Sau khi uống thuốc bác sĩ kê Diệp Hạ Lam ngủ một giấc tới chiều luôn, lúc cô thức dậy thì thấy Thịnh Khải Luân cũng đang nằm ngủ bên cạnh mình, có vẻ anh ngủ rất say nên cô không dám đánh thức anh dậy.
Diệp Hạ Lam đi tắm rồi đi xuống lầu, cô thấy đói nên vào bếp xem có thứ gì ăn không thì nghe tiếng má Lý vang lên: “ Phu nhân cô dậy rồi à”.
Diệp Hạ Lam gật đầu: “ Dạ phải, con đói quá có gì ăn không vậy hả má Lý”.
“ Để tôi hâm nóng lại cháo cho cô”.
Diệp Hạ Lam tỏ vẻ cảm kích: “ Cảm ơn má Lý”.
Má Lý khẽ cười: “ Cô đừng cảm ơn tôi làm gì cháo này là thiếu gia nấu cô mà”.
Diệp Hạ Lam có chút ngạc nhiên, cô không ngờ Thịnh Khải Luân lại là người chu đáo như vậy cho nên Diệp Hạ Lam ăn rất ngon miệng tâm trạng còn rất vui vẻ nữa.
Thịnh Khải Luân đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại lên nghe: “ Alo…”.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của Hạ Mạt: “ Khải Luân anh đang ở đâu vậy hả?”.
Lúc nghe tiếng của Hạ Mạt vang lên, Thịnh Khải Luân mới hốt hoảng nhìn sang bên cạnh mình, anh sợ Diệp Hạ Lam nghe thấy rồi lại hiểu lầm…thấy phần giường bên kia trống trơn không có ai Thịnh Khải Luân mới bất giác thở phào nhẹ nhõm đáp lại: “ Có chuyện gì sao Hạ Mạt?”.
Giọng nói mếu máo của Hạ Mạt vang lên kèm theo cả tiếng nấc: “ Khải Luân anh vẫn không đồng ý cho em cơ hội quay lại với anh sao??? Em rất yêu anh mà Khải Luân…em không cần danh phận gì hết chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ rồi…huhu…Khải Luân cầu xin anh đừng đối xử lạnh lùng với em như vậy mà”.
Thịnh Khải Luân đưa tay đỡ trán ánh mắt của anh phức tạp xúc, sức khỏe của Hạ Mạt đang không tốt, tâm lý lại không ổn định nên Thịnh Khải Luân không nở từ chối thẳng thừng anh đành lựa lời nói khéo với cô: “ Hạ Mạt à, bây giờ sức khỏe của em là quan trọng nhất…chờ lúc em khỏe hẳn rồi chúng ta hãy nói chuyện này nha”.
“ Anh đang lẩn tránh em có đúng không?”.
Thịnh Khải Luân để điện thoại ra xa rồi lên tiếng giống như là thư ký đang nói chuyện với mình vậy: “ Đến giờ hẹn với đối tác rồi sao? Được rồi tôi lập tức ra ngay cậu chuẩn bị trước đi”.
Sau đó Thịnh Khải Luân nói với Hạ Mạt: “ Anh sắp phải đi gặp đối tác rồi chúng ta nói chuyện sau nha” rồi cúp máy.
Hạ Mạt ngồi nhìn màn hình điện thoại đen ngòm rồi nhếch môi lên mỉm cười ranh mãnh: “ Khải Luân để em xem anh trốn tránh em được bao lâu đây?!”.
Lại một ngày bình yên trôi qua, Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam đang ngồi ăn cơm tối với nhau có ai đó gọi điện cho Thịnh Khải Luân, anh chần chừ không nghe máy nên Diệp Hạ Lam liền nói: “ Khải Luân, sao anh không nghe máy đi?”.
Thịnh Khải Luân tắt máy rồi mỉm cười với Diệp Hạ Lam: “ Là số quảng cáo thôi không có gì quan trọng hết anh nghĩ không cần phải nghe”.
Lúc nãy khi thấy số điện thoại kia hiện lên trên màn hình Thịnh Khải Luân đã biết đó là số của Hạ Mạt nên cố tình không nghe, anh tắt nguồn luôn để tránh bị làm phiền.
Thịnh Khải Luân đang ngồi ở văn phòng thì thư ký nối máy vào bảo là có người cần gặp nên Thịnh Khải Luân nghe máy: “ Alo…”.
Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói gấp gáp của một người phụ nữ: “ Xin hỏi anh có phải là Thịnh Khải Luân không ạ?”.
“ Phải”.
“ Tôi tên là Viên Đình Đình- quản lý của Hạ Mạt, có thể phiền anh đến bệnh viện một chuyến được không, Hạ Mạt xảy ra chuyện rồi”.
Thịnh Khải Luân nhíu mày lo lắng: “ Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?”.
“ Tối hôm qua cô ấy gọi điện cho anh không được nên đã cắt cổ tay tự tử cũng may y tá trong bệnh viện phát hiện ra nên mới bảo toàn tính mạng…sáng nay cô ấy tỉnh dậy lại đòi nhảy lầu tự tử…cố ấy bảo không có anh thì cuộc sống này trở nên vô nghĩa nên không muốn sống nữa”.
Thịnh Khải Luân hốt hoảng đứng bật dậy: “ Sao cơ??? Cô giúp tôi ngăn cản cô ấy lại tôi lập tức tới ngay” rồi vội cầm lấy áo vest chạy ra ngoài.
Lúc Thịnh Khải Luân tới nơi thì thấy khung cảnh rất hoảng loạn, Hạ Mạt đứng ngoài ban công của phòng bệnh mà cô đang ở, bác sĩ và y tá thì đứng xung quanh khuyên nhủ nhưng Hạ Mạt có vẻ rất tuyệt vọng cô đau đớn nói rằng: “ Các người làm ơn để tôi chết đi…tôi thật sự không muốn sống nữa…không có anh ấy tôi sống còn có ý nghĩa gì chứ…huhu…xem như tôi cầu xin các người cho tôi được chết đi mà”.
Hạ Mạt vừa leo một chân ra ngoài ban công thì Thịnh Khải Luân đã bước vội tới kéo cô ngã vào người mình, anh choàng tay ôm lấy Hạ Mạt với vẻ mặt khổ tâm, giọng anh ấm áp vang lên: “ Hạ Mạt đừng làm chuyện dại dột như thế có được không…anh đã nói vì anh không đáng đâu mà”.
Viên Đình Đình xua tay bảo mọi người đi ra ngoài để Thịnh Khải Luân và Hạ Mạt có thời gian nói chuyện với nhau.