảnh này còn khiến cảm xúc trong tôi trào lên mãnh liệt hơn, vì đó là tấm hình chụp hai mẹ con tôi. Tôi, chưa đầy hai tuổi, đang ngồi trong lòng mẹ, hai tay ôm lấy cổ mẹ. Mẹ hôn lên má tôi, còn tôi đang nhìn về ống kính với một nụ cười chói lóa hơn cả mặt trời. Nước mắt tôi rơi xuống bức ảnh, vì thế tôi lau nó đi và đặt những tấm ảnh vào tay Holder. Tôi muốn cậu nhìn thấy thứ tôi đã phải liều lĩnh trở về ngôi nhà của bố để kiếm tìm.

Còn một thứ nữa trong chiếc hộp. Tôi nhặt nó lên, lồng qua ngón tay. Đó là một sợi dây chuyền với mặt hình ngôi sao bằng bạc. Tôi bật mở nó ra, nhìn vào bức ảnh chính mình hồi còn là một đứa trẻ sơ sinh. Nửa kia của ngôi sao có khắc dòng chữ “Tia Hy vọng của mẹ”.

Tôi tháo móc sợi dây, đưa nó lên cổ. Holder giúp tôi cài móc khi tôi vén tóc lên. Cậu gài chặt nó. Tôi thả tóc xuống, nhận một nụ hôn của cậu lên mái đầu.

“Bà đẹp quá. Con gái bà cũng vậy.” Cậu đưa lại tôi mấy tấm hình và hôn tôi dịu dàng. Liếc xuống mặt dây chuyền của tôi, cậu mở nó ra, nhìn đăm đăm trong vài giây, rồi mỉm cười đóng nó lại, hướng mắt vào mắt tôi. “Sẵn sàng chưa?”

Tôi đặt mấy bức ảnh vào trong hộp, đóng nắp lại, sau đó nhìn lên Holder đầy tự tin và gật đầu. “Sẵn sàng.”