Lạc Mất Một Người Thương

Chương 120




Thời gian vừa qua nhà tác giả có chuyện buồn nên tạm dừng đăng truyện, tác giả muốn gửi lời xin lỗi đến tất cả những bạn yêu thích truyện vì đã để các bạn phải chờ đợi lâu, đồng thời cũng cảm ơn những bạn đã nhắn tin chia buồn cùng tác giả...truyện được đăng lại nhưng do tác giả còn nhiều việc phải giải quyết nến mỗi ngày sẽ chỉ ra một chương thôi mong các bạn thông cảm và vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện nhé!!!

Thân

Hạ Tường Lam

____________

Diệp Hạ Lam làm xong thức ăn thì Thịnh Khải Luân ngồi vào bàn từ từ mà ăn còn cô thì thở dài cảm thấy rất không vui. 

Ăn xong, Thịnh Khải Luân kéo tay cô đi lên phòng rồi nói: “Em mở tủ tìm một bộ y phục vừa ý trong tủ mặc đi, cái đầm hôm qua anh lỡ tay làm hư rồi…xem như là đền cho em một bộ khác”.

Diệp Hạ Lam mở tủ ra thì thấy bên trong có rất nhiều quần áo một bên là đồ mới một bên là những bộ đồ mà cô từng mặc qua, màu sắc vẫn là màu lạnh hoặc màu nóng nhưng nhạt, cô quay người lại nhìn Thịnh Khải Luân rồi cau mày hỏi: “Rõ ràng là nhà anh có y phục của phụ nữ vậy mà tối qua vẫn ép tôi mặc áo của anh là sao??”.

Thịnh Khải Luân khẽ mỉm cười tà mị: “Ngắm nhìn em mặc sơ mi của anh vẫn hấp dẫn hơn mà, có cơ hội ngu gì lại bỏ qua”.

“Tôi bái phục sự biến thái của anh rồi đó”.

Diệp Hạ Lam tùy tiện lấy đại một bộ váy màu xanh biển nhạt là thiết kế mới nhất của chanel đi vào phòng vệ sinh, cô vừa tính đóng cửa thì đã bị Thịnh Khải Luân đưa tay chặn lại, Diệp Hạ Lam cau mày nhăn nhó: “Gì nữa đây đại ca???”.

Thịnh Khải Luân đưa cho cô một cái hộp: “Em quên nội y rồi”.

Diệp Hạ Lam đưa tay cầm lấy: “Anh mua mấy thứ này để sẵn trong nhà luôn đó hả…đúng là biến thái mà”.

Thịnh Khải Luân đanh mặt lại: “Thế có mặc không? Không mặc thì trả đây”.

Diệp Hạ Lam liền đóng sầm cửa lại rồi thay đồ, cô ngắm nhìn mình trong gương, cái váy này rất vừa vặn với cô cứ là may riêng cho cô vậy rồi tự cốc đầu mình “ Lại nghĩ lung tung rồi”.

Diệp Hạ Lam bước ra ngoài thì thấy Thịnh Khải Luân ngồi nhìn mình chằm chằm nên lên tiếng hỏi: “Có gì mà nhìn ghê thế???”.

Thịnh Khải Luân mỉm cười: “Không ngoài dự đoán của anh, em mặc cái váy này rất đẹp”.

Thịnh Khải Luân lái xe đưa Diệp Hạ Lam đến trạm tàu điện ngầm, trên đường đi không khí trong xe yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi, Diệp Hạ Lam ngồi sát gần cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài còn Thịnh Khải Luân thì thư thả lái xe thi thoảng lại quay sang nhìn Diệp Hạ Lam bằng ánh mắt biết cười.

Đến trạm tàu điện ngầm, Diệp Hạ Lam vừa đưa tay tính mở cửa thì Thịnh Khải Luân lại nhấn nút khóa cửa lại, Diệp Hạ Lam cười khổ nhìn Thịnh Khải Luân: “Đến đây rồi mà anh còn làm khó tôi được sao???”.

Chần chừ một lúc Thịnh Khải Luân lên tiếng với giọng nói ấm áp nhưng có thể nghe thấy cả sự run rẫy trong đó: “Thiên Duệ đối xử với em có tốt không???”.

Diệp Hạ Lam gật đầu: “Tốt…tốt hơn anh gấp trăm gấp ngàn lần cho nên xin anh đừng làm cuộc sống của tôi đảo lộn được không?!”.

Ánh mắt của Thịnh Khải Luân tràn ngập khổ tâm: “Được…chúc em hạnh phúc…khi nào kết hôn nhớ mời anh nha… anh chỉ muốn tận mắt thấy em được hạnh phúc chứ không có ý gì khác đâu”.

“Thành thật xin lỗi nhưng…Thiên Duệ là người tình không bao giờ cưới của tôi cho nên không có đám cưới đâu mà mời anh dự ha…”

Thịnh Khải Luân mở cửa xe ra, Diệp Hạ Lam bước xuống: “Tạm biệt Thịnh tam thiếu…không hẹn gặp lại” cô nói rồi liền đi nhanh vào trong nhà ga không thèm quay đầu nhìn lại lấy một lần.

Thịnh Khải Luân cứ ngồi yên nhìn theo cho đến khi bóng dáng của Diệp Hạ Lam đã khuất dần ở phía đằng xa, anh nở một nụ cười đầy chua chát: “Hạ Lam bây giờ thì anh hiểu cảm giác thất vọng của em lúc đó rồi, yêu mà chẳng được đáp lại thật chẳng dễ chịu chút nào…anh biết bản thân mình có lỗi với em rất nhiều anh không có tư cách cầu xin sự tha thứ từ em…nhưng anh thật sự hy vọng em sẽ có được hạnh phúc…còn bản thân anh… có lẽ trái tim của anh đã chết vào cái ngày anh biết sự thật là chính anh đã tổn thương em và hại chết con của mình”.

Năm năm chờ đợi mỏi mòn cuối cùng Thịnh Khải Luân cũng gặp lại được Diệp Hạ Lam anh đã nghĩ qua biết bao trường hợp, biết bao điều sẽ nói với cô nhưng cuộc gặp gỡ quá đột ngột của hai người cũng chưa nói hết những gì cần nói cô lại bước đi… năm năm dài đằng đẵng đổi lại chỉ là một ánh nhìn lạnh lẽo của cô mà thôi.

Trong họp mặt gia đình vào tối ngày chủ nhật, Thịnh Khải Tề nói với Thịnh lão gia: “Ông nội con đã suy nghĩ kỹ rồi con muốn đến Hoàng Thịnh Quốc Tế làm việc để phụ giúp gia đình mình”.

Cả gia đình ai cũng ngạc nhiên trước câu nói của Thịnh Khải Tề vì trước giờ có ai nói gì anh cũng nhất quyết không đến công ty làm việc.

Thịnh Khải Đông nghe con trai nói vậy rất vui mừng liền nói với Thịnh lão gia: “Ba à cuối cùng Khải Tề cũng có chí hướng làm ăn rồi mong ba giúp cho nó”.

Thịnh lão gia cũng rất vui liền mỉm cười bảo: “Được, thấy con có chí thú làm ăn ông cũng rất vui, vậy đi con tạm thời theo anh Khải Luân học hỏi kinh nghiệm một thời gian khoảng 3 tháng sau ông sẽ giao cho con công việc chính thức được không?”.

Thịnh Khải Tề liền trả lời: “Dạ được ông nội”, sau đó anh nhìn Thịnh Khải Luân rồi mỉm cười nói: “Anh ba thời gian tới mong anh giúp đỡ nhiều hơn”.

“Không vấn đề gì miễn sao em chịu học hỏi thì anh sẵn sàng chỉ dạy cho em những gì anh biết”.

“Em nhất định sẽ cố gắng học hỏi”.

Bên cạnh những người ủng hộ Thịnh Khải Tề thật lòng cũng có người không vui chẳng hạn như Tần Uyên Thi và Thịnh Khải Lăng.