“Tổng giám đốc! Giá cổ phiếu của chúng ta đang nên” Thư Ký vui mừng nhìn Trương Duật Hiên thông báo.
Trương Duật Hiên vẫn lạnh nhạt nhìn cửa kính trên mặt không có chút gì ngạc nhiên như thể anh biết trước kết quả vậy. Bây giờ không còn thứ gì quan trọng đối với anh nữa.
Nếu không phải lời hứa đối với cô có lẽ anh cũng không muốn ở nơi này nữa.
“Duật Hiên! Nếu chúng ta ai chết trước, người còn lại cũng phải tiếp tục sống! Nếu em chết trước em muốn anh tiếp tục sống, muốn anh giúp em đi ngắm những nơi em chưa từng được đi. Em luôn bận rộn đóng phim nên có rất nhiều thứ muốn làm, rất nhiều món muốn ăn còn có rất rất nhiều nơi muốn đi. Nên sau này anh phải đi hết!”
“Nói gì vậy! Những thứ đó anh sẽ cùng em chúng ta cùng nhau hoàn thành”
“Không biết! Anh mau hứa đi. Hứa đi!”
“Được rồi, anh hứa!”
“Không được! Em phải lấy bút ghi lại”
“Này! Em không tin anh sao? Này……!”
Trái tim đau nhói, Trương Duật Hiên khẽ nhắm mắt, che dấu đau khổ ẩn sâu trong đau mắt.
Nhìn những đứa trẻ qua lại, anh khẽ mỉm cười nhìn tờ giấy cô ghi lại những nơi muốn đi. Nét bút thanh mảnh có lực, tỉ mỉ ghi chép lại. Vẻ mặt cô lúc đó trịnh trọng, nghiêm túc còn me nheo bắt anh nhất định phải chụp ảnh cho cô xem, lúc đó anh cũng không nghĩ rằng anh cũng có lúc đường đường là đàn ông lại đứng giơ cao ly kem trong tay đưa về phía máy ảnh.
Tách….. Một bức ảnh đã được chụp lại đi vào lịch sử.
“Duật Hiên! Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Anh quay lại nhìn người con gái đứng trước mặt mình, ánh mắt không dấu được vẻ ngạc nhiên, từ từ khóe miệng cong lên thành nụ cười.
Hai tháng trước……………..
“Chiêu Ly! Chiêu Ly!” Tạ Chiêu Ly đang ngủ cảm giác có người làm phiền khẽ cau mày.
“Chiêu Ly em tỉnh rồi! Cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Giọng nói trầm ấm mang theo vui mừng cùng khó tin vang lên. Tạ Chiêu Ly mơ mơ màng màng yếu ớt mở mắt nhìn người đàn ông đang kinh hỉ nhìn mình, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn anh cười: “Anh hai!”
Tạ Thiên Trạm mỉm cười dịu dàng nhìn em gái: “Tỉnh lại là tốt rồi!” Anh bây giờ mới vơi đi nỗi sợ hãi. Anh sợ cô giống như nửa năm trước kia nằm hôn mê hơn hai năm mới tỉnh. Bác sĩ cũng nói cô có thể cứ ngủ như vậy cho đến khi ra đi. Nhưng mà ơn trời cô không như vậy! Cô đã tỉnh rồi.
Tạ Thiên Trạm cảm thấy may mắn không thôi. Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy. Khi anh và Tiêu Trấn Vũ đuổi đến nơi, cả khu vực chỉ lại cảnh hoang tàn, lửa cũng gần như bị dập tắt. Nhìn thấy cô cả người nằm bất động trong vũng máu, anh có cảm giác người nằm đó chính là anh. Máu đỏ khiến anh chói mắt, anh có cảm giác như hai năm trước anh phát hiện ra cô nhảy từ tầng ba xuống vậy. Khi đó cô nhìn rất đáng sợ,chiêch váy trắng bị nhuộm thành màu đỏ. Bác sĩ nói cô không có khả năng tỉnh lại, phải sống suốt đời là người thực vật. Anh điên cuồng, anh không tin cô gái anh thương yêu cứ ngủ mãi như vậy. Anh không muốn
Anh vì muốn bảo vệ giấc ngủ cho cô, anh không muốn cô bị truyền thông soi mói, Hơn nữa anh muốn cho cậu ta đau khổ, anh muốn cậu ta phải sống trong tội lỗi suốt đời. Vì vậy anh không ngần ngại mua chuộc người làm giả vụ án nhảy lầu tự tử.
Cô cuối cùng cũng tỉnh lại. Tuy rằng tính tình thay đổi nhưng cô vẫn là em gái ạnh. Chiêu Ly thân yêu của anh. Nhưng anh không biết lần này cô có may mắn giống như vậy không. Anh thật sự sợ hãi. Nhưng không sao, cô bây giờ đã tỉnh lại rồi
Nhìn căn phòng khắp nơi đều là màu trắng, chỉ có Tạ Thiên Trạm là khác màu, Tạ Chiêu Ly mới có cảm giác chân thực. Cô đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cô quay trở về sân thượng đó, Thẩm Tử Quân cô ta thế nhưng thấy cô rơi xuống lại không nhẫn tâm giết cô, cô ta kéo cô lên khỏi không gian đáng sợ đó.
Cô hỏi cô ta sao lại làm như vậy nhưng cô ta không nói gì, chỉ mỉm cười.
Cô lại nhìn thấy mình một mình ăn mặc rất đẹp, nhưng toàn thân lại đầy máu, ánh mắt tuyệt vọng đứng từ cửa sổ tầng ba nhảy xuống.
Cô còn nhìn thấy mình nhập vào Tạ Uyển, sống dưới thân phận của cô ấy! yêu Trương Duật Hiên, cảnh cuối cùng cô nhìn thấy là thấy anh ôm thi thể của Tạ Uyển không ngừng khóc gọi tên cô.
Tạ Chiêu Ly cuối cùng cũng hiểu sao Tạ Uyển lại hận cô như vậy. Trong mơ cô thấy linh hồn của cô ấy không có nơi để về, chịu đói khát bị những linh hồn khác bắt lạt trà đạp. Cô ấy oán trách cô, trách cô tự dưng lấy đi thân thể của cô ấy, khiến cô ấy phải chịu đựng như vậy. Sự đau khổ đó cô không có cách nào thấu hiểu được. Nhưng nhìn cũng có thể cảm thấy nó đáng sợ thế nào!
“Ly Ly! Em không sao chứ!” Tạ Chiêu Ly nheo mắt nhìn người đàn ông đang vội vàng đến đây. Anh ta thần sắc mệt mỏi, hai mắt ngấn tia máu, cằm lún phún râu xem ra đã nhiều đêm không ngủ.
Tạ Chiêu Ly lạnh lùng nhìn Tiêu Trấn Vũ, lạnh nhạt lắc đầu: “Tôi không sao!”
Tiêu Trấn Vũ ánh mắt thoáng qua một tia thất vọng, trước khi cô hôn mê không phải vẫn tốt sao?
Tạ Thiên Trạm nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa, ánh mắt không vui. Nếu không phải cậu ta, em gái anh không phải chịu nhiều khổ sở đến vậy. Anh cũng không đối đầu cùng Trương Duật Hiên khiến công ty khó khăn như hiện nay.
“Ly Ly! Em sao vậy? Có muốn ăn gì không?”
Tạ Chiêu Ly nhìn người đàn ông đang hớn hở trước mặt khẽ cau mày lạnh lùng nói: “Tiêu Trấn Vũ! Anh đừng như vậy! Về đi sau này đừng đến đây nữa!”
“Đừng như vậy! Em muốn ăn gì? Bánh ngọt hay kem?” Tiêu Trấn Vũ nghe thấy lời cô khẽ cứng ngắc nhưng rất nhanh liền biến mất, anh ta nhìn cô cười, hai tay giơ hai túi đựng đầy những đồ cô thích tươi cười hỏi.
“Tôi không muốn ăn gì hết! Tiêu Trấn Vũ! Anh không hiểu sao? Người tôi yêu là Trương Duật Hiên! Bây giờ cũng thế sau này cũng thế, không thay đổi!”
“Em yêu anh ta đến vậy sao? Còn anh là gì chứ?” Tiêu Trấn Vũ như con thú bị thương, tuyệt vọng, ánh mắt bi thương nhìn cô.
“Anh sao? Tiêu Trấn Vũ tôi thừa nhận đã từng rất yêu anh. Nhưng tình yêu đó đã bị chính anh hủy hoại không phải sao? Anh có thể nói đêm đó anh không hề say, anh không cố ý trả thù tôi mà lên giường với Thẩm Tử Quân sao? Hôm đó anh biết tôi đến khách sạn đó nhưng anh không muốn gặp tôi đúng không?
“Anh…….” Tiêu Trấn Vũ nhìn cô nói không nên lời. Anh thừa nhận anh muốn trả thù việc cô lên giường với những người đó mà lên giường với Thẩm Tử Quân, hôm đó anh cũng biết cô đến tìm anh. Nhưng mà cô nói anh phải làm sao? Mỗi lần chỉ cần nhắm mắt lại, anh lại nhớ lại cảnh tượng đó. Cô cả người đầy dấu vết hoan ái nằm đó, giống như một búp bê sứ dễ vỡ vậy. Anh biết cô bị bẫy nhưng mà chỉ cần tưởng tượng cô nằm dưới thân người đàn ông khác rên rỉ anh liền không chịu đựng được. Anh hận….!
“Vậy nên Tiêu Trấn Vũ chính giây phút đó chúng ta đã không trở lại được. Anh nên chăm sóc tốt cho con trai mình thì hơn!”
Nhìn bóng dáng anh dần khuất, Tạ Chiêu Ly không khỏi thở dài. Trong lòng lại nhớ đến Trương Duật Hiên. Khóe miệng nhếch lên. Duật Hiên! Anh đợi em, em sẽ rất nhanh đến bên cạnh anh!
“Anh Tiêu Trấn Vũ! Chúng tôi bắt anh về tội lạm dụng của công, thao túng thị trường chứng khoán, là hung thủ giết hại cô Đỗ Viên Viên mời anh theo chúng tôi về hợp tác điều tra!”
Tiêu Trấn Vũ vừa rời khỏi bệnh viện, lập tức bị cảnh sát bắt giữ. Quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh thấy cô nhìn anh. Tiêu Trấn Vũ khẽ mỉm cười đưa tay cho cảnh sát. Một chiếc còng thép mát lạnh khóa chặt cổ tay anh.
*******************************************************
Trong một căn hộ cao cấp, một cô gái đang vội vàng sách hành lý mang theo vé máy bay chuẩn bị ra nước ngoài.
Rắc……. Cánh cửa mở ra, hai người cảnh sát đã đứng ở ngoài. Họ nhìn hành lý trong tay cô khẽ cau mày. Một người trong số họ giơ thẻ căn cước ra, nhìn cô nghiêm túc nói.
“Cô Lâm Thư Kỳ chúng tôi khởi tố tạm giam cô về việc cô làm nội gián thương mại. Xin mời cô hợp tác điều tra!”
Phịch……. Chiếc hành lý trong tay Lâm Thư Kỳ rơi xuống, cô ta ôm mặt khóc.
**************************************************
Tạ Chiêu Ly nằm dài trên sô pha, một tay cầm chùm nho, một tay bóc ăn không ngừng,một lúc sau, nhìn người đàn ông đang bận dộn cho con uống sữa, khẽ cau mày nhìn anh nói: “Duật Hiên! Vì sao khi đó anh lại xửa lại CCTV của khách sạn giúp Tiêu Trấn
Vũ thoát khỏi tội giết Đỗ Viên Viên?”
Trương Duật Hiên vừa dỗ dành con trai đang khóc trên tay vừa trả lời câu hỏi của cô: “Đó không phải là vì em sao? Dù sao anh ta cũng làm thế vì em. Nếu anh ta đi tù như vậy, chẳng phải em sẽ áy náy suốt đời sao?” Như vậy không phải cô cũng nhớ hắn suốt đời sao? Đừng có mơ!
“Cũng đúng” Tạ Chiêu Ly cảm thấy anh nó có lý, bật dậy, đi đến chỗ anh, đút cho anh một quả nho, cười: “Anh đúng là hiểu em. Thôi nào đưa con đây em dỗ cho! Anh chỉ làm thằng bé khóc thêm thôi!”
Trương Duật Hiên nhìn Tạ Chiêu Ly một bên vụng về dỗ con không ngừng cau mày, cảm giác hạnh phúc không ngừng lan tràn. Hạnh phúc anh nhiều năm tìm kiếm không phải chính là đây sao?
____THE END____